Sau khi đến tiệm, Dương Tử Mi thấy cha mẹ cô rầu rĩ ngồi trước cửa tiệm. - Cha, mẹ, sao vậy ạ? Dương Tử Mi vội chạy đến hỏi. Thấy con gái đến, Hoàng Tú Lệ nước mắt lưng tròng, khóc nói: - Con à, chúng ta khó khăn lắm mới sửa được tiệm lại đàng hoàng, nhưng lúc nãy có một đám người không biết ở đâu ra đến bắt chúng ta nộp mười ngàn phí bảo kê. Cha con nói lý với họ vài câu thì họ đã xông vào đập phá hết mọi thứ, hu hu. Nghe xong, Dương Tử Mi vào bên trong tiệm để xem. Chỉ thấy cả tiệm là một mớ hỗn độn, đồ đạc bị đập tan nát không còn thứ gì cả. Mắt cô khẽ nhíu lại. Cô biết là mẹ cô rất hi vọng vào tiệm bánh này. Mỗi ngày bà đều bàn với cha cô nên sửa chữa, trang trí thế nào cho đẹp. Hơn nữa, mỗi khi nhắc đến tiệm bánh là đôi mắt vốn mệt mỏi, khô cằn và bắt đầu xuất hiện nhiều nếp nhăn kia của bà lại sáng lên. Giờ, tiệm đã bị đập tan nát như thế, không nói cũng biết là tâm trạng của bà hiện tại ra sao. Dương Tử Mi khẽ nắm chặt nắm đấm. Cô đi ra cửa hỏi: - Bọn chúng là ai ạ? - Chúng là bọn xã hội đen ở đây, biệt danh là nhóm Quảng Trọc. Chúng tôi muốn làm ăn, buôn bán ở đây thì phải nộp tiền bảo kê cho chúng. Ai không nộp thì không thể làm gì được cả. Nhưng, chúng nói chúng chỉ thu của chúng tôi sáu trăm đồng một tháng thôi. Còn anh chị đây chưa khai trương nên chúng thu mười ngàn. Hình như chuyện đòi thu phí bảo kê này trước đây chưa hề có. Hay là anh chị đắc tội gì với chúng nên chúng mới cố tình đến đây gây chuyện? Chủ cửa hàng quần áo kế bên nói. - Chúng ở đâu? Dương Tử Mi hỏi. - Giờ chắc chúng đang ở sàn nhảy Huyền Vũ, chỗ đó cũng là đầu não của chúng. Nhưng mà, cô bé à, tôi khuyên cô cũng đừng tức giận đến đó tìm chúng làm gì. Chúng là côn đồ, băng nhóm xã hội đen chứ không phải loại người chúng ta dễ đụng đến đâu. Cô xinh xắn như thế đến đó, chỉ sợ là sẽ... Chủ cửa hàng quần áo khuyên nhủ. Nghe vậy, Hoàng Tú lệ lo lắng nắm chặt tay Dương Tử Mi lại nói: - Con à, con tuyệt đối không được đến đó tìm chúng. Không có tiệm bánh cũng không sao. Mẹ không thể để con gặp chuyện được. Chúng ta về nhà thôi. Tiệm bánh này mẹ không mở nữa. - Mẹ con nói đúng đó, con đừng giận quá mất khôn. Băng nhóm của chúng ít nhất cũng hơn cả trăm tên. Tuy con theo sư phụ học được ít võ phòng thân, nhưng mà một mình con khó mà đấu với chúng. Đừng chọc giận chúng làm gì, bất quá chúng ta tìm chỗ khác vậy. Dương Thanh lên tiếng. Dương Tử Mi nhếch mắt lên. Cô không phải là thiên thần hay thần tiên độ lượng nhân từ gì cả. Nếu chỉ đụng đến cô thôi thì cô còn chấp nhận được, nhưng nếu đụng đến gia đình cô thì cô nhất định sẽ không tha cho chúng. Tuy nhiên, vì không muốn cha mẹ lo lắng nên Dương Tử Mi cũng giả vờ nghe lời họ và theo họ về nhà. Về đến nhà, Dương Thanh và Hoàng Tú Lệ không ngừng than ngắn, thở dài, mặt mày buồn bã. Thấy vậy, Dương Tử Mi càng tức giận hơn! Thế là, cô nói với hai người họ rằng cô phải đến tìm Tống Huyền có việc. Đoạn, cô đi thẳng đến sàn nhảy Huyền Vũ. Sàn nhảy Huyền Vũ hiện đang trong thời gian hoạt động. Trong ngoài đèn đuốc chói lóa cả mắt. Rất nhiều nam thanh nữ tú ăn mặc quái dị chộn rộn ra vào. Dương Tử Mi với trang phục màu trắng thường thấy đang đứng trước cửa sàn nhảy nọ. Dáng vẻ của cô hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh ở đó. - Ôi chao, cô bé, có muốn vào không? Anh mời em vào trong đó nhảy nhé? Một gã thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, tóc nhuộm nâu, đeo bông tai, trang phục kỳ dị bước đến nói với cô. Nhưng Dương Tử Mi không để ý gì đến gã. Cô một mình tiến thẳng vào trong. - Ô, cô bé, vé vào cổng của cô đâu? Phải có vé vào cổng mới được vào. Bảo vệ sàn nhảy chặn cô ngay ngoài cửa. - Tôi đến tìm Quảng Trọc! Hắn ở đâu? Dương Tử Mi lạnh lùng nói. - Ơ? Cô bé tìm anh Quảng sao? Chẳng lã cô bé là bồ của anh Quảng? Bảo vệ ra vẻ hiểu biết hỏi. - Kẻ thù. Dương Tử Mi không ngần ngại đáp.