Đích Nữ Tàn Phi

Chương 164: Quách Yến Giai Té Ngựa (3)

Quách Yến Giai hôn mê bất tỉnh, được ca ca của nàng là Quách Thiếu Thừa bế trở về, y phục xinh đẹp dính đầy máu, chuyện này gây ra oanh động không nhỏ.

Hiện tại đã là buổi chiều, không giống với cái nắng nóng rực của buổi sáng, khí trời buổi chiều trở nên mát mẻ hơn nhiều, hầu hết mọi người đều tập trung ở ngoài lều trại, người thì vừa trò chuyện vừa thưởng trà, người thì đánh đàn vẽ tranh, phong cảnh đẹp như mơ, chính là vào giây phút này, bầu không khí yên bình đột nhiên bị phá vỡ.

Quách Thiếu Thừa đột nhiên bế người xông vào, theo sau còn có dàn mỹ nam tuấn tú khiến một đám nữ quyến trong lều trại không khỏi hét thành tiếng, không rõ là vì hoảng sợ vẫn là vì phấn khích, bất quá điều khiến mọi người chú ý hơn chính là người được Quách Thiếu Thừa bế trên tay, sau khi nhìn rõ ràng thì ai nấy đều kinh ngạc.

Đây không phải là Quách Yến Giai sao?

Quách Yến Giai lúc ra ngoài vẫn còn khỏe mạnh lành lặn, sau khi trở về lại máu me đầy người, hơn nữa còn hôn mê không rõ, bởi vì rất nhiều người đều chứng kiến cảnh này cho nên chẳng mấy chốc tin tức này liền truyền đến tai của rất nhiều người.

Săn thú còn chưa bắt đầu, Quách Yến Giai đã bị thương rồi?

Đây là có chuyện gì?

Mọi người không mấy rõ ràng thế nhưng nhìn thấy Quách Yến Giai như thế, những tiểu thư khuê các chưa từng trải qua sự đời chứng kiến cảnh này cũng hoảng sợ không thôi, ngay lập tức một đám nữ quyến liền nhốn nháo cả lên, khu vực lều trại bên này ồn như cái chợ, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

“Tránh đường, mau tránh đường!” Quách Thiếu Thừa nhìn thấy muội muội xảy ra chuyện, đáy lòng vô cùng hốt hoảng, không suy nghĩ được gì, may mắn là Triệu Thiên Tư bên cạnh bình tĩnh lí trí khuyên bảo hắn mau mang người trở về điều trị, bằng không sẽ ảnh hưởng đến tính mạng mới khiến hắn tỉnh táo lại.

Hắn vốn dĩ muốn đưa Quách Yến Giai về lều trại của mình, dù sao khu vực của Thái Y Viện bên kia chỉ có một cái lều trại, lại có đến mấy nam tử ở chung một chỗ, mặc dù người nào người nấy tuổi tác đều lớn hơn Quách Yến Giai rất nhiều, có thể nói là trưởng bối của Quách Yến Giai thế nhưng Quách Thiếu Thừa lại không quá yên tâm. Tính mạng muội muội tuy quan trọng nhưng thanh danh cũng quan trọng không kém, đồng dạng vào lều trại của hắn cũng không được, bởi vì so với Thái Y Viện trong đó còn nhiều nam nhân hơn nữa, cho nên chỉ còn cách đưa về lều trại của nàng.

Hộ vệ canh cửa lều không quá nguyện ý để cho đám người Quách Thiếu Thừa đi vào, bởi vì nơi này là khu vực của nữ quyến, người ngoài không được tự ý xông vào, đặc biệt là nam tử. Để người ngoài nhìn thấy nam tử đi vào mặc kệ là đối với ai thì đều ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của họ nhưng bởi vì chuyện này liên quan đến tính mạng của Quách Yến Giai, hộ vệ không thể làm gì hơn là để cho đám người Quách Thiếu Thừa đi vào.

