Đích Nữ Tàn Phi

Chương 81-3: Ân nhân cứu mạng (3)

Sau khi xác định sự việc làm bẩn bộ y phục của Tiết Phong Lan có liên quan đến Tiết Phong Linh thì Thượng thư phu nhân nói vài câu liền đi rồi, Tiết Phong Lan biết rõ nàng ta muốn làm gì, giờ phút này Thượng thư phu nhân sẽ không đi đến Mẫu Đơn Các chất vấn Tiết Phong Linh giống như vừa mới chất vấn nàng khi nãy, dù sao chuyện hôm nay xảy ra ở Liên phủ cũng đã khiến Tiết Phong Linh khóc nức nở, Thượng thư phu nhân thương tiếc nữ nhi như vậy làm sao có thể tiếp tục đến khởi binh vấn tội được? Vậy nên nàng chắc chắn sẽ cho Trần ma ma đi điều tra chuyện này, Vân Yên là người tâm tư kín đáo, khó mà có thể bắt tại trận được nhưng Hồng Hương thì khác, Hồng Hương trước giờ nhát gan sợ chết, nếu thật sự gặp nguy hiểm đến tính mạng, nàng không tin đối phương vẫn sẽ bảo vệ Vân Yên, mà Như Sương làm việc trước giờ đều luôn có chủ kiến của riêng mình, cho nên sau khi phát hiện Vân Yên và Hồng Hương gặp riêng đã có người canh chừng nhất cử nhất động của Hồng Hương, một là để nàng ta không xóa tan được chứng cứ phạm tội của mình, hai là phòng ngừa nàng ta sợ tội bỏ trốn.

Thượng thư phu nhân đi rồi, trong phòng liền khôi phục sự yên tĩnh vốn có, đám người Xuân Cầm kể từ khi thấy Thượng thư phu nhân ôm Tiết Phong Lan cũng nhanh chóng rời khỏi phòng, dù sao cũng là chuyện của chủ tử, thân là nha hoàn cũng không nên biết quá nhiều, huống hồ nhìn bộ dạng của Thượng thư phu nhân, có lẽ cũng sẽ không ra tay đánh Tiết Phong Lan lần nữa, mà Tiết Phong Lan, các nàng đi theo nàng ta một thời gian, đối với tính tình có thù tất báo của đối phương cũng xem như rõ ràng, cho nên Tiết Phong Lan sẽ không để bản thân chịu thiệt.

Sau khi Thượng thư phu nhân rời khỏi, Như Sương liền trở vào hầu hạ nàng thay y phục, súc miệng rửa mặt, cũng không quên mang theo dược để thoa vết sưng trên mặt nàng, không thể không nói Như Sương thật sự rất chu đáo.

“Tiểu thư, dược này là lần trước Thái hậu nghe tin người bị bỏng nên sai người mang đến, có thể tiêu viêm giảm sưng, dùng rất tốt.” Làn da Tiết Phong Lan lại mềm lại mỏng, đụng nhẹ một cái cũng có thể lưu lại dấu vết, hiện tại trên làn da trắng noãn vẫn còn in năm dấu tay trên đó, nếu không dùng dược chỉ sợ ngày mai khắp phủ mọi người đều biết Thượng thư phu nhân ra tay đánh nữ nhi, chuyện này mà đến tai Thái hậu, đối với Tiết Phong Lan cũng không tốt.

“Ân, Thái hậu có lòng rồi.” Tiết Phong Lan mặt không đổi sắc mặt nhận lấy hủ gốm sứ từ tay Như Sương, trong hủ đựng một loại chất lỏng đặc xệch, màu trắng trong suốt, Tiết Phong Lan tùy tiện lấy một ít thoa lên mặt, cảm giác mát lạnh lan ra toàn thân khiến nàng thoải mái híp mắt lại.

“Cốc cốc.”

“Vào đi.”

Cánh cửa mở ra, Xuân Cầm cầm một khay đồ vật đi vào, Tiết Phong Lan không cần nhìn cũng biết Xuân Cầm đến là để đưa dược.

“Tiểu thư, phu nhân cho người đưa dược đến để người thoa...” Thượng thư phu nhân ra tay đánh Tiết Phong Lan, chuyện này nàng ta tất nhiên không muốn để người khác biết cho nên mới sai người mang dược đến, đối với làn da của Tiết Phong Lan nếu không thoa dược thì sáng ngày hôm sau chỉ sợ vẫn còn in dấu tay nơi đó, để người khác nhìn thấy lời ra tiếng vào, bất luận là đối với nàng ta vẫn là Tiết Phong Lan đều không tốt.

