Hai cha con Mẫn Thanh Hoa và Mẫn Cương sốt ruột chờ đợi ở phòng khách. Hai người chỉ ngồi đó, im lặng chờ và chờ. Thấy Dương Tử Mi và Hoàng Tịnh Nhàn đi xuống, hai người vội chạy đến hỏi: - Sao rồi? - Em không sao rồi. Chỉ là Tiểu Mi có chút không khỏe. Hoàng Tịnh Nhàn nhìn Dương Tử Mi nói. Mẫn Thanh Hoa quay sang nhìn Dương Tử Mi. Thấy cô đi loạng choạng, mặt trắng bệt, mồ hôi đầm đìa trên trán, ông đột nhiên cũng thấy ái ngại và lo lắng. Mẫn Cương thì vội vàng bước đến đỡ cô, lo lắng hỏi: - Tử Mi, vất vả cho cậu quá. Cậu mau ngồi xuống đây đi! Dương Tử Mi ngước mắt lên nhìn Mẫn Thanh Hoa. Phát hiện ánh mắt quan tâm của ông dành cho mình, tim cô chợt rung nhẹ. Nhưng cô cũng lập tức tránh ánh mắt đó và ngồi xuống ghế dưới sự giúp đỡ của Mẫn Cương. Dù có giống thế nào đi nữa thì Mẫn Thanh Hoa cũng không phải là Mẫn Cương của kiếp trước. Hơn nữa, Mẫn Cương cũng đang ở trước mặt cô, nên cô không thể để tình cảm của mình bị mê muội như thế. - Tiểu Mi à, nhà cô có một củ nhân sâm ba trăm năm, không biết có thể dùng nó để bồi bổ nguyên khí cho con không? Hoàng Tịnh Nhàn hỏi. Nghe thế, hai mắt Dương Tử Mi bất giác sáng lên. Đối với người mỗi ngày đều phải tu luyện nguyên khí như cô đây, bình thường đều phải dùng đồ bổ để bồi dưỡng sức khỏe. Trước đây, khi còn ở trên núi, sư phụ cô thường tìm rất nhiều cách để có thể tìm đồ bổ bồi bổ cho cô. Chỉ tiếc là sư phụ cô cũng không có nhiều tiền, nhà cô cũng nghèo, nên đồ bổ dành cho cô rất ít. Đa phần đều là những đồ bổ được đào từ trên núi thôi. Giờ, nếu có nhân sâm dùng để bồi bổ nguyên khí đã mất lúc nãy thì quá tốt. - Cám ơn cô, nhân sâm rất hợp để bồi bổ nguyên khí ạ. Dương Tử Mi thẳng thắn trả lời. Lần này, nguyên khí của cô bị tổn hao nhiều như vậy là vì giúp Hoàng Tịnh Nhàn hóa giải âm sát khí. Hơn nữa cô cũng không nhận tiền của bà, nên nếu chỉ nhận một củ nhân sâm thì cũng hợp lý. - Vậy con chờ chút, để cô hầm canh nhân sâm cho con! Hoàng Tịnh Nhàn nói. - Cô à, không cần đâu. Con còn phải kết hợp với các vị thuốc khác nữa ạ. Để con mang nó về nhà và tự hầm canh là được rồi ạ. Dương Tử Mi nói. Nhân sâm mấy trăm năm như thế không thể tùy tiện dùng để bồi bổ được, mà phải dùng đúng nơi đúng lúc. Có như thế thì mới phát huy được hết tác dụng của nó. Nếu giờ chỉ đem đi hầm canh thì lãng phí quá. - Vậy cũng được, để cô lấy nhân sâm cho con. Hoàng Tịnh Nhàn vội vã vào phòng và mang ra một chiếc hộp bằng gấm đưa cho Dương Tử Mi. Dương Tử Mi mở hộp ra, mùi sâm thoang thoảng bay ra khắp phòng. Củ sâm nọ có hình dáng giống như con người vậy. Từng bộ phận, đường nét đều rất rõ ràng, cứ như một đứa trẻ đang nằm trong hộp. Dương Tử Mi dùng thiên nhãn để xem thì phát hiện có một luồng khí trắng tỏa ra từ củ sâm kia. Điều này chứng tỏ tuổi sâm ít nhất cũng ba trăm năm. Đây quả nhiên là một báu vật vô giá, vì nó có thể giúp người sắp chết nhanh chóng sống lại. Mấy món đồ cổ kia dù đắt thế nào đi nữa thì chẳng qua cũng chỉ là một vật dùng để ngắm. Chúng không giống như củ sâm này, có thể giúp kéo dài tuổi thọ, chữa trị bệnh tật cho con người, thậm chí còn có thể cứu người sắp chết sống lại nữa. Một củ sâm quý như thế, nhưng Hoàng Tịnh Nhàn lại không ngần ngại tặng nó cho cô. Dương Tử Mi quay sang nhìn Mẫn Thanh Hoa và Mẫn Cương. Hai người họ cũng khẽ mỉm cười trông chờ cô nhận lấy mà không chút tiếc nuối gì. Củ sâm nọ chính là củ sâm mà năm năm trước Mẫn Thanh Hoa đã tốn khoảng ba mươi triệu để mua từ một vườn sâm ở Trường Bạch Sơn về cho vợ. Ông muốn vợ mình mỗi ngày có thể dùng canh sâm để bồi bổ sức khỏe, tăng cường thể lực. Chỉ là, Hoàng Tịnh Nhàn trước giờ đều không nỡ dùng, vì bà cảm thấy nếu dùng như vậy thì quá lãng phí. Giờ, Dương Tử Mi tổn hao nguyên khí vì cứu bà và đang cần bồi bổ sức khỏe nên bà nghĩ ngay đến củ sâm nọ. Bà nghĩ, ngoài củ sâm này ra thì không có món quà báo đáp nào xứng đáng hơn nó cả.