[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) - 唐朝小闲人

Quyển 1 - Chương 102:Trùng hợp? Âm mưu?

Tuy rằng ta không đọc nhiều sách, nhưng ta biết vị nữ hoàng đế đầu tiên của Trung Quốc không phải Phan Nghinh Tử, mà là Võ Tắc Thiên, ở đâu lại mọc ra một vị nữ hoàng đế thế, không lẽ là do ta? Không thể nào, ta đâu có làm gì, không có khả năng bởi vì ta mà nhiều thêm một vị nữ hoàng đế, cái này không khoa học. Nếu quả thật có một vị nữ hoàng đế tồn tại, thì ta phải từng nghe qua rồi, không thể nào không biết một tí gì, thật là kì lạ. Hàn Nghệ sau khi về đến nhà, vẫn còn trăm mối mông lung chưa giải đáp được. "Hàn đại ca, Hàn đại ca!" Chợt nghe bên cạnh có người gọi hắn, chỉ thấy Hùng Đệ một thân mập mạp, ngồi cạnh một tay chống cằm, ngốc ngốc nhìn hắn: "Hàn đại ca, huynh đang nghĩ gì thế?" "À, không có gì." Hàn Nghệ nghĩ thầm tốt hơn là đừng cho nó biết, miễn cho nó sợ hãi, nói: "Tiểu Béo, mấy ngày này đệ đừng chạy khắp nơi, bên ngoài nguy hiểm đấy." "Dạ." Hùng Đệ gật gật đầu, lại nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ vừa hỏi đệ có biết Dương Phi Tuyết không." Hàn Nghệ nói: "Vậy đệ nói sao?" Hùng Đệ lắc đầu nói: "Đệ vốn không quen biết, đương nhiên là nói không biết rồi." Bởi vì chuyện Bồ Tát vàng, nó không tham dự vào, vì vậy cũng không biết. Hàn Nghệ "Ừm" một tiếng, thoáng liếc mắt ra ngoài, không thấy Tiêu Vân ở bên ngoài, chắc là ở trong phòng, trong lòng thầm nghĩ, kỳ thật chuyện này cũng không phải chuyện gì xấu, cho dù ta nói cho nàng biết cũng không nghiêm trọng, bằng không một ngày nàng truy vấn ta tám trăm lần, ta cũng không chịu nổi, dù nói thế nào, nàng trên danh nghĩa cũng là thê tử của ta. Hoá ra sau khi trở về từ bên ngoài, Tiêu Vân luôn luôn hỏi hắn là quen biết Dương Phi Tuyết như thế nào. Hắn luôn nói lòng vòng, làm cho Tiêu Vân tức giận đùng đùng rời đi. Nhưng hiện giờ ngẫm lại, đây cũng không phải là chuyện không thể nói. Dù sao thì Dương Tư Nột cũng đều biết rồi. Đêm hôm đó, Hàn Nghệ đang thu dọn công cụ như mọi ngày, có điều khác biệt so với trước đó là, Hùng Đệ và Tiểu Dã không còn ngủ ở bên ngoài nữa, bởi vì sau khi Hàn Nghệ xây xong lầu nhỏ, việc đầu tiên là làm hai cái giường nhỏ đặt ở lầu một cho Hùng Đệ và Tiểu Dã nghỉ ngơi. Mặt khác, Tiêu Vân đêm nay không ra giúp hắn, cho nên trong phòng chỉ có một mình hắn. Bỗng nhiên ngoài cửa có một bóng hình bước tới, Hàn Nghệ nhìn theo, Chỉ thấy Tiêu Vân đứng ở trước cửa. Một lát sau, Tiêu Vân bỗng nhiên đi ra, không nói lời nào. Bắt đầu thu dọn cùng hắn. Nữ nhân này thật đúng là...trong lòng Hàn Nghệ cười khổ một tiếng, nói: "Tiêu Vân." "Hử?" "Không phải cô muốn biết ta và Dương Phi Tuyết quen biết như thế nào sao?" Còn chưa dứt lời, chỉ thấy một trận gió lớn thổi tới, trong chớp mắt, chỉ thấy Tiêu Vân đã xuất