Sự xuất hiện của một dàn mỹ nam tuấn tú ở trong khu vực lều trại của nữ quyến không thể nghi ngờ là một thảm họa, mặc dù bị dọa sợ bởi tình trạng của Quách Yến Giai nhưng tò mò luôn là bản tính của con người, cho nên trong lúc vô tình tất cả mọi người đều tập trung xung quanh Quách Thiếu Thừa, gây cản trở cho hắn đưa Quách Yến Giai vào lều trại để chữa trị.

“Này, nàng làm sao vậy? Máu me thế kia... liệu có còn sống không?” Cũng không biết là ai mở đầu câu chuyện, nháy mắt từng đợt từng đợt thanh âm đều hưởng ứng vang lên.

“Lúc nàng ta ra ngoài vẫn còn lành lặn, vì vậy hiện tại lại... là ở bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?” Quách Yến Giai là một trong những mỹ nữ được nằm trong bảng xếp hạng mỹ nhân kinh thành, hôm nay nàng mặc một bộ kỵ trang màu trắng, kết hợp với dung mạo xinh đẹp kia càng khiến càng nàng thêm tao nhã thoát tục, con người vốn yêu cái đẹp, cho nên khi Quách Yến Giai bước ra khỏi lều trại liền nhận được sự chú ý của tất cả mọi người.

Lúc Quách Yến Giai ra ngoài phong quang vô hạn bao nhiêu thì lúc trở về liền chật vật bấy nhiêu, nhưng đến mức hôn mê bất tỉnh thế kia thì quả thật là dọa sợ không ít người.

“Không phải là bị người tập kích đấy chứ? Bằng không cũng không bị thương nặng như thế.” Có người suy đoán.

“Săn thú còn chưa bắt đầu, Quách Yến Giai đã trở thành mục tiêu đầu tiên rồi sao? Như vậy chẳng phải nói săn thú năm nay sẽ đặc biệt nguy hiểm hơn mọi năm hay sao?” Có người nhíu mày, tính toán được nguy hiểm của năm nay, điều này cho thấy nàng cũng là một trong số mục tiêu bị truy sát mấy năm về trước.

“Không phải chứ!” Có người than vãn: “Ta không chết sớm như vậy đâu, người ta còn chưa gả cho ý trung nhân của mình cơ mà!”

“Hiện tại còn lo gả ra ngoài? Sao không lo lắng cho tính mạng của mình trước?” Có người khinh thường.

Nữ nhân, mỗi người một câu, khu vực lều trại bên này nhanh chóng trở thành tửu lâu để một đám nữ nhân bát quái, bọn họ nói từ chuyện Quách Yến Giai bị thương cho đến chuyện này rồi chuyện khác, ồn ào không thôi, quan trọng nhất là không chịu nhường đường để người khác cứu người.

Quách Yến Giai bị thương, không thể nghi ngờ điều này đối với Quách Thiếu Thừa mà nói là một đả kích rất nặng, hắn vốn mang người đi cứu trị kịp thời, ai ngờ lại gặp phải một đám cản đường, sự kiên nhẫn của hắn đã đạt đến giới hạn. Ngày thường hắn hào hoa phong nhã, đối đãi với nữ nhân nhẹ nhàng thế nào thì hiện tại hắn chỉ muốn dùng một cước đá văng các nàng để mở đường, đang lúc sự kiên nhẫn của Quách Thiếu Thừa đạt đến đỉnh điểm và chuẩn bị bộc phát thì một giọng nói vang lên cảnh tỉnh hắn.

“Đây là có chuyện gì vậy?” Giọng nói của nàng như châu như ngọc vang lên, như tiếng đàn trong trẻo nhẹ nhàng, như tiếng thác nước thanh ngọt chốn rừng sâu, đổi lại là ngày thường Quách Thiếu Thừa nhất định sẽ lên tiếng tán thưởng, bất quá giờ phút này hắn lại không có tâm trạng, tất cả sự chú ý của hắn đều đặt lên người Quách Yến Giai.

