Tại một căn phòng khá khuất bên trong Thúy Hương Lầu. Cao Hữu Tài đang sốt ruột ngồi chờ. Trong hai căn phòng trước và sau phòng ông ta ngồi cũng đang có hai nhóm người đang lăm le hung khí chờ sẵn. Hai nhóm người kia cũng là do Cao Hữu Tài bỏ tiền ra thuê nhằm tránh Tăng Vượng trở mặt không giao viên phỉ thúy Đế Vương mà ông thuê hắn cướp về cho ông. Chiếc đồng hồ treo tường đã điểm tám giờ nhưng người vẫn không thấy đâu. Cao Hữu Tài sốt ruột, đứng ngồi không yên. Sau khi nốc cạn ly rượu trên bàn, ông ta lấy điện thoại ra gọi cho Tăng Vượng nhưng đầu dây bên kia lại vang lên thông báo là ngoài vùng phủ sóng. Nghĩ đến đây, Cao Hữu Tài tức giận đập bàn đứng dậy và định xông ra ngoài tìm Tăng Vượng, nhưng khi cửa phòng vừa mở, một bóng người mặc trang phục trắng yểu điệu lướt nhẹ vào. Người đó chính là Dương Tử Mi. Dương Tử Mi đứng đó. Làn da trắng, khóe miệng khẽ cười, hai mắt sáng long lanh, vết bớt đỏ đặc biệt trên trán càng tăng thêm linh khí toát ra trên người cô. Thấy cô, Cao Hữu Tài thoáng kinh ngạc và biết là mình đã bị lộ. Tuy nhiên, ông ta không tỏ ra e sợ chút nào cả, ngược lại ông ta còn cười xởi lởi nói: - Ha ha, cô Dương phải không. Hôm nay sao đúng lúc gặp cô ở đây vậy? Cô cũng đến đây ăn cơm sao? - Không phải đúng lúc, mà là tôi cố ý đến đây. Dương Tử Mi điềm nhiên nói. Vừa nói cô vừa kéo ghế ra ngồi. Dáng vẻ hiện tại của cô không khác gì một vị khách đến ăn cơm bình thường khác. Vì cô quá thản nhiên nên Cao Hữu Tài càng thêm lo lắng. Cao Hữu Tài lại cười nói: - Cô Dương, cô ngồi đây chờ chút, hôm nay tôi mời. Để tôi ra ngoài xem phục vụ đã đến chưa? - Ông cứ tự nhiên. Cao Hữu Tài đi ra khỏi phòng và quan sát xung quanh. Sau khi phát hiện không có gì bất thường thì ông liền lẻn vào một căn phòng khác sai người xuống dưới xem xét tình hình xem là Dương Tử Mi có dẫn theo đồng bọn nào đến không. Gã được Cao Hữu Tài bảo đi do thám tình hình sau khi đi hết một vòng xong liền quay lại lắc đầu nói là nhân viên phục vụ thấy Dương Tử Mi đến có một mình thôi. Nghe vậy, Cao Hữu Tài mới yên tâm hơn. Cao Hữu Tài quay trở lại phòng và thấy Dương Tử Mi đang bình thản ngồi uống trà. Thấy ông đã quay lại, Dương Tử Mi cười nói: - Ông chủ Cao, thật ra tôi có thể nói cho ông biết là tôi đến đây một mình, không có đồng bọn nào đi theo giúp cả. Thế nên ông không cần phải cho người đi kiểm tra làm gì cho mệt. Cao Hữu Tài nghe xong, mặt thoáng biến sắc. Ông ta không ngờ là con bé đang ngồi trước mặt mình kia lại biết được tất cả những chuyện mà ông đã làm. Nghĩ thế nên Cao Hữu Tài cũng chẳng tỏ vẻ gì là kinh sợ cả. Cao Hữu Tài cũng kéo ghế ngồi xuống. Thấy Dương Tử Mi xinh xắn, trẻ trung ngồi trước mặt kia, ông ta bắt đầu nảy sinh tà niệm. Ông ta nghĩ nếu có thể bỏ tiền ra bao cô chắc chắn cảm giác khi được vuốt ve làn da trắng nõn nà kia của cô chắc rất sung sướng. Dương Tử Mi lấy viên phỉ thúy Đế Vương từ trong túi ra đặt lên bàn hờ hững nói: - Thứ mà ông chủ Cao muốn chẳng qua cũng chỉ là viên phỉ thúy này thôi mà, ông có cần phải bỏ ra nhiều tiền như vậy để thuê người bắt cóc em gái tôi như vậy không? Chỉ cần ông nói một tiếng là tôi sẽ tặng nó cho ông ngay. Lúc này, ánh mắt của Cao Hữu Tài dán chặt vào viên phỉ thúy kia. Ông nhìn nó thèm thuồng và rất muốn chiếm làm của riêng của mình, - Tăng Vượng đã bán đứng tôi sao? Sau khi rời ánh mắt của mình khỏi viên phỉ thúy kia, Cao Hữu Tài nhìn Dương Tử Mi bực dọc hỏi. Dương Tử Mi khẽ cười nói: - Không có. - Vậy sao cô biết? - Chỉ cần tôi muốn biết thì không có gì là không thể biết cả. Mắt Dương Tử Mi thoáng lên sự sắc lạnh đáng sợ.