“Để đó đi.” Xuân Cầm biết Tiết Phong Lan nói như vậy là không muốn dùng dược của Thượng thư phu nhân, cũng không thể đổ bỏ nên nàng chỉ đành để bên bàn, lúc nãy nàng cũng thấy Như Sương đi khố phòng lấy một ít đồ, khố phòng của Hàn Mai Các ngoại trừ trang sức quý báu, lụa là gấm vóc thì nhiều nhất chính là dược liệu, Xuân Cầm hiển nhiên cũng cảm thấy so với loại dược không rõ lai lịch của Thượng thư phu nhân, dược mà Thái hậu ban thưởng mới đáng quý, cho nên biết Tiết Phong Lan không muốn dùng dược của Thượng thư phu nhân, nàng cũng không có tỏ thái độ gì.

“Hồng Hương bên kia thế nào rồi?” Xuân Cầm ở trong Tiết phủ nhiều năm, đối với nha hoàn các viện khác cũng xem như là nắm rõ tình huống, cho nên Như Sương mới nhờ nàng trông chừng Hồng Hương.

“Nàng ta tựa hồ vẫn chưa phát hiện được tiểu thư đã biết chuyện này là do nàng ta làm nên giờ này vẫn sống rất thoải mái.”

“Tiết Phong Linh bên kia đã biết, cẩn thận trông chừng Hồng Hương, đừng để Vân Yên ra tay trước khi mẫu thân đến hỏi tội.”

“Vâng.”

“Nếu không có chuyện gì nữa thì hai người về phòng nghỉ ngơi đi.” Tiết Phong Lan phất tay, có chút buồn ngủ, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng đối phó cũng rất mệt mỏi, cho nên lúc này muốn đi nghỉ ngơi.

“Nô tì cáo lui.” Kể từ khi Tiết Phong Lan nhận thấy đôi chân của nàng có cảm giác nàng cũng không cần Xuân Cầm ngủ ở trong phòng với nàng nữa, trong lòng nàng cất chứa nhiều bí mật như vậy, cho dù Xuân Cầm đáng tin nàng cũng không dám quá thân cận, sợ hãi một ngày nào đó đối phương lại quay lưng với nàng, đặc biệt là khi Xuân Cầm và Thượng thư phu nhân tình cảm sâu đặm, cho nên nàng cho người mang chiếc giường nhỏ dời đi, Xuân Cầm về phòng của mình ở Hàn Mai Các nghỉ ngơi, bất quá vì đề phòng nửa đêm Tiết Phong Lan có chuyện cần người nên ba người mỗi đêm đều thay phiên nhau canh gác ngoài cửa, đêm nay đến lượt Như Sương.

“Như Sương, còn có chuyện gì sao?” Xuân Cầm đi rồi nhưng Như Sương vẫn chưa có ý định đi, Tiết Phong Lan liền biết nàng là có chuyện.

“Tiểu thư, nô tì có lời này không biết có nên nói ra hay không...”

Tiết Phong Lan được Như Sương bế đến bên giường, mái tóc đen dài như thác đổ xuống, thân hình thiếu nữ mềm mại nhỏ nhắn, gương mặt thanh lệ đến không nói nên lời.

“Ngươi cảm thấy nên nói thì cứ nói.”

Nhìn bộ dạng của Tiết Phong Lan bình tĩnh như vậy, Như Sương ngập ngừng mãi không thôi.

“Như Sương, ngươi không phải loại người thích úp úp mở mở như vậy, có gì mau nói.” Tiết Phong Lan phát hiện Như Sương hôm nay có gì đó rất kì lạ, nhìn bộ dạng của nàng rõ ràng là rất muốn nói ra nhưng lại cứ ngập ngừng mãi không thôi, xem ra chuyện Như Sương sợ là không đơn giản, dù sao trước giờ nàng cũng chưa từng thấy qua Như Sương có thái độ như vậy bao giờ.

“Tiểu thư, người cùng Tứ hoàng tử... nhận thức sao?”

Động tác vuốt tóc của Tiết Phong Lan không khỏi ngừng lại, đôi mắt lóe lên tia sáng bất quá rất nhanh liền biến mất, lúc này Như Sương đang đứng đối diện nàng, đối với tia cảm xúc vừa mới xẹt qua trên gương mặt xinh đẹp kia cũng không có bỏ qua.

