Khi cảm nhận được Ba Tuần sắp đột phá trói buộc của mình, Tử Vi Thượng Đế đã chế tạo ảo giác khiến cho Ba Tuần nghĩ rằng y đã trở về hiện thực, rồi lại mượn ký ức Ba Tuần không muốn hồi tưởng nhất mà hắn thăm dò được trong đầu Ba Tuần để biến ra khung cảnh Khiên Na Ma La bị Trường Canh tiên quân giết chết, thành công khiến cho phòng tuyến tinh thần của Ba Tuần triệt để tan vỡ. Hắn biết rằng mình sắp chiến thắng, Ba Tuần không biết trước kia hắn đã từng học được phép thuật của Cựu Thần ở địa ngục nên khinh địch, dẫn tới mình có cơ hội chế phục y, nhất định phải triệt để phá hủy tinh thần của Ba Tuần trong lần này, làm cho y không thể nào trở mình được nữa.
Mà ở một đầu khác, trận chiến kịch liệt giữa Đông Vương Công và Tây Vương Mẫu vẫn chưa phân thắng bại, thần lực của hai vị thần linh mạnh mẽ va chạm vào nhau tạo nên nhiễu loạn khiến cho đông đảo thiên binh không thể lại gần.
Nhưng vào đúng lúc này, các thiên binh lại rối loạn nháo nhào, một tên thiên binh xông tới bẩm báo với Trường Canh tinh quân, thiên binh mà Tây Vương Mẫu mang đến đóng ở Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Thiên (*) đã bắt đầu tấn công Ly Hận Thiên, còn đầu bên kia, từ hướng Tha Hóa Tự Tại Thiên cũng có rất nhiều thiên nhân làm phản nhập vào ma đạo dưới sự dẫn quân của Dược tiên A Tu Vân đã nhảy vào Ly Hận Thiên, hiện tại đang chiến đấu ác liệt với thiên binh đóng giữ. Thiên binh anh dũng chống cự, trước mắt vẫn còn cầm cự được.
(*) Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Thiên: tầng trời thứ 4 trong cõi Vô sắc, là tầng trời tột đỉnh trong 3 cõi nên cũng gọi là Hữu đính thiên. Phi tưởng phi phi tưởng xứ là căn cứ vào Thiền định của cõi trời này mà gọi. Tâm định ở cõi trời này cực kì tĩnh lặng, không còn thô tưởng, cho nên gọi là Phi tưởng (không phải tưởng), nhưng vẫn còn tưởng vi tế, cho nên gọi là Phi phi tưởng (chẳng phải không có tưởng) (phatgiao.org.vn)
Nhưng mà thiên binh này với bẩm báo xong chưa được bao lâu, một thiên binh khác đã hạ từ trên không xuống, hốt hoảng đi tới, lớn tiếng báo lại, “Trước Thiên Môn hướng Tứ Thiên Vương Thiên của Ly Hận Thiên xuất hiện một loại sinh linh màu đỏ quái lạ nào đó, không ngừng nuốt chửng địa khí, sinh trưởng cấp tốc, những người chạm vào đều bị hút hết sinh mệnh mà chết, đao thương bất nhập, cũng không sợ thiên hỏa đốt cháy, tất cả mọi người đều không chống nổi!”
Câu này vừa được nói ra, không chỉ có sắc mặt của Trường Canh tiên quân chợt biến, đến ngay cả tinh thần lực của Tử Vi Thượng Đế đang nhập định cũng bị xao động rất mạnh.
Bọn họ đều biết thứ thiên binh bẩm báo là gì, vấn đề là tại sao vật kia lại xuất hiện ở thiên đình?