“Quận chúa...”

“Thiên Ngôn quận chúa...”

Mọi người nhìn thấy người đến ngay lập tức liền tránh sang một bên, nhường đường để nàng đi đến trước mặt đám người Quách Thiếu Thừa.

Gương mặt xinh đẹp của Trịnh Thiên Ngôn không chút che giấu kinh ngạc: “Quách tiểu thư... nàng... nàng là làm sao vậy?” Trịnh Thiên Ngôn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng chật vật như vậy của Quách Yến Giai, cho dù là bị thương nàng vẫn cố gắng kìm nén cơn đau, ở trước mặt người khác nàng luôn là dáng vẻ tiểu thư khuê các thanh tao thoát tục, hiện tại bộ dạng lại thành như vậy, xem chừng mọi việc xảy ra là ngoài ý muốn.

“Quận chúa, muội muội nhà ta bị thương, ta muốn đưa nàng vào lều trại để gọi người đến trị thương!” Trịnh Thiên Ngôn đối với Quách Thiếu Thừa lúc này chẳng khác nào vị cứu tinh, bởi vì trong đám nữ quyến ở nơi này, Trịnh Thiên Ngôn không thể nghi ngờ là người có địa vị cao nhất, đồng thời cũng là người mang huyết thống hoàng tộc, nếu nàng chịu lên tiếng hắn nhất định có thể sớm mang Quách Yến Giai vào lều trại để chữa trị.

“Quách tiểu thư bị thương, trị thương là việc nên làm, Quách thiếu có cần ta cho người đi thông báo cho Thái Y Viện bên kia không?”

“Đa tạ quận chúa, Phong Lãng đã đi gọi người rồi.” Quách Thiếu Thừa lắc đầu, trong lúc đưa Quách Yến Giai trở về thì mấy người bọn họ cũng đã phân công công việc ra, Diệp Tri Thu bởi vì có y thuật nên sẽ đi theo chăm sóc Quách Yến Giai, đề phòng người bất trắc trước khi người của Thái Y Viện đến, còn Phong Lãng tay chân nhanh nhạy thì sẽ chạy đi gọi người của Thái Y Viện, Liên Hạo Nguyên cùng Lam Thuấn cũng đã đi thông báo với Quách đại nhân cùng Quách phu nhân.

Phong Lãng?

Trịnh Thiên Ngôn không tiếng động nhíu mày, Phong Lãng thanh danh không tốt, cùng Đới Việt của Đới gia là hai nam tử nổi tiếng phong lưu khắp kinh thành, chuyện này tất cả mọi người đều biết, bất quá mấy năm gần đây danh tiếng Phong Lãng cũng đỡ hơn phần nào, nguyên nhân là vì hắn đối với Quách gia Đại tiểu thư Quách Yến Giai nhất kiến chung tình, mấy năm nay vì nàng mà buông bỏ tất cả bụi hoa, quả thật là một điều đáng kinh ngạc.

Quách Yến Giai bị thương, Phong Lãng biết chuyện chạy đến cũng không có gì là lạ, dù sao hắn đối với nàng sớm đã tâm tâm niệm niệm, hiện tại người trong lòng bị thương, Phong Lãng làm sao không gấp gáp chạy đi gọi người đến cứu?

“Như vậy thì tốt, chỉ mong Phong công tử mau chóng gọi người đến.” Trịnh Thiên Ngôn gật đầu, ôn tồn mở miệng: “Lều trại là khu vực của nữ quyến, Quách thiếu tuy là ca ca của Quách tiểu thư nhưng không tiện ở lại chăm sóc, ta sẽ cho người đi gọi Quách Nhị tiểu thư đến, tỷ muội với nhau, nàng sẽ chăm sóc tỷ tỷ mình chu đáo.” Mặc kệ bình thường Quách Yến Giai cùng Quách Yến Đình có mâu thuẫn gì nhưng Quách Yến Giai bị thương, thân là muội muội Quách Yến Đình cũng không thể đứng yên mà nhìn, lều trại nữ quyến không thể để nam tử tùy tiện ra vào, Quách Yến Đình là lựa chọn tốt nhất.