Đáy lòng Như Sương hơi hồi hộp, quả nhiên là nhận thức sao?

Liệu có phải hay không Tiết Phong Lan đã biết được chuyện gì đó?!

“Ngươi vì sao lại nói như vậy?” Giọng nói nàng trầm tĩnh, không nghe ra tâm tình, bất quá so với vừa rồi thái độ rõ ràng là lạnh nhạt hơn rất nhiều.

“Nô tì chỉ là cảm thấy... người và Tứ hoàng tử... cách cư xử của người đối với hắn không được bình thường lắm.”

“Ồ?” Nàng nhướng mày, đuôi mắt hơi nhếch lên, để lộ đôi mắt trong suốt như nước.

“Thế nào gọi là không được bình thường?”

“Nô tì mặc dù không có chứng kiến cuộc đối thoại giữa người và Tứ hoàng tử thế nhưng trong giọng điệu của người khi nói chuyện với Tứ hoàng tử tựa hồ như không thích Tứ hoàng tử lắm.” Bộ dạng âm dương quái khí đó không chỉ là không thích mà còn là rất bài xích nữa là đằng khác.

“Ngươi nhầm rồi, Tứ hoàng tử anh tuấn tiêu sái, phong tư trác tuyệt, ta dù đối với hắn không phải là nữ nhi ngưỡng mộ thì cũng không thể nào... không thích hắn được.” Nói đến đây, khóe môi nàng nở một nụ cười lạnh, cũng không biết là đang châm chọc chuyện gì.

“Thật sự là như vậy sao?”

Lúc này Tiết Phong Lan rốt cuộc cũng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Như Sương, đôi mắt nàng sâu như giếng cổ, trong suốt như gương, tựa hồ như có thể nhìn thấu tất cả, hai người nhìn nhau trong chốc lát, Tiết Phong Lan mới dời mắt.

“Rốt cuộc là ngươi muốn nói gì?” Như Sương ngày thường sẽ không nói chuyện quanh co như vậy, vậy mà hôm nay lại tốn thời gian thăm dò thái độ của nàng đối với Lam Thành Vũ, quả nhiên là có gì đó không ổn.

“Nô tì chỉ muốn tiểu thư... không cần tiếp xúc gần với Tứ hoàng tử quá.”

“Vì sao?”

“Bởi vì... Tứ hoàng tử chính là người đã cứu người ở Thiền Vu Sơn Tự!” Vừa dứt lời ánh mắt Như Sương liền chăm chú nhìn Tiết Phong Lan như sợ bản thân se  bỏ qua một tia cảm xúc nào trên mặt đối phương.

“Ngươi nói cái gì?” Tiết Phong Lan trừng mắt, hai tay siết chặt chăn giường, gương mặt xinh đẹp tràn ngập không thể tin.

Lam Thành Vũ là người cứu nàng?

Điều này làm sao có thể?

Kiếp này giữa nàng và hắn còn không có nhấc lên một tầng quan hệ nào, huống hồ khi đó ở Thiền Vu Sơn Tự nàng còn chưa có nhận thức hắn, nàng chỉ mới gặp hắn ở đại hôn của Thái tử mà thôi, làm sao có chuyện hắn lại đi cứu một nữ tử không rõ lai lịch như nàng cho được?

Lam Thành Vũ, loại nam nhân không từ thủ đoạn có thể đạt được thứ mình muốn, hắn chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ cứu nàng - một người không rõ lai lịch và không có giá trị lợi dụng, cho nên khi đó... Lam Thành Vũ đã nhận thức nàng rồi sao?

Làm sao có thể như thế được? Kiếp trước hai người bọn họ nhận thức là trong tiệc sinh thần của Thái hậu, cách đây cũng còn mấy tháng nữa, cho dù kiếp này nàng trọng sinh, làm đảo lộn tất cả mọi chuyện thì cũng không thể nào có chuyện hắn nhận thức nàng rồi cứu nàng ở Thiền Vu Sơn Tự được!

Liệu có phải hay không khi nhận được tin nàng được Thái hậu sủng ái hắn đã cho người điều tra nàng, sau đó tìm cách tiếp cận nàng...

Không đúng, nếu Lam Thành Vũ là người cứu nàng thì nam nhân ngày đó dưới vực muốn nàng cầu hắn cứu nàng lại là ai?