“Nói cho tất cả binh lính, không được tiếp xúc với vật ấy, mau chóng rút quân đi tiếp viện Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Thiên và Tha Hóa Tự Tại Thiên!” Trường Canh tiên quân ra lệnh. Hồn kết sẽ tìm kiếm nơi có sức sống và địa khí thịnh vượng nhất để sinh trưởng, nơi nào nhiều thần tiên đạo pháp cao thâm nhất, nó sẽ lan tràn theo hướng đó. Mà vào giờ phút này, tất cả thiên thần mạnh mẽ nhất của Ly Hận Thiên đều đang tập hợp tại đây…
Trường Canh tiên quân lập tức mệnh lệnh quá nửa thiên binh đi nơi khác tiếp viện, hi vọng có thể phân tán lực chú ý của hồn kết để kéo dài thời gian. Sau đó hắn không màng đến an nguy của bản thân, bỗng nhiên vọt vào chiến trường giữa Tây Vương Mẫu và Đông Vương Công, tiên khí quanh người bùng nổ, một vệt ánh sáng vụt thoắt kéo tới, đồng thời chặn lại xung kích từ song thánh. Khóe miệng trào ra một tia đỏ tươi, mà cuối cùng vẫn ngăn trở được.
Tây Vương Mẫu và Đông Vương Công lập tức thu chưởng, trong lòng đều âm thầm kinh ngạc. Trường Canh tinh quân có thể đồng thời đỡ được công kích hợp lực từ hai người bọn họ mà chỉ bị thương nhẹ, có thể thấy được tu vi của hắn sâu không lường được, thậm chí có lẽ từ lâu đã vượt qua hết thảy thiên thần ngoài tam thánh bọn họ. Nhưng hắn lại cam nguyện làm tiên, chậm chạp không phong thần.
Cha nuôi của Trường Canh tinh quân là Hình Thiên, ban đầu hắn chủ động nương nhờ vào Tử Vi Thượng Đế, Hình Thiên bại không thể không kể công của hắn. Nhưng bởi vì thân phận hắn nhạy cảm, nhiều năm tháng như vậy hắn vẫn luôn như đi trên băng mỏng, bày mưu tính kế vì Tử Vi Thượng Đế, còn mình thì lại thu đi hết thảy phong mang, bộ dạng trung thành không hề có dã tâm. Ai ngờ, hắn vậy mà lại luôn luôn âm thầm tinh tiến tu hành, tu vi đã tới trăn cảnh.
Trường Canh tiên quân quay mặt về phía Tây Vương Mẫu, hất vạt áo lên uốn gối quỳ xuống, tay áo rộng vung lên, cung kính lễ bái, “Hiện nay ma binh xâm lấn, hồn kết lan tràn tại Ly Hận Thiên, nếu như mất đi sự khống chế, toàn bộ Ly Hận Thiên đều sẽ bị nó nuốt chửng! Mong Vương Mẫu nương nương nghĩ tới an nguy của thiên đạo, tạm thời đặt chuyện này xuống, đợi hồn kết được khống chế, Thánh Đế tất sẽ cho nương nương một câu trả lời!”
Tây Vương Mẫu hơi rũ cặp mắt phượng xuống, lạnh lùng nhìn hắn, “Không phải hồn kết chính là chuyện các ngươi làm ra sao!!!”
“Bây giờ Ba Tuần như hổ rình mồi, lục đạo bất ổn, thiên đạo họa loạn. Trong người Thánh Đế ôm bệnh, lại không dám hiện ra mảy may dấu hiệu trước mặt mọi người, dưới tình thế cấp bách, thần mới bất đắc dĩ phải ra hạ sách này. Lỗi trong chuyện này là ở vi thần, xin nương nương chớ trách cứ Thánh Đế!”
Câu này vừa nói ra, chính là thừa nhận Tử Vi Thượng Đế đã có dấu hiệu Ngũ Suy. Song tại đây chỉ có Tây Vương Mẫu và Đông Vương Công là còn nghe thấy câu này, phần lớn thiên binh đều đã bị phái đi nơi khác tiếp viện, mà những thiên binh còn lại cũng đều không thể tới gần vòng chiến của hai vị thượng thần. ngôn tình hay
Tây Vương Mẫu cũng biết tới thứ hồn kết này, ở địa ngục mà còn có thể nuốt chửng vạn vật, càng khỏi phải nói đến thiên đạo địa khí dồi dào đến mức giàu có như Ly Hận Thiên. Nếu thật sự để nó mất đi khống chế, chỉ sợ sẽ lan tai họa các chư thiên còn lại. Một khi thiên đạo rối loạn, năm đạo còn lại sẽ như rắn mất đầu, cũng tất sẽ dẫn đến thiên hạ đại loạn, đến khi đó sinh linh đồ thán, chẳng phải là đi ngược với ước nguyện ban đầu khi mình chỉ trích Tử Vi Thượng Đế sao. Nàng nhìn bóng người của Thái Hạo và Ba Tuần ở đằng xa vẫn còn biến mất bên trong thánh quang đang không ngừng khuấy động lưu chuyển, vừa nãy tựa như đã có ai phát ra tiếng thét dài thê thảm, nhưng cũng không nghe ra được là ai.
