Mẫn Thanh Hoa cũng nhìn thấy cô. “Thấy cô, Mẫn Thanh Hoa cũng thầm cảm thán vì cô bé đang đứng trước mặt ông kia quả nhiên rất xinh xắn và thông minh! Khi nhìn thấy vết bớt màu đỏ trên trán cùng đôi mắt đen láy sáng lấp lánh như sao trên trời của Dương Tử Mi, Mẫn Thanh Hoa cảm thấy hình như đã gặp cô ở đâu rồi. Lúc này, Dương Tử Mi mới bừng tỉnh. Dù có giống thế nào đi nữa thì Mẫn Thanh Hoa vẫn là Mẫn Thanh Hoa chứ không thể là Mẫn Cương mà cô thầm thương trộm nhớ kiếp trước. Còn Mẫn Cương hiện tại cũng chỉ mới mười lăm tuổi, còn phải rất lâu nữa mới có thể trở thành người đàn ông chín chắn của lòng cô, thế nên cô cũng không có cảm giác gì đặc biệt khi đứng trước mặt Mẫn Cương của thời điểm hiện tại. - Cha! Thấy Mẫn Thanh Hoa, Mẫn Cương liền quăng bóng, vừa chạy vừa hỏi: - Cha về rồi sao? - Ừm! Mẫn Thanh Hoa khẽ cười gật đầu đáp. Phát hiện Dương Tử Mi đang đứng sau lưng cha mình, mắt Mẫn Cương sáng lên, vui mừng hỏi: - Tử Mi, là cậu sao? Dương Tử Mi mỉm cười, chào lại: - Chào cậu, Mẫn Cương! - Tiểu Cương à, là bạn của con sao? Thấy con trai mình vui vẻ, nhiệt tình với Dương Tử Mi như thế, Mẫn Thanh Hoa ngạc nhiên hỏi. - Dạ, đây là bạn cùng lớp của con, Dương Tử Mi. Nói xong, Mẫn Cương tiếp tục giới thiệu: - Tử Mi, đây là cha tớ. - Con chào chú ạ! Dương Tử Mi lễ phép chào hỏi. Nhưng từ chú kia cô cảm thấy hết sức ngượng nghịu. Tuy hiện tại cô mới chỉ là thiếu nữ mười lăm tuổi nhưng tâm trạng và suy nghĩ của cô lại là tâm trạng và suy nghĩ của một người con gái khá trưởng thành và già dặn. Hơn nữa, Mẫn Thanh Hoa lại rất trẻ và rất giống với Mẫn Cương nên tiếng chú kia đối với cô mà nói cũng có chút khó khăn khi phải thốt ra như thế. - Chào con, Tiểu Mi! Mẫn Thanh Hoa khẽ cười. Nụ cười làm cho hai đồng điếu ở hai bên khóe miệng thấp thoáng ẩn hiện càng khiến ông trở nên thu hút hơn. Nụ cười đó in sâu vào tâm trí của Dương Tử Mi! Kiếp trước, cũng chính vì nụ cười như thế mà Dương Tử Mi mới có tình cảm đặc biệt với Mẫn Cương, người mà cô chưa từng tiếp xúc hay trò chuyện qua bao giờ. Lúc đó, liên tục mấy ngày cô không dụ được vị khách nào cả. Trên người không có lấy một xu dính túi và đã nhịn đói hai ngày liên tiếp. Cô đói đến nỗi hoa mắt, chân run, đi đứng loạng choạng và không may đụng trúng Mẫn Cương đang trên đường ra bãi đỗ xe. Khi đó, Mẫn Cương đã nhanh tay đỡ cô dậy và mỉm cười dịu dàng nói: - Cẩn thận! Nụ cười đó như ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào tim cô khiến cô nhớ mãi, nhớ mãi. Cô cũng định cười đáp lại nhưng vì quá đói nên sau đó cô ngã lăn ra bất tỉnh. Khi tỉnh lại thì cô thấy mình đang nằm trong bệnh viện truyền nước biển. Y tá thấy cô tỉnh lại mới đưa cho cô một phong bì. Trong phong bì có ba trăm đồng. Y tá còn nói ba trăm đồng đó là do anh Mẫn, người đã đưa cô vào bệnh viện gửi riêng cho cô. Còn tất cả tiền viện phí anh đều trả hết rồi. Cô và anh không quen biết nhau nhưng anh lại tốt bụng giúp cô như thế nên mỗi khi nghĩ đến nụ cười dịu dàng, ấm áp cũng như nghĩa cử cao đẹp kia của anh thì tim cô lại dâng trào một cảm xúc vô cùng đặc biệt. Và cũng từ đó, cô bắt đầu thầm thương, trộm nhớ anh. Kiếp trước, Mẫn Cương là một hoàng tử đẹp trai, phong độ, còn cô thì chỉ là một thầy bói lừa đảo, một đứa con gái đầu đường xó chợ, vất vưởng đói khát. Hai người hoàn toàn là hai thế giới khác nhau. Dương Tử Mi cũng chưa bao giờ dám mơ mình có thể là lọ lem trong truyện cổ tích. Thậm chí cô còn không dám tiến đến chào hỏi anh và nói lời cám ơn anh mỗi khi thấy anh xuất hiện trước mặt mình. Cô chỉ biết trộm nhìn anh từ xa, thu thập nụ cười ấm áp kia của anh ngày này qua tháng nọ. Nụ cười đó cũng là chỗ dựa vững chắc, là động lực mạnh mẽ của cô trong suốt thời gian dài đầy khó khăn của kiếp trước.