Hoàng Tịnh Nhàn ngẩn người ra. Những ngày tháng điên dại của mười năm về trước đối với bà mà nói là những ngày tháng mà bà không muốn nhớ lại. Lúc đó, mỗi ngày bà đều cảm thấy như có vô số hồn ma bám lấy bà và tấn công bà, khiến bà lo lắng, khiếp sợ và phát điên. Sau đó, sau khi chiếc vòng huyết ngọc nọ bị chồng bà làm vỡ thì bà mới dần bình phục lại. Năm đó, ý thức của bà rất mơ hồ nên bà cũng không nhớ được Dương Tử Mi. Nhưng sau này, nghe chồng bà nhắc đến chuyện đó, bà luôn cảm thấy rất cảm kích cô bé kia. Nhưng bà cũng không ngờ cô bé cứu mạng bà năm đó lại chính là Dương Tử Mi. - Tiểu Mi, cám ơn con đã cứu cô! Hoàng Tịnh Nhàn đột nhiên nắm lấy tay Dương Tử Mi, dịu dàng nhìn cô nói. - Dạ, không có chi đâu cô. Con cũng chỉ là tiện tay giúp thôi ạ, cô đừng bận tâm. Dương Tử Mi phát hiện tay của Hoàng Tịnh Nhàn lạnh hơn tay của những người bình thường khác. Cô đưa mắt quan sát kỹ Hoàng Tịnh Nhàn thì phát hiện có một vầng mây u ám ở giữa trán bà. Xem ra, âm sát khi kia trước giờ vẫn chưa tan hết mà lại tụ hợp lại ở giữa trán của bà, thế nên sức khỏe của bà vẫn không thể hồi phục lại như cũ là vì thế. - Cô ơi, có phải cô rất hay sợ lạnh không ạ. Con thấy âm sát khi kia vẫn chưa tan hết mà còn một ít vẫn lưu lại ngay giữa trán cô, không cách này tan đi được. Dương Tử Mi nhìn Hoàng Tịnh Nhàn hỏi. Tay của Hoàng Tịnh Nhàn khẽ run lên, bà vội vã hỏi: - Vậy... phải làm sao đây? - Cô à, nếu như cô và con đã có duyên với nhau như vậy, thì con sẽ không để cô bị âm sát khi kia dày vò đâu. Con sẽ giúp cô. Dương Tử Mi cười đáp. Nghe vậy, Hoàng Tịnh Nhàn vô cùng vui mừng. Nhưng khi thấy Dương Tử Mi còn nhỏ tuổi như vậy nên tâm trạng vui mừng kia cũng nhanh chóng tan biến đâu mất. Dương Tử Mi còn nhỏ như vậy, lại không phải là đạo sĩ, cô có thể giúp được cho bà không? Từ sau khi chiếc vòng huyết ngọc kia bị vỡ, Mẫn Thanh Hoa cũng đã dẫn bà đến thành phố B để tìm một vị đại sư. Vị đại sư nọ đã lập đàn bày pháp và giúp phong ấn âm sát khí trong người bà vào giữa trán. Vị đại sư đó nói pháp lực của ông ta có hạn nên ông không thể giúp bà giải trừ hết âm sát khí trong người và bảo bà nên tìm một đạo sĩ pháp thuật cao minh hơn để giúp. Trong mười năm này, Mẫn Thanh Hoa cũng đã đẫn bà đi khắp nơi tìm kiếm cao nhân nhưng mãi vẫn không tìm thấy. Còn giờ, Dương Tử Mi trước mặt bà đây lại chẳng giống một đạo sĩ pháp thuật cao minh chút nào cả! Thấy Hoàng Tịnh Nhàn có vẻ do dự, Dương Tử Mi chỉ cười nói: - Cô à, con từ nhỏ đã theo lão đạo sĩ học thuật số, con tin là năng lực của mình cũng không tệ. Nếu cô tin con thì hãy để con thử xem sao. - Chú tin con. Nhớ lại năm đó con còn nhỏ xíu vậy mà đã phát hiện được âm sát khí trong chiếc vòng huyết ngọc kia. Nên giờ chú tin là con sẽ có cách giải trừ nó. Mẫn Thanh Hoa như nhớ ra chuyện gì đó, hai mắt ông sáng lên, nói tiếp: - Tiểu Mi à, con không phải là Dương đại sư đang rất nổi tiếng gần đây đó chứ? - Chú nghĩ sao ạ? Dương Tử Mi cười tít mắt hỏi lại. Thấy thần thái cùng vẻ tinh nghịch của cô, Mẫn Thanh Hoa đột nhiên nhớ lại hình bóng của thiếu nữ áo trắng nọ khi ông còn trẻ. Tim ông bất giác rung động. Nhưng rất nhanh, ông lấy lại bình tĩnh và nhìn cô gật đầu nói: - Vậy chắc chắn là con rồi. Giờ đi đâu chú cũng nghe mọi người bàn tán về một thiếu nữ chỉ mới mười lăm tuổi nhưng pháp thuật lại rất cao thâm. Dù là coi bói, phong thủy hay tìm long huyệt, thiếu nữ nọ đều rất tài giỏi. Chú đang còn định tìm con để mời con đến xem thử xem có thể giúp giải trừ âm sát khí cho cô không nữa. Nhưng không ngờ là hôm nay cô chú lại may mắn gặp được con trong tình cảnh thế này.