Có điều nếu như A Tu Vân đã tới, chắc chắn Ba Tuần đã chừa lại đường lui cho mình. Nàng hơi suy tư, rồi giơ tay triệu vật cưỡi phượng hoàng của mình đến, đạp lên lưu vân ngũ sắc bay lên trời, bay về hướng hồn kết đang lan tràn tới.
Mà một bên khác, giữa cơn khủng hoảng và hỗn loạn do hồn kết chế tạo ra, Khiên Na cùng Tạ Vũ Thành, Phạm Chương lao thẳng một mạch tới Vực thẳm nguyên thủy. Khiên Na đời này sinh ra ở địa ngục Thanh Liên, ghét nhất là hoả thang vô cùng vô tận lan tràn khắp nơi ở địa ngục Tiêu Nhiệt. Cảm giác rơi xuống vạc dầu, cũng không phải gã chưa từng được cảm nhận, mà ngay đến cơn đau buốt khi dung nham chảy vào miệng mũi kích thích lên lớp niêm mạc yếu ớt nhất cũng không sánh bằng một phần mười cơn đau khi bại lộ trước tiên khí và ánh sáng thần thánh nhất sáng ngời nhất thế gian của Ly Hận Thiên, mà đây là đã ở tình huống cách một lớp nhân thân. Nếu không nhờ có nhân thân che chắn cùng một hơi cầm cự tới giờ, chỉ e chưa chiến gã đã phải bỏ mạng.
Gã cảm giác làn da của mình đang nhanh chóng bị thiêu bỏng thối rữa, nhưng gã không có thời gian để dừng lại. Vô số thiên binh xông tới trước mặt, mỗi một người bọn họ đều là tai họa trí mạng. Thiên nhân có ưu thế áp đảo với ác quỷ, ngay đến cả tiên khí trên người địa tiên hạ đẳng nhất cũng còn có thể khiến cho bọn họ khó có thể chịu đựng, huống hồ là thiên tiên Ly Hận Thiên. Nhưng Khiên Na không thể lùi về sau. Gã rút Trảm Nghiệp Kiếm sau lưng mình ra, rống giận chém giết vào thiên binh. Mà Tạ Vũ Thành và Phạm Chương cũng ở hai bên người gã bung hết sát khí, lông vũ và xích sắt bay lượn đan xen.
Đến phía sau, Khiên Na đã bị cơn đau đớn hành hạ cho khó có thể suy nghĩ, chỉ biết dựa vào bản năng để không ngừng vung vẩy cánh tay. Da dẻ quanh nhân thân đã bắt đầu xuất hiện từng cục phồng rộp, mồ hôi không ngừng bốc hơi, hình thành một lớp hơi nước nhàn nhạt quanh người.
Cuối cùng, gã cảm thấy mình khó có thể cử động hai chân được nữa, thở dốc cũng nặng nề như vậy, tựa như sắp ho được cả phổi ra khỏi lồng ngực. Gã ngã quỵ xuống mặt đất, dùng Trảm Nghiệp Kiếm chống đất, tay kéo lấy cổ áo, cảm giác hít thở khó khăn. Ào một tiếng, là Tạ Vũ Thành chặn lại cú đánh lén từ sau lưng của một thiên binh, Bạch Vô Thường lôi thắt lưng Khiên Na kéo gã dậy, thấp giọng nói, “Sắp đến rồi, gắng lên!”
