Sau khi tan học. Hoàng Nhất Phong lắp bắp quay sang nhìn Dương Tử Mi đang cúi đầu thu dọn sách vở trên bàn nói: - Bây giờ... cậu có thời gian châm cứu cho tớ không? - Ừm. Dương Tử Mi gật đầu. Cô cũng muốn nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho Hoàng Nhất Phong, nếu không mỗi ngày cô đều phải bịt khứu giác của mình lại như vậy cũng không tốt. Khi tất cả các bạn trong lớp đều rời khỏi, Dương Tử Mi ra hiệu cho Hoàng Nhất Phong cởi áo ra. Hoàng Nhất Phong cảm thấy rất ngượng ngùng khi phải cởi đồ trước mặt cô bạn xinh xắn như Dương Tử Mi, thế nên cứ ngập ngừng không muốn cởi. Dương Tử Mi bắt đầu mất kiên nhẫn nói: - Nếu cậu không cởi thì tớ cũng không châm cứu cho cậu được. Vậy tớ đi về đây. Hoàng Nhất Phong nghiến răng, sau đó cũng cởi áo ra. Mùi hôi cơ thể là do mồ hôi tụ lại dưới nách, lâu ngày phân giải thành mùi hôi tỏa ra khắp nơi. Thế nên Dương Tử Mi phải dùng kim châm cứu để làm thông thoáng kinh lạc, huyệt đạo, có như vậy mới có thể chữa được bệnh. Dương Tử Mi bảo Hoàng Nhất Phong nằm im. Cô lấy kim châm cứu từ trong cặp mình ra lần lượt châm vào huyệt can du, phế du, quan nguyên, thần môn, trung quản, phong long, kỳ môn, khâu khư của Hoàng Nhất Phong. Động tác của cô vô cùng linh hoạt và thuần thục. Hai mươi phút sau, Dương Tử Mi rút hết kim châm ra để lại ngay ngắn vào túi, rồi nói: - Xong rồi. - Nhanh vậy sao? Hoàng Nhất Phong kinh ngạc nói. Dương Tử Mi gật đầu. Lúc này, đột nhiên ngoài cửa sổ có tiếng chụp hình lách cách vang lên. Dương Tử Mi và Hoàng Nhất Phong cũng chẳng để ý, họ cho là người nào đó đang chụp hình ở bên ngoài thôi nên cả hai cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Hoàng Nhất Phong về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ xong liền giơ tay lên ngửi ngửi nách của mình. Cậu phát hiện mùi hôi nồng nặc trước đây đã giảm đi rất nhiều. Không lẽ châm cứu có tác dụng vậy sao? Hoàng Nhất Phong liền nhảy cẫng lên một hồi lâu để cơ thể mình tiết ra mồ hôi. Sau đó lại giơ tay lên và ngửi ngửi, cậu phát hiện nách mình không còn hôi như trước nữa. Dương Tử Mi không về nhà ngay mà cô lại đến phố Văn Lai đi dạo. Hiện đang là năm 2002, kinh tế cả nước đang phát triển nhanh chóng. Mức sống của người dân cũng bắt đầu được nâng cao, người giàu cũng nhiều hơn. Theo đó, người chơi đồ cổ cũng nhiều hơn rất nhiều so với trước đây, thậm chí chơi đồ cổ đã trở thành một làn sóng thời bấy giờ. Từ sau khi mua được đồ cổ giá hời lúc năm tuổi đến nay, vì nguyên khí bị tổn hao, xương bị gãy nên Dương Tử Mi không thể xuống núi, do đó cũng không thể đến phố Văn Lai được. Dương Tử Mi vẫn còn nhớ lời hứa theo Tống Huyền học tìm hiểu đồ cổ khi cô lên sáu tuổi năm xưa. Do cô không thực hiện được lời hứa của mình nên không biết giờ Tống Huyền có nhận ra cô không. Mười năm trôi qua, vật đổi sao dời, có lẽ Tống Huyền cũng đã quên mình là ai rồi. Dương Tử Mi nhớ là năm 2002 của kiếp trước, Tống Huyền cưới một người vợ vừa nết na xinh đẹp lại vừa đảm đang, sau đó còn có một cậu con trai vô cùng kháu khỉnh. Cậu bé với chỏm tóc nhỏ đáng yêu ngày ngày chạy giỡn khắp phố Văn Lai. Dương Tử Mi không đến Mặc Hiên tìm Tống Huyền mà cô lại tiếp tục tìm kiếm trong các sạp hàng đang bày bán hai bên đường kia xem có thể lại mua được đồ cổ giá hời như năm xưa không. Cha cô đã tốn rất nhiều tiền để được chuyển công tác vào thành phố. Sau đó, nhà cô lại tốn thêm một trăm năm mươi ngàn để mua một căn biệt thự vườn ven sông. Mẹ cô sau khi sẩy thai quả nhiên lại sinh thêm hai cậu em trai, thế nên tiền tã sữa cũng là vấn đề đáng lo ngại. Sáu trăm ngàn mà cô kiếm được năm xưa cũng sắp hết. Giờ Dương Tử Mi phải nghĩ cách để kiếm tiền. Mua đồ cổ giá hời là cách kiếm tiền nhanh nhất, hơn nữa cô có thể nhìn thấy vật khí của đồ cổ, chỉ cần nhìn là biết thật hay giả ngay. Dương Tử Mi liên tục tìm kiếm hơn mười mấy sạp hàng nhưng vẫn không tìm thấy vật nào phát sáng cả. Tất cả những món đồ đang được bày bán kia đều là đồ giả, thế nên cô cũng cảm thấy không có gì thú vị nữa. Đang lúc cụt hứng, đột nhiên cô nhìn thấy một ánh sáng trắng lóa lóe lên, dường như có vật gì đó làm lóa mắt cô. Dương Tử Mi bắt đầu tìm kiếm nơi phát ra ánh sáng đó. Cô phát hiện ánh sáng trắng đó phát ra từ một sạp hành dơ bẩn của một ông lão đang bày trên đường. Sạp hàng của ông lão kia chỉ có lèo tèo vài đồng tiền cổ còn dính đầy bùn đất. Mấy đồng tiền đó dù là người không am hiểu gì về đồ cổ thì chỉ cần nhìn vào là cũng biết được đều là đồ giả cả, hơn nữa thủ công, hoa văn của chúng cũng rất thô.