“Làm phiền quận chúa rồi.” Tuy là nói vậy nhưng gương mặt Quách Thiếu Thừa vẫn hiện lên vẻ phiền muộn, hiển nhiên vấn đề mà hắn quan tâm nhất lúc này không phải những thứ đó.

Đôi mắt xinh đẹp của Trịnh Thiên Ngôn quét bốn phía, rõ ràng chỉ là một ánh mắt nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo khiến người sợ hãi, một đám tiểu thư khuê các bị nàng nhìn sắc mặt nháy mắt liền trở nên tái nhợt.

“Chuyện này cùng các ngươi không liên quan, nếu không có chuyện gì thì trở về lều trại nghỉ ngơi đi. Tránh đường để Quách thiếu đưa Quách tiểu thư đi chữa trị, bằng không xảy ra chuyện gì... một trong các người không ai có khả năng gánh vác đâu.”

Ở mỗi khu vực lều trại đều có một người đứng đầu để quản lí người trong lều trại đó, thường thì chức vị này sẽ phân cho người có địa vị cao nhất, ở khu vực nữ quyến không thể nghi ngờ chính là Trịnh Thiên Ngôn, đó cũng là một trong số lý do mặc dù nàng là người hoàng tộc nhưng lại không nghỉ ngơi ở lều trại bên kia.

Lời của người đứng đầu lều trại luôn có sức ảnh hưởng to lớn, không nói đến thân phận địa vị của đối phương, mà còn nói đến lợi ích mà gia tộc của đối phương mang lại, bao nhiêu đó cũng khiến cho người khác muốn tận dụng cơ hội này để kết giao với đối phương.

“Vâng, Thiên Ngôn quận chúa...” Mọi người ở đây phần lớn đều không muốn rước phiền phức vào người, nghe đến đây người thức thời đều nhanh chóng rời khỏi, mặc kệ là trở về ngồi thưởng hoa ngắm cảnh vẫn là về lều trại nghỉ ngơi, tóm lại đường đi đã trở nên trống trải, đây là điều mà Quách Thiếu Thừa cần.

“Đa tạ quận chúa.” Quách Thiếu Thừa gật đầu xem như cảm tạ nàng, không đợi nàng nói thêm điều gì đã nhanh chóng bế Quách Yến Giai, theo sự chỉ dẫn của Hạ Phong mà đi về lều trại, đám người Triệu Thiên Tư cũng nhanh chóng đuổi theo sau.

“Mẫu Đơn, ngươi cho người đi thông báo với Quách Nhị tiểu thư, tỷ tỷ nàng bị thương, cần nàng đến chăm sóc.” Nếu nàng nhớ không lầm thì lều trại của Quách Yến Giai cùng Quách Yến Đình ở bên cạnh nhau, Quách Yến Giai xảy ra chuyện lớn như vậy, hầu hết tất cả mọi người đều tập trung ở đây, Quách Yến Đình hẳn cũng sẽ nghe tin chạy đến, bất quá vẫn là nên cho người đi một chuyến, xem như hoàn thành nhiệm vụ của người đứng đầu.

“Vâng.” Mẫu Đơn từ nãy đến giờ vẫn đi theo bên cạnh Trịnh Thiên Ngôn, đối với tình hình ở đây cung hiểu rõ phần nào.

“Còn nữa...”

Mẫu Đơn không có ngay lập tức rời đi mà đứng lại nghe Trịnh Thiên Ngôn nói hết.