Khiên Na cắn mạnh lấy đầu lưỡi của mình, để cơn đau kéo ý thức đang từ từ trượt xuống vực sâu của mình trở về với hiện thực nóng bỏng này. Sắp đến rồi… kiên trì thêm một chút nữa… kiên trì thêm một chút nữa là được rồi…
Thực ra căn bản gã vẫn chưa hề nghĩ tới, dù có gặp được Ba Tuần đi nữa thì có thể làm thế nào. Với năng lực của gã, có cách gì cứu được Thiên Ma khỏi tay Tử Vi Thượng Đế?
Bây giờ gã đã thành công chế tạo nên hỗn loạn, đột phá tầng tầng lớp lớp cấm vệ của Ly Hận Thiên từ trong ra ngoài. Đây gần như đã là giới hạn mà một ác quỷ địa ngục như gã có thể làm được, một cực hạn như kỳ tích. Gã còn có thể làm được gì nữa đây?
Ngoài cùng chết, còn có thể làm được gì nữa đây?
Càng đáng thương hơn chính là, đến ngay cả cái chết của bọn họ cũng chẳng thể giống nhau. Ba Tuần sẽ tiến vào kiếp sau, mà gã thì… sẽ tiêu tan từ đây.
Chết đi vì Ma thần mình đã hận ba trăm năm, ai có thể nghĩ tới kết cục của gã sẽ là như vậy.
Phạm Chương cũng xông tới, quát Tạ Vũ Thành, “Ta ngăn cản bọn họ, ngươi đưa hắn xông tới đi!”
Tạ Vũ Thành quả quyết, “Không được!”
“Đừng nói nhảm nữa! Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi!” Phạm Chương như đã nổi giận, dây xích huyền thiết như một con rắn cuốn gió đảo qua, đánh bay những thiên binh quanh năm hưởng phúc ở thiên đình chỉ biết dựa dẫm vào tiên khí hộ thể nên thiếu hụt kinh nghiệm thực chiến đi, “Tạ Vũ Thành, ngươi tin tưởng ta! Ta sẽ không sao!”
Tạ Vũ Thành cũng biết Khiên Na không chống đỡ được lâu nữa, nếu như còn tiếp tục trì hoãn, tất cả bọn họ đều sẽ phải chết. Cho nên hắn chỉ có thể dằn cơn bất an trong lòng xuống, tóm lấy Khiên Na cưỡi mây bay lên, vút thẳng về phía biển cát trắng xóa.
Lại vào đúng lúc này, một luồng tiên khí khác rõ ràng mãnh liệt như sao sa bắn thẳng vào chiến cuộc. Chỉ thấy A Tu Vân đạp lên thần thú huyền vũ, dẫn theo mấy thượng tiên đằng vân phá không lao đến, tới thẳng chỗ Trường Canh tiên quân. Trường Canh lập tức mệnh lệnh cho tất cả thiên binh còn lại tới nghênh chiến, chính hắn cũng thả ra hết tiên khí, áo bào bay lượn, một trận đại chiến đã trên đà khai hỏa. Cũng chính vì như vậy, Tạ Vũ Thành mới có cơ hội dẫn Khiên Na lặng lẽ tiếp cận.
Trận tranh tài giữa Ba Tuần và Tử Vi Thượng Đế vẫn còn đang tiếp tục, luồng khí mạnh mẽ như lốc xoáy thông thiên ngăn cách hai bọn họ khỏi tất cả những người khác, không ai có thể tiếp cận.
Thế nhưng Khiên Na vừa nhìn đã biết, bọn họ đang tiến hành cuộc tranh tài thế nào. Không chỉ vậy, dựa vào cảm nhận của gã, khí tức của Ba Tuần đang hỗn loạn đến mức tận cùng, thêm vào thân hình hơi loạng choạng của Ma thần, gã đã biết Ba Tuần đang rơi xuống hạ phong, hơn nữa còn kế cận bờ vực tan vỡ tinh thần.
Tử Vi Thượng Đế đã khám phá ra được tâm ma của Ba Tuần, mà tâm ma kia là gì, Khiên Na có thể đoán ra được một, hai.