hiện trước mặt của Hàn Nghệ, hai mắt tràn đầy chờ mong nói: "Ngươi nguyện ý nói cho ta biết sao?" Có cần khoa trương như vậy không? Hàn Nghệ gật gật đầu, ừ một tiếng. "Vậy ngươi mau nói đi." Bởi vì ngày hôm nay tương đối mát mẻ, Hàn Nghệ cũng không đi vào phòng trong, mà bước đến bên chiếc võng ngồi xuống, mà Tiêu Vân cũng rất tự nhiên ngồi bên cạnh Hàn Nghệ, bởi vì đây chỉ là một chiếc võng rất nhỏ hẹp, nên hai người gần như ngồi sát vào nhau. Hàn Nghệ bất đắc dĩ liếc nhìn Tiêu Vân gần trong gang tấc, không gian chật hẹp thế này, ngươi có nhất thiết phải tranh với ta không? Không biết đứng à, thiệt là. Nói: "Chuyện này bắt đầu từ một con chó." "Chó?" "Ừm" Kế tiếp Hàn Nghệ liền đem chuyện lúc trước như thế nào lợi dụng Vượng Tài để lừa Dương Phi Tuyết, kể cả chuyện làm sao quen với Hùng Đệ, rồi làm thế nào vạch trần âm mưu lừa gạt ở Thiên Tề Tự, cuối cùng là chuyện giúp đỡ Dương gia đều nói cho Tiêu Vân. Đương nhiên, trong đó việc lấy trộm Bồ Tát vàng và chuyện với Vương gia hắn không nói, trừ bạo giúp dân có thể nói chứ trộm cắp lừa gạt tuyệt đối không thể nói. "Hoá ra là đã xảy ra nhiều chuyện như vậy." Tiêu Vân hơi có vẻ trách cứ liếc nhìn Hàn Nghệ: "Ngươi giấu diếm ta thật thảm a." Hàn Nghệ như cười như không nói: "Như nhau, như nhau cả thôi." Tiêu Vân sửng sốt, có chút chột dạ, "Ngươi...ngươi có ý gì?" Hàn Nghệ cười cười, không nói thêm gì. Tiêu Vân lại hỏi: "Ngươi lập nhiều công lao như vậy, Dương gia không có khả năng bạc đãi ngươi a, họ không thưởng cho ngươi chức quan sao?" Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Có thưởng, nhưng ta từ chối." Tiêu Vân vội vàng nói: "Đầu của ngươi bị cửa kẹp cho hỏng mất rồi sao?" Nữ nhân này toàn thích lấy trộm những lời ta đã nói, Hàn Nghệ buồn bực nói: "Đây không phải là câu chuyên dùng để miêu tả cô sao?" Tiêu Vân khinh thường nói: "Ta không ngốc như ngươi, có chức quan mà không đi làm." Hàn Nghệ hừ nói: "Cô thì hiểu cái gì, hơn nữa hôm trước ta đã nói với cô rồi, ta không muốn làm quan." Tiêu Vân nói: "Lúc đó ta cho rằng ngươi chỉ kiếm cớ cho sự bất lực của mình, không ngờ ngươi lại nói được làm được." Mịa, lời này hình như ta cũng nói rồi, Hàn Nghệ đảo cặp mắt trắng dã nói: "Là cô kiếm cớ cho sự vô năng của mình thì có. Mặt khác, ta tuy chưa từng làm quan, nhưng cũng biết quan trường hiểm ác, làm không tốt là chết không toàn thây, muốn thì cô đi mà làm, dù sao ta cũng không muốn đi." Tiêu Vân sửng sốt, gật đầu nói: "Chuyện này ngươi nói đúng, nhưng mà ngươi được Dương gia ưu ái, đây là việc rất nhiều người ước mơ đấy, nếu như bỏ qua, chỉ sợ cả đời này ngươi chỉ làm một nông phu thôi, ngươi cam lòng như vậy sao?" Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ta chỉ cầu tự do tự tại." Tiêu Vân nghe xong, cười cười. Hàn Nghệ khó chịu nