Đích Nữ Mưu Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 11: Xuất Phủ

Kinh thành là bộ mặt của một quốc gia đương nhiên là nơi rất phồn thịnh.

Trời xuân tháng 3, liễu xanh lả lướt, chính là thời điểm thích hợp để du xuân.

Trêи đường phố, người qua lại tấp nập, một công tử toàn thân bạch y, tướng mạo tuấn dật, hai hàng lông mày giãn ra bộ dáng rất thích ý, một tay cầm ngọc phiến, một tay chắp sau lưng đi trêи đường cái, theo sau là một hạ nhân áo xanh.

"Công tử, trước mặt chính là Linh Lung Các." Hạ nhân áo xanh phía sau chỉ vào một cửa hàng phía trước, thấy bên ngoài có nhiều người tụ tập, hắn kinh ngạc nói: "Hình như có chuyện gì xảy ra."

Bạch y công tử lạnh nhạt nói: "Đi qua nhìn một chút." nói xong, tiếp tục đi về phía trước.

"Linh Lung Các các ngươi thật quá đáng, Lý gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua." một giọng nói già nua vang lên.

Mà lúc này có mấy người trong cửa hàng xông ra, nhìn dáng dấp hình như là người làm.

"Ta nhổ vào, ngọc của Lý gia các ngươi không đạt yêu cầu trong cung, lần này mất cơ hội lại chạy đến cửa Linh Lung Các chúng ta gây sự, ngươi không cần mặt mũi nữa phải không?" một giọng nói trong trẻo vang lên, tràn đầy khinh thường.

Mà lúc này, đám người vây xem cũng lên tiếng.

"Nghe nói quyền cung ứng ngọc khí trong cung năm nay thuộc về Linh Lung Các cho nên Lý lão gia tức không chịu nổi tới đây gây sự."

"Đúng vậy, ngọc khí của Linh Lung Các tinh khiết hơn những nơi khác nhiều, có lần ta mua cho mẹ ta một cái vòng ngọc, bên trong nhìn không có chút tạp chất nào, lúc đó mẹ ta còn nói ta choáng váng đầu óc, nhưng sau khi đeo vòng lên, cả người nàng càng có tinh thần hơn.

Lý gia này thật là mất hết mặt mũi, không có bản lãnh còn đến đây ầm ĩ, không thấy dọa người sao?"

"Đúng vậy a, thật mất mặt!"

...!

Nghe tiếng nghị luận xung quanh, bạch y công tử nở nụ cười vui mừng, mấy năm nay Linh Lung Các ở kinh thành phát triển không tệ a.

Lý lão gia nghe dân chúng nói xong, gương mặt đỏ bừng.

Đúng lúc này, một cô nương áo hồng trong Linh Lung Các đi ra, dung mạo mỹ lệ, giữa hai hàng lông mày lộ ra anh khí, nàng chống nạnh hướng về phía Lý lão gia nói: "Nếu muốn có quyền cung ứng này thì xuất bản lãnh của ngươi ra rồi nói.

Còn không, mấy mao đầu tiểu tử nhà ngươi, bản cô nương còn không để vào mắt, ghét nhất là loại người nói suông, hừ."

Nghe lời này, bạch y công tử nghi ngờ nhìn qua thư đồng áo xanh, hỏi: "Có phải có chuyện gì mà ta không biết?"

Thư đồng áo xanh cười thần bí, ghé vào tai bạch y công tử nói mấy câu, xong tiếp tục xem náo nhiệt.

Ngược lại trêи mặt bạch y công tử hiện lên ý cười.

"Thu Diên cô nương nói rất hay." Người vây xem lập tức ồn ào vỗ tay, ánh mắt nhìn về phía Lý lão gia càng them khinh bỉ.

Lý lão gia phất tay áo, mang người rời khỏi đám đông.

Thu Diên tức giận trừng mắt, thật coi nàng là quả hồng mềm hay sao! Ánh mắt quét một vòng qua đám người, đột nhiên nàng há hốc miệng, ngẩn người, mừng rỡ hô: "Công tử!" sau đó lập tức vọt xuống dưới, nhào vào lòng bạch y công tử.

Bạch y công tử nhìn người trong ngực, bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: "Tốt lắm, đang ở bên ngoài, biết ngươi nhớ ta, buông ta ra trước đã."

Thư đồng áo xanh bên cạnh che miệng cười trộm.

Thu Diên nghe thế vội vàng buông hắn ra, đỏ mặt nói: "Công tử, người ta chỉ là quá nhớ ngươi.".

Cập nhật truyện nhanh tại — t rumtruyen.O RG —

"Mới mấy ngày không gặp..." Bạch y công tử nghe thế không khỏi nâng trán, nha đầu này, còn cái bộ dáng kia, nhìn mấy người xung quanh một cái, lần này chỉ sợ người khác lại muốn hiểu lầm.

Thu Diên cười hì hì kéo bạch y công tử vào Linh Lung Các.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Thu Diên cô nương này mới vừa rồi còn một cước đá bay mấy người vạm vỡ, hiện tại rõ ràng là bộ dáng tiểu tức phụ mềm mại hàm xuân.

Kinh thành có bao nhiêu công tử muốn kết giao với Thu Diên cô nương, nàng đều từ chối, chỉ riêng đối với bạch y công tử này.

Ặc, bạch y công tử này tướng mạo rất tuấn tú nhưng thân thể không biết có chịu nổi Thu Diên cô nương hay không?.