Mọi việc xong xuôi, Dương Tử Mi cũng chỉ nhận của Tần Khải Văn một trăm đồng lấy lệ, sau đó chào tạm biệt họ về nhà. - Meo meo, mau đến đây ăn cơm nào! Vừa đi khỏi không xa, Dương Tử Mi bèn nghe có tiếng người gọi mèo đến ăn. Lập tức, mấy con mèo đen xuất hiện và vây lấy người đó. Dương Tử Mi quay đầu lại nhìn và kinh ngạc phát hiện chiếc khay đồng mà người phụ nữ mập mạp nọ đang dùng để cho mèo ăn kia lại phát ra vật khí đặc trưng mà chỉ có các cổ vật mới có. “Thấy vậy, Dương Tử Mi cũng bước đến giả vờ vuốt ve mấy con mèo để làm quen, sau đó quay sang hỏi người phụ nữ nọ: - Cô ơi, mấy con mèo này của cô dễ thương quá. Con rất thích, cô có thể bán cho con một con không? - Được chứ, cô đang lo là không biết có ai chịu nhận nuôi chúng không. Con thích con nào, cô bán rẻ cho con, cô chỉ lấy tượng trưng một trăm đồng thôi. Người phụ nữ nọ sảng khoái nói. Dương Tử Mi chỉ vào một chú mèo mập nhất trong đám nói: - Con thích con này. - Được. Người phụ nữ lập tức gọi chú mèo nọ đến và đưa cho Dương Tử Mi. Dương Tử Mi đưa tay đón lấy chú mèo nọ và tiếp tục giả vờ chớp chớp đôi mắt ngây thơ cười tủm tỉm nói: - Cô ơi, con mua mèo rồi, cô có thể tặng con cái khay đồng này không? Nhà con không có cái khay nào dùng để cho mèo ăn hết. - Ô, không thành vấn đề. Nhà cô có mười mấy cái khay đồng giống như vậy, đem quăng cũng không ai thèm nhặt. Để cô lấy một cái sạch hơn tặng con nhé. Người phụ nữ nọ nhanh nhảu đáp. “Nghe thế, hai mắt Dương Tử Mi sáng lên. Lúc nãy, trong lúc xem mèo, cô đã quan sát kỹ chiếc khay và phát hiện chiếc khay đó là một chiếc khay không có quai cầm, chân tròn, trên có khắc hoa văn hình rùa và cá. Là một cổ vật bằng đồng thời nhà Thương quý hiếm. Người phụ nữ nọ nói là trong nhà bà ấy có mười mấy chiếc khay như thế, chẳng khác nào đang ngồi trên núi vàng! Nhưng bà ấy lại tưởng núi vàng kia là rác và đem vứt đi. Thật quá lãng phí mà! - Cô ơi, vậy con theo cô vào xem có được không ạ? Dương Tử Mi hỏi, giọng ngọt lịm. - Ừm. Người phụ nữ nọ cũng là người sảng khoái, dễ chịu nên bà sao biết được ý đồ của Dương Tử Mi chứ? Nhà của người phụ nữ kia chỉ là một căn nhà lợp ngói theo kiểu xưa. Trong nhà có một giếng trời, có lẽ là nhà của một gia đình giàu có nào đó đã ở trước đây. Kế bên giếng trời là một đống than đá to, mười mấy chiếc khay đồng đang bị vất lung tung trên khạp chén kế bên đống than. Quả nhiên, mấy chiếc khay đó đều phát ra vật khí đặc trưng của đồ cổ. - Đều ở đây cả. Con chọn một chiếc đi. Đoạn, nghe tiếng ho sặc sụa từ phòng trong phát ra, người phụ nữ nọ quay sang Dương Tử Mi, lo lắng nói: - Ông xã cô lại phát bệnh, để cô vào xem sao nhé. - Ơ? Chú bị bệnh gì sao? Dương Tử Mi hỏi. - Lúc trẻ vì muốn kiếm tiền nên ông ấy đã đi đào than, bụi than vào phổi nên ông ấy bị ho lao. Người phụ nữ nọ rầu rầu nói tiếp: - Nhà cô nghèo nên không có tiền cho ông ấy vào bệnh viện lớn để chữa trị, mà chỉ để ông ấy ở nhà và bốc đại mấy thang thuốc cho ông ấy uống thôi. Mấy năm nay sức khỏe ông ấy ngày càng yếu đi, đi còn không nỗi nữa là. - Cô ơi, từ nhỏ con đã theo sư phụ học về trung y nên con biết chút về châm sứu. Nếu cô tin con thì con sẽ giúp xem bệnh cho chú. Dương Tử Mi vì muốn có mấy chiếc khay kia nên mới chủ động đề nghị được chữa bệnh cho người ta. Nếu không, cứ lấy đồ của người ta không không như vậy thì cũng khó coi quá. - Ô, đó là bệnh mãn tính, con có giúp cũng như không thôi. Thấy cô còn nhỏ nên người phụ nữ kia cũng không tin là cô biết y thuật. Bà nói với giọng than thở.