“Tiện thể đi hỏi thăm xem Quách Yến Giai đã gặp chuyện gì, lỡ đâu người bên trên hỏi còn biết đường trả lời.” Thân là người đứng đầu khu vực lều trại của nữ quyến các phủ, Trịnh Thiên Ngôn có trách nhiệm đảm bảo mọi việc xảy ra đúng theo kế hoạch dự định ban đầu, rằng không được để bất kì người nào trong lều trại xảy ra tranh chấp với nhau hay xảy ra chuyện gì, bằng không một khi truy cứu, nàng phải là người gánh vác tất cả.

Quách Yến Giai bị thương nặng như vậy, Quách gia bên kia nhất định sẽ không bỏ qua, nếu Quách gia gây áp lực lên Ngụy đế thì Ngụy đế cũng sẽ truy cứu tới cùng, điều khiến nàng cảm thấy may mắn nhất chính là Quách Yến Giai xảy ra chuyện ở bên ngoài, cho dù có truy cứu trách nhiệm cũng không liên quan đến nàng, Ngụy đế cũng sẽ không có cơ hội gây khó dễ Trịnh vương phủ.

“Vâng, nô tì hiểu rõ.”

Quách Yến Giai bị thương có hai khả năng, một là do thích khách đã nhắm vào nàng từ trước, ngay lúc nàng lơ là cảnh giác thì ra tay, bất quá chuyện này có chút không đúng với lẽ thường. Mọi năm vào ngày thứ hai, thứ ba của săn thú mùa xuân, thích khách mới dám ra tay, bởi vì đó là thời khắc hỗn loạn, mọi người đều sẽ tách ra, một khi ra tay thì xác suất thành công sẽ lớn nhất, vậy mà hiện tại... săn thú mùa xuân còn chưa bắt đầu Quách Yến Giai đã bị thương nặng như thế, điều này đã đặt một dấu chấm hỏi vô cùng lớn ở trong lòng mọi người.

Thích khách cho dù có hành xử ngông cuồng đến mấy cũng không dám ra tay ở khu vực nghỉ ngơi của trường săn, nếu mục tiêu là một đám người thì có khả năng bọn họ sẽ làm như vậy, nhưng đằng này lại chỉ có một mình Quách Yến Giai bị thương, nha hoàn hầu cận của nàng cũng không sao chứng tỏ mục tiêu chỉ có mình Quách Yến Giai, khả năng lớn nhất mà Trịnh Thiên Ngôn có thể nghĩ đến là khả năng thứ hai, Quách Yến Giai bị người tính kế!

Lúc Quách Thiếu Thừa bế Quách Yến Giai trở về, ngoại trừ đám người Triệu Thiên Tư, theo sau còn có hai người Hứa Tư Khả cùng Phong Hoa, bởi vì đám nam tử tuấn tú quá nổi bật cho nên hầu hết mọi người đều không có chú ý đến hai người đi sau. Phong Hoa thần sắc tái nhợt, giống như gặp chuyện gì đáng sợ mới kinh hoảng như vậy, hơn nữa trên ống tay áo của Hứa Tư Khả cũng dính một chút máu, nếu nàng đoán không sai đó có thể là máu của Quách Yến Giai, cho nên chuyện Quách Yến Giai bị thương là có liên quan đến hai người này?

Nếu thật sự có liên quan đến hai người này thì nàng không thể không nghĩ đến một người...

Lưu Hân!

Bằng hữu, hảo tỷ muội của Hứa Tư Khả cùng Quách Yến Giai.

Chuyện Lưu Hân bất hòa với Quách Yến Giai, người hiểu nội tình đều biết rõ, Lưu Hân từ nhỏ đã đi theo Phong Lãng, trong mắt mọi người Lưu Hân là cái đuôi của Phong Lãng, chuyện nàng thích Phong Lãng cũng không quá gì là lạ. Nhưng Phong Lãng đối với tình cảm Lưu Hân dành cho mình làm như không thấy, hắn đi hái hết bụi hoa này đến bụi hoa khác, hoa tâm vô cùng, sau đó hắn gặp và thích Quách Yến Giai, nhưng Tương vương có ý thần nữ vô tâm, Lưu Hân vì ghen ghét che mờ đôi mắt mà luôn gây khó dễ với Quách Yến Giai, nếu nói chuyện này có liên quan đến Lưu Hân cũng không phải không có khả năng, chỉ là chưa điều tra rõ ràng nàng không dám tùy tiện kết luận, oan ức cho người vô tội thì không hay.

Lưu Hân mặc dù độc miệng nhưng cũng chỉ là một tiểu nữ hài mười mấy tuổi, bảo nàng ta vô ý làm Quách Yến Giai bị thương nàng còn tin nhưng nếu nói nàng ta tính kế Quách Yến Giai thì không có khả năng, bất quá cũng không loại trừ trường hợp vì ghen ghét mà sinh thù hận, ra tay nhẫn tâm cũng không chừng.

Trịnh Thiên Ngôn thở ra một hơi, vẫn là nên để Mẫu Đơn đi điều tra về rồi tính.

~~~

“Mau đặt nàng lên giường!” Bởi vì chậm trễ thời gian trị thương khiến cho máu của Quách Yến Giai chảy không ngừng, rất có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Quách Thiếu Thừa vội đặt Quách Yến Giai xuống giường, máu đã nhiễm ướt y phục của nàng, bộ kỵ trang màu trắng lúc này đã chuyển sang một màu đỏ rực rỡ, Quách Yến Giai bất tỉnh nằm đó, sắc mặt tái nhợt như một nàng công chúa ngủ giữa rừng hoa đỏ vậy, vừa xinh đẹp lại có chút thê lương.

“Đầu và lưng nàng bị va đập xuống đất, chấn thương nặng, ta không dám chắc chắn điều gì, chỉ có thể trước tiên xem xét sau đó đợi người của Thái Y Viện đến chuẩn đoán.” Vừa nói Diệp Tri Thu liền lấy hòm thuốc của mình ra, bắt đầu giúp Quách Yến Giai cầm máu.

“Làm phiền ngươi.”

Trong lều trại không khí có phần áp lực, Hạ Phong đứng một bên sốt ruột không thôi, sắc mặt của Quách Thiếu Thừa cũng vô cùng tệ, chỉ hận lúc này Quách Yến Giai đang nguy kịch, mà Diệp Tri Thu lại đang chữa trị cho nàng nên hắn mới nén nhịn không phát tát cơn giận, sợ làm phiền Diệp Tri Thu.

Rốt cuộc tại sao Giai Giai lại té ngựa chứ?

Hắn cùng nàng luyện tập cả tháng trời, lúc đầu nàng còn không thuần thục nhưng khoảng thời gian sau đó nàng đã có thể ngồi vững trên lưng ngựa, cũng đã có thể khống chế dây cương.

Có lí nào mà khi luyện tập cùng hắn lại không ngã mà khi chính thức thực hành lại ngã chứ?!

Trong chuyện này nhất định là có vấn đề!

Hắn nhất định phải điều tra rõ ràng, đòi lại công bằng cho muội muội.

Kỳ quái...

Diệp Tri Thu vừa xem xét thương thế cho Quách Yến Giai vừa trầm tư suy nghĩ, Quách Yến Giai bị té ngựa, bởi vì đầu và lưng bị va chạm xuống nên mới ngất xỉu, còn máu... làm sao lại chảy ra, hơn nữa còn chảy nhiều như vậy?

Vết thương ở phần đầu dù nặng cách mấy cũng không thể chảy nhiều máu như vậy được, hơn nữa hắn cũng đã xem qua, hoàn toàn không có chảy máu, vết thương mà có thể nhiễm ướt y phục... hẳn phải là một vết thương lớn khác.

Chẳng lẽ Quách Yến Giai còn bị thương ở chỗ khác sao?

Y phục Quách Yến Giai đã nhiễm đỏ một màu, Quách Thiếu Thừa bởi vì bế Quách Yến Giai đi một đoạn đường mà y phục của hắn cũng dính máu, cho nên vết thương khác của nàng có thể nằm ở...

“Vị cô nương này...” Diệp Tri Thu quay sang nhìn Hạ Phong đang gấp đến độ rơi nước mắt, từ tốn mở miệng: “Có thể nhờ cô nương kiểm tra phần lưng của Quách tiểu thư không?”

“A?” Yêu cầu này của Diệp Tri Thu, đừng nói là Hạ Phong, ngay cả hai nam tử như Quách Thiếu Thừa cũng Triệu Thiên Tư cũng kinh ngạc không kém.

Người ta bị thương ở đầu, ngươi kiểm tra lưng của người ta làm gì? Không phải muốn giở trò chứ?

“Tri Thu, có chuyện gì vậy?” Trước khi Quách Thiếu Thừa kịp nổi giận, Triệu Thiên Tư đã đi trước cướp lời.

“Ta nghi ngờ trên lưng nàng còn có một vết thương khác, bằng không máu sẽ không chảy nhiều như vậy.”

Triệu Thiên Tư nhìn y phục bị nhiễm đỏ của Quách Yến Giai, cũng hiểu rõ lời Diệp Tri Thu nói, tuy nói té ngựa khó mà bị thương ở lưng nhưng chuyện con ngựa mà Quách Yến Giai cưỡi bị chết một cách kỳ lạ thì chuyện này cũng không phải là không có khả năng.

“Hạ Phong, còn không mau làm theo lời của Diệp công tử.”

Hạ Phong ngập ngừng, chần chừ nhìn ba nam tử trong lều, trong đó còn có hai người xa lạ, mặc dù có một đại phu nhưng suy cho cùng cũng là nam nhân, bảo nàng cởi y phục của tiểu thư trước mặt bọn họ, để người ngoài biết được thanh danh của tiểu thư còn để đâu?

“Ta ra ngoài trước.” Triệu Thiên Tư cũng biết nam nữ khác biệt, chuyện hắn vào lều trại của Quách Yến Giai đã là ngoại lệ lớn lắm rồi, cũng không thể để hắn nhìn lưng con người ta được.

“Ta cũng đi.” Hắn tuy là đại phu nhưng cũng là nam tử, cũng hiểu rõ cần nên tránh mặt, cho nên cũng theo chân Triệu Thiên Tư ra ngoài.

Quách Thiếu Thừa có chút xấu hổ, không nói thêm lời nào mà quay người rời đi.

Ba người ra ngoài, bất ngờ đụng phải hai người Hứa Tư Khả cùng Phong Hoa đang đứng đó.

“Quách... Quách thiếu...” Nhìn thấy bọn họ, Phong Hoa lập tức chạy đến hỏi thăm tình hình của Quách Yến Giai.

“Quách tiểu thư... nàng.... nàng có làm sao không?”

Sắc mặt tái nhợt, bộ dạng quan tâm không giống giả vờ, xem ra nàng thật sự là lo lắng cho Giai Giai.

“Tạm thời vẫn chưa thể nói rõ.” Quách Thiếu Thừa lắc đầu.

Hứa Tư Khả nhíu mày: “Lời của Quách thiếu là có ý gì?” So với Phong Hoa đang hốt hoảng thì Hứa Tư Khả ngược lại vẫn còn giữ được trấn tỉnh, bất quá thần sắc của nàng cũng có chút nhợt nhạt, hẳn là bị kinh sợ không nhỏ.

“Diệp Tri Thu nói có thể Giai Giai còn bị thương ở một chỗ khác nữa, Hạ Phong đang kiểm tra thân thể của nàng.” Nói đến đây Quách Thiếu Thừa không khỏi nhìn kĩ hai người trước mặt, hắn vẫn không quên là do hai người các nàng hẹn muội muội hắn đi cưỡi ngựa mới khiến nàng bị thương thành như vậy, nói thẳng ra là các nàng có thể là kẻ gây ra thương tích cho muội muội hắn.

“Vết thương khác?” Hai nữ tử sửng sốt, Phong Hoa gấp gáp hỏi: “Có nặng lắm không?”

“Vẫn còn phải xem xét mới biết được...” Quách Thiếu Thừa lúc này cũng không có tâm trạng trả lời câu hỏi của Phong Hoa nữa, Diệp Tri Thu phải lên tiếng trả lời thay.

“Tại sao... tại sao lại như vậy chứ?” Phong Hoa cắn môi, lẩm bẩm, đôi mắt chứa đầy hơi nước, nếu không phải nàng cố kiềm nén thì nước mắt sớm đã rơi đầy trên gương mặt rồi.

“Đừng quá lo lắng, Quách tiểu thư cát nhân thiên tướng, hẳn sẽ không có chuyện gì đâu.” Hứa Tư Khả vỗ vai nàng an ủi.

“Phong tiểu thư, Hứa tiểu thư, hai người có thể cho chúng ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Quách Yến Giai bị thương không rõ sống chết, người gấp gáp nhất không ai khác ngoài Quách Thiếu Thừa, dù sao Quách Yến Giai cũng là muội muội mà hắn hết mực yêu thương, nhìn muội muội bất tỉnh không có sức sống, Quách Thiếu Thừa vừa tức giận lại vừa thống khổ, hiện tại nhìn bộ dạng này của Phong Hoa, hắn thật sự muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện.

“Quách... Quách thiếu...” Phong Hoa tuy không cùng Quách Thiếu Thừa nhận thức nhưng cũng nghe nói đến hắn là người ôn hòa dễ gần, đặc biệt là đối với nữ nhân hắn luôn khiêm nhường, không nghĩ đến lúc này hắn lại có vẻ mặt đáng sợ như vậy, bộ dạng hung thần sát khí như thể hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.

Là nghi ngờ nàng hại Quách Yến Giai thành ra như thế ư? Hay nghĩ rằng nàng cùng Lưu Hân là đồng phạm, bởi vì Lưu Hân mà hãm hại Quách Yến Giai?

“Ta không biết chuyện này là thế nào...” Phong Hoa lắc đầu, nước mắt lăn dài trên má.

“Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, lúc ta lấy lại tinh thần thì Quách tiểu thư đã té ngựa... ta... ta không thể ngăn cản...” Thật sự, trước đó nàng đã muốn ngăn cản Quách Yến Giai lại vì thấy con ngựa của đối phương có chút không ổn nhưng chưa gì đối phương đã leo lên ngựa phi đi, Phong Hoa không còn cách nào khác chỉ đành để mặc theo ý đối phương, không ngờ tai nạn lại xảy ra.

“Ta... ta đã cố nói với nàng rằng con ngựa đó không ổn, chính là... chính là nàng không chịu nghe...” Phong Hoa nức nở: “Nàng nói con ngựa đó là ca ca của nàng tặng cho nàng, còn nói không phải nó thì sẽ không thói quen, ta... ta không thể ngăn cản được... ta...”

Quách Thiếu Thừa cùng Diệp Tri Thu ngẩn ra, không rõ vì sao Phong Hoa lại nhắc đến con ngựa, riêng Triệu Thiên Tư thì hiểu rõ nguyên nhân, xem ra Phong Hoa cũng nhận ra con ngựa đó có vấn đề, đáng tiếc nàng không thể ngăn cản được Quách Yến Giai.

“Thiếu gia...” Hạ Phong lúc này vén màn đi ra, thần sắc nàng hoảng hốt, bộ dạng nóng nảy vô cùng.

“Trên lưng tiểu thư thật sự có vết thương!”

“!!!”