Mặc dù khi đó Tiết Phong Lan đau đến mơ hồ, đau đến thần trí bất minh nhưng nàng vẫn còn nhận thức, người ở dưới vực ngày đó tuyệt đối sẽ không thể nào là Lam Thành Vũ, bởi vì... hắn có được sự kiêu ngạo mà Lam Thành Vũ không có.

Lam Thành Vũ tuy là nhi tử của Từ Hoàng hậu nhưng lại không được trọng dụng, ngày ngày đều ẩn núp dưới cái bóng của Thái tử, cho nên trong lòng hắn vẫn còn có sự tự tin, bởi vì tự ti cho nên hắn muốn được người khác công nhận năng lực của bản thân, cho nên mới tìm cơ hội đạp Lam Thành Vân xuống để ngồi lên vị trí đó. Mà nam tử dưới vực ngày đó, khi hắn xuất hiện trước mặt nàng, bất kể là đôi mắt hay giọng nói đều cực kì kiêu ngạo, hắn nhìn xuống nàng như nhìn một con kiến, hắn muốn nàng cầu hắn, cầu hắn cứu nàng, trong giọng nói hoàn toàn là sự tùy ý, giống như chỉ cần một lời của hắn, nàng từ một người sắp chết sẽ có thể hoạt động bình thường, chỉ bao nhiêu đó cũng đủ thấy sự kiêu ngạo của nam nhân này cao cỡ nào.

Nam nhân đó có kiêu ngạo của bản thân chẳng lẽ Tiết Phong Lan nàng không có?

Cho nên nàng không có cầu xin hắn, cho dù nàng chết nàng cũng sẽ không cầu xin, mặc kệ là cầu xin hắn rộng lượng cứu nàng vẫn là cầu xin hắn buông tha cho cái mạng nhỏ của nàng thì nàng đều sẽ không cầu xin.

Sau đó... nàng tựa hồ lâm vào bóng tối vô tận, sống chết không rõ cho nên nàng cũng không thể xác định được hắn có cứu nàng không.

Cho dù hắn không phải người cứu nàng thì nàng cũng không tin Lam Thành Vũ là người cứu nàng!

Trên đời này ai cũng có thể cứu nàng nhưng Lam Thành Vũ thì không được!

Tiết Phong Lan đưa tay xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, quả nhiên gặp những chuyện liên quan đến Lam Thành Vũ và Tiết Phong Linh, nàng đều không thể nào bình tĩnh suy nghĩ được.

“Là sự thật....” Như Sương nhận thấy cảm xúc phức tạp trên gương mặt Tiết Phong Lan cũng không có nói gì mà bắt đầu kể về ngày đó.

Ngày đó sau khi Tiết Phong Lan lôi thích khách đồng vu quy tận thì người của Trịnh vương phủ đuổi đến, những người đó là hộ vệ mà Trịnh vương đưa cho Trịnh vương phi để bảo vệ an toàn cho nàng ta, hộ vệ Trịnh vương phủ xuất hiện đám thích khách nhanh chóng bị đánh lui, ngoại trừ Tiết Phong Lan bị rơi xuống vực không rõ tin tức thì những người khác đều chỉ là bị kinh sợ, Trưởng công chúa chỉ vì bảo vệ Trịnh vương phi mà bị thương ngoài da, cho nên đã được người đưa đi chăm sóc, Trịnh vương phi cũng không nghĩ chuyện này lại liên lụy đến một nữ hài vì vậy đã cho người đi tìm. Sau một đêm tìm kiếm không có kết quả thì sáng ngày hôm sau, Thiền Vu Sơn Tự lại có khách quý xuất hiện, mọi người trong chùa đều lâm vào không khí trầm trọng cho nên đối với người mới đến không có hoan nghênh như trước, mà đối phương thấy mọi người như vậy cũng không có làm phiền, chỉ là muốn nhờ y sư trong chùa đến chữa bệnh cho một người, khi y sư đến liền nhận ra Tiết Phong Lan, một ngày nay mọi người trong chùa đều đang tìm kiếm nàng, chân dung của nàng sớm đã được vẽ ra để mọi người tìm kiếm, bởi vì là lệnh của Trịnh vương phi và Trưởng công chúa cho nên không có ai dám cãi lời, y sư tựa hồ như ngay lập tức liền nhận ra Tiết Phong Lan, lúc này Tiết Phong Lan mặc dù hôn mê bất tỉnh nhưng hơi thở vẫn còn, y sư khi chuẩn đó còn lộ vẻ kinh ngạc, tựa hồ như không ngờ nàng mạng lớn như vậy, rơi xuống vực mà đại nạn không chết, quả đúng là kì tích.

“Kì tích?”

“Ân, đúng vậy, nô tì cũng cảm thấy kì lạ vì sao tiểu thư rơi xuống vực vẫn còn có thể bình an vô sự, vết thương trên người tiểu thư đúng là rất nặng, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng, vậy mà... tiểu thư vẫn còn lưu lại một hơi thở, cho nên nô tì nghi ngờ...”

“Ngươi nghi ngờ ta dùng một loại dược gì đó để có thể giữ lại tính mạng?” Kể từ chuyện ngày đó xảy ta đây là lần đầu tiên Như Sương chủ động nhắc lại chuyện này, nàng vốn còn đang nghĩ không biết Như Sương muốn giấu nàng bao lâu nữa, không ngờ hôm nay lại nói ra.

Ngày đó tỉnh lại, nàng không có đề cập lại chuyện này là bởi vì nàng cũng không nhớ rõ ràng những chuyện xảy ra dưới vực, lúc đó cả thân thể nàng đều đau đớn, thậm chí tinh thần còn không tỉnh táo, nàng cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ, còn vì chuyện ai là người cứu nàng, nàng mặc dù bận tâm nhưng khi đó nàng không có nhìn rõ mặt đối phương, vậy nên chỉ có thể đợi đối phương đến tìm nàng.

Nếu hôm nay Như Sương không nói ra, có lẽ nàng đã đem chuyện này rơi vào quên lãng, dù sao nếu đôi phương cứu nàng mà có mục đích thì sớm muộn gì cũng sẽ đến tìm nàng.

“Có thể tiểu thư không biết nhưng trên đời này có một loại đan dược gọi Hoàn hồn đan, loại đan dược này tuy không thể khởi tử hoàn sinh nhưng chỉ cần bệnh nhân còn một hơi thở thì vẫn có thể cứu chữa được.”

“Ngày đó tiểu thư rơi xuống vực nhưng thân thể lại chỉ là vết thương ngoài da, không có nội thương, đừng nói là kì tích, đó vốn chính là chuyện không thể nào xảy ra được.”

“Sau khi tểu thư tỉnh lại không có nhắc về chuyện này cho nên nô tì cũng không tiện đề cập, hiện tại có thể xin tiểu thư nói rõ chuyện xảy ra ngày hôm đó được không?!”

Từng lời, từng lời của Như Sương rơi vào tai nàng, Tiết Phong Lan trầm mặc không nói, không phải nàng không muốn nói cho Như Sương biết mọi chuyện mà là bởi vì nàng không hề nhớ được gì cả, khi đó nàng lâm vào hôn mê, làm sao biết được nàng có uống vào Hoàn hồn đan gì đó mà Như Sương nói đến hay không?

“Tiểu thư đã không muốn nói, nô tì cũng không ép, chỉ là nô tì chỉ muốn nói Tứ hoàng tử là ân nhân cứu mạng của tiểu thư, chỉ mong tiểu thư không cần cùng đối phương chung đụng quá nhiều.” Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nàng có Tiết Phong Lan cũng có, nàng không tình nguyện nói ra bí mật của mình riêng mình thì làm sao có thể bắt ép Tiết Phong Lan nói ra được, cho nên nếu đối phương không muốn nói thì thôi, chỉ là thân là nha hoàn thân cận, Như Sương không hề muốn Tiết Phong Lan cùng Tứ hoàng tử nhấc lên bất kì quan hệ nào.

Tứ hoàng tử người này, ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng thế nào không ai rõ ràng, tuy nói hắn một mực phò tá Thái tử nhưng tâm tư nam nhân cũng giống như nữ nhân, vô cùng khó đoán, đặc biệt là nam nhân sinh ra trong hoàng thất, đối với ngôi vị đế vương, Như Sương không tin Lam Thành Vũ không tâm động. Mà Tiết Phong Lan, vốn dĩ chỉ là một tiểu thư nhà Lễ bộ, cho dù xuất thân cao thế nào, dung mạo xinh đẹp ra sao nhưng bởi vì đôi chân tàn phế mà tiền đồ tương lai liền bị hủy, chỉ là do có Thái hậu tỏ thái độ, Tiết Phong Lan từ một tiểu thư khuê các không ai biết đến hiện tại lại dần dần xuất hiện trước công chúng, mà nàng cũng kết giao được với không ít người, hiện tại nàng là một người có giá trị lợi dụng, nếu Lam Thành Vũ lợi dụng ân cứu mạng mà tiếp cận Tiết Phong Lan, như vậy không phải là cách nhanh nhất để có thể nhận được sự quan tâm của Thái hậu hay sao?

“Không phải ta không muốn nói, chỉ là khi đó ta hôn mê, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.” Tiết Phong Lan trầm giọng, thần sắc khó đoán: “Huống hồ ngươi thật sự khẳng định Tứ hoàng tử là người đã cứu ta sao?”

“Chắc chắn hay không nô tì không có tận mắt chứng kiến nên nô tì không dám khẳng định, bất quá khi đó Trịnh vương phi và Trưởng công chúa đều biết tiểu thư là được đoàn người Thái tử đưa vào, mà Thái tử chính miệng lên tiếng là Tứ hoàng tử phát hiện người ở dưới chân núi.”

“Thái tử?” Gương mặt thanh lệ lộ vẻ kinh ngạc, bất quá rất nhanh liền biến mất, hiện tại Thái tử xem trọng Lam Thành Vũ như vậy, hiển nhiên hắn ta đi đâu Lam Thành Vũ liền sẽ có mặt tại đó, điều này cũng không có gì phải kinh ngạc cả.

“Ân, nô tì nghe nói Thái tử có việc ra ngoài thành, tình cờ nhìn thấy tiểu thư gặp nạn nên cứu mạng, nghe ý trong lời nói của Thái tử thì là do Tứ hoàng tử đề nghị cứu tiểu thư đấy ạ.” Ngày đó trong phòng, ngoại trừ đoàn người Thái tử, Trịnh vương phi, Trưởng công chúa, Tiết lão thái thái, Thượng thư phu nhân ra thì còn có Như Sương, bởi vì Như Sương vốn là người của Thái hậu, hiện tại lại chuyển sang hầu hạ Tiết Phong Lan nhưng cũng được đặc cách để vào.

Cuộc nói chuyện ngày đó không có truyền ra ngoài, thân phận Thái tử đặc thù, thân phận Trịnh vương phi cùng Trưởng công chúa cũng là đặc thù, vì vậy cho dù Tiết lão thái thái ngày thường lắm miệng cũng không dám đem chuyện này nói ra, tuy nói Tứ hoàng tử là ân nhân cứu mạng của Tiết Phong Lan nhưng nam nữ khác biệt, huống hồ khi đó nàng lại bị thương là do Tứ hoàng tử bế vào trong xe, mặc dù không có xảy ra chuyện gì nhưng người ngoài lắm miệng, lời ra tiếng vào, không những chọc giận Hoàng hậu tức giận mà Thái hậu bên kia cũng sợ là không yên.

“Vì sao ngày đó không nói?” Lam Thành Vũ chủ động cứu nàng? Nói đùa gì vậy, ngày đó ở Thái tử phủ, hắn nhìn đến nàng còn lộ vẻ kinh ngạc đâu!

Nhưng mà... lỡ như Như Sương nói thật thì sao?

Mặc dù Như Sương đi theo nàng không lâu nhưng tính tình Như Sương thế nào, kiếp trước Tiết Phong Lan đều xem thấy rõ ràng, có câu “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” tính tình của một người không thể nào thay đổi một cách nhanh chóng được, cho nên lời nói của Như Sương có tám phần đáng tin, huống hồ Như Sương lại không hề có lý do phải lừa gạt nàng.

Mạng của nàng phải thiếu hắn sao?

Chuyện này bảo nàng làm sao có thể chấp nhận?!

“Chuyện này... là nô tì tự ý chủ trương, thỉnh tiểu thư trách tội.” Dứt lời Như Sương liền quỳ xuống, thần sắc trên gương mặt mặc dù vẫn lạnh nhạt như thường như đôi mắt lại lộ ra tia bất an, chuyện này Thái tử và Trịnh vương bên kia đúng là có dặn dò không được tiết lộ ra bên ngoài nhưng cũng không có nói là không cho Tiết Phong Lan biết, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của bản thân, nếu giấu nàng thì nàng sẽ trở thành kẻ vô ơn trong mắt Lam Thành Vũ, tuy nhiên Như Sương lại chủ trương không đem chuyện này nói cho Tiết Phong Lan mà bí mất giấu đi, cho dù là lý do gì thì cũng thật đáng tội.

Đôi mắt Tiết Phong Lan thoáng hiện tia sửng sốt, nàng không ngờ rằng sở dĩ  Như Sương không đề cập đến chuyện ngày đó ở Thiền Vu Sơn Tự là bởi vì không muốn cho nàng biết sự thật đằng sau đó.

“Vì sao ngươi lại làm như vậy?” Như Sương bản tính không xấu, nàng biết, đối phương làm việc trước giờ đều là có lý do chính đáng, việc lần này chỉ sợ là có ẩn tình.

“Từ xưa đến nay anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân liền lấy thân báo đáp, nô tì là sợ... tiểu thư trẻ người non dạ, tâm tính chưa ổn định, vướng phải nam nhi tình liền đánh mất bản thân.”

Câu trả lời của Như Sương lần nữa khiến Tiết Phong Lan lâm vào kinh ngạc.

“Ngươi sở dĩ không nói là sợ ta đối với Lam Thành Vũ tâm động?” Lúc này bởi vì quá kinh ngạc, Tiết Phong Lan cũng quên mất phải che giấu bản thân mà gọi thẳng tên của Lam Thành Vũ.

“Nô tì... đúng vậy.”

“Vì sao?”

“Tứ hoàng tử... Tứ hoàng tử người này không tốt, hắn tiếp cận tiểu thư tám phần là bởi vì tiểu thư nhận được sự sủng ái của Thái hậu.”

Tiết Phong Lan trầm mặc, hóa ra... người khác đều có thể nhìn rõ tâm tư của Lam Thành Vũ, chỉ có bản thân nàng là không biết, còn nghĩ rằng hắn thật sự... hắn thật sự thích nàng.

Làm sao có thể đâu?

Một người đầy dã tâm như hắn thì làm sao có thể thích một người tàn phế hai chân như nàng?

“Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

Như Sương cẩn thận nhìn Tiết Phong Lan một lát, phát hiện nàng không có biểu cản gì đặc biệt mới yên tâm lui ra.

“Như vậy nô tì cáo lui, tiểu thư ngủ ngon.”

“Ân.”

Trước khi ra ngoài Như Sương cũng không quên thổi tắt nến trên bàn, cánh cửa phòng đóng lại, không gian liền lâm vào tối tăm, chỉ để lại thân ảnh nhỏ nhắn của Tiết Phong Lan ngồi trên giường, giống như bị bóng tối nuốt chửng.

Lam Thành Vũ...

Ngay từ đầu hắn đã có ý tiếp cận nàng, vậy mà nàng còn si tâm vọng tưởng với hắn, đối với kiếp trước, Tiết Phong Lan cảm thấy thật buồn cười.

Kiếp này, nếu Lam Thành Vũ thật sự là người cứu nàng thì nàng cũng không ngại... không ngại cùng hắn tương kế tựu kế, một lần kéo hắn ngã ngựa, để hắn biết được cảm giác đau đớn khi bị phản bội là như thế nào!

Còn nếu không phải hắn cứu nàng mà lại ôm khư khư cái danh hiệu “ân nhân cứu mạng” đó thì đừng trách nàng xuống tay tàn độc, trả lại hắn cả vốn lẫn lời.

Đêm nay không khí các phủ đệ trong kinh thành có vẻ náo nhiệt, bất quá theo bóng đêm dần chiếm cứ, ánh đèn hoa lệ trong các phủ cũng tắt dần, nửa đêm là thời gian yên tĩnh nhất, bởi vì lúc mọi người đều đang ngủ.

Nửa đêm Tiết Phong Lan đang ngủ thì cảm giác như có người đang nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt nóng rực dán vào người nàng khiến nàng không thể không mở mắt.

Đôi mắt mơ hồ mang hơi nước, gương mặt có chút không được tỉnh táo, nàng đưa tay xoa đầu, nhìn đến rèm giường lập lòe bóng người thì không khỏi kinh hoảng, ngay lập tức liền ngồi dậy, ánh mắt nhìn vào người nọ mang theo vài phần cảnh giác.

“Ai?”

“Đến cả ân nhân cứu mạng của mình mà cũng không nhận ra sao?”