Lời nguyền rủa Shiva để lại cho Ba Tuần, nguyền rủa liên quan tới mình…
Khiên Na hạ thấp giọng nói, “Đưa ta qua đó thêm một chút.”
Tạ Vũ Thành căng thẳng quan sát bốn phía, “Không thể lại gần thêm được, ngươi xem những thiên binh kia đều không dám tới gần.”
“Đi qua thêm một chút thôi.” Khiên Na cứng đầu nói.
Tạ Vũ Thành không biết làm thế nào, chỉ đành dẫn gã tiếp tục tiếp cận cột trụ trời hỗn độn mà hùng vĩ kia. Càng lại gần, dòng khí lại càng mạnh mẽ bức người, mặt bị gió thổi cho đau rát, hô hấp cũng chịu trở ngại. Cảm giác trầm trọng ngột ngạt đè lên trán, đứng trước mặt hai thần linh khổng lồ nhất, bản thân lại trở nên nhỏ bé như vậy.
Làm thế nào cũng không ngờ tới, Thiên Ma đang ngửa tay thành mây, úp tay hóa mưa lại có thể là đứa bé mình nhặt về nhà mười năm trước.
Khiên Na thả lỏng bàn tay đang bám vào Tạ Vũ Thành, khẽ nói, “Ngươi mau trở về giúp Phạm Chương đi.”
Tạ Vũ Thành ngơ ngác, “Cái gì?”
“Chuyện tiếp theo, ngươi không giúp được ta.” Khuôn mặt đang nhịn đau của Khiên Na lại vẫn bình tĩnh lạ thường, “Nhanh lên! Không là ngươi sẽ phải hối hận đấy!” Nói xong, gã không nhìn Tạ Vũ Thành nữa, mà xoay người nhìn về phía cơn lốc đang xoáy nhanh trước mặt mình.
Đã bao lâu rồi không dùng cộng tình thuật với Nhan Phi? Ở tình huống không có Dẫn Hồn Linh và máu tươi của Ba Tuần, nếu như không có ý niệm tương đồng, khả năng thành công sẽ rất thấp. Nhưng giờ phút này, gã không nghĩ ra được bất cứ biện pháp nào khác để tiếp cận Ba Tuần nữa.
Gã nhắm mắt lại, cắt lên bàn tay mình, rồi duỗi bàn tay về phía trước, hi vọng sức mạnh đang điên cuồng hỗn loạn của Ba Tuần có thể cảm nhận được hơi thở của mình. Sau đó gã bắt đầu ngâm niệm chú văn.
Ban đầu chẳng có bất cứ chuyện gì xảy ra, phảng phất như tất cả nỗ lực của gã đều như muối bỏ bể. Nhưng đến lần thứ mười ngâm niệm, gã mơ hồ nghe thấy tiếng lục lạc u mị khẽ vang của Dẫn Hồn Linh vọng lại từ phía hỗn loạn. Lòng gã hơi động, tay càng duỗi thêm về phía trước, một tia tiên khí sắc bén xẹt mạnh qua da thịt, huyết châu bắn ra thành dòng.
Giữa đày đọa vô tận, máu trong lòng bàn tay như bị thứ gì hấp dẫn, cuồn cuộn tuôn ra không ngừng. Một luồng khí tức ấm áp mà nhiệt liệt thân quen dần dần kéo ý thức của gã về phía trước.
Bất thình lình, điên cuồng hỗn loạn liên miên, cảm xúc không có chưởng pháp gì như của loài thú hoang đằn xuống người gã như núi lở đất nứt, hắc ám ngột ngạt như mực đặc, kèm theo đó là cơn điên cuồng rục rà rục rịch.
Khó có thể tưởng tượng đây chính là tâm tư của Ba Tuần… của Nhan Phi. Nhan Phi xưa nay chưa bao giờ điên cuồng thống khổ như vậy.
Khiên Na nỗ lực ổn định tâm trí của mình, dùng phần linh hồn còn dư lại của mình hét to, “Nhan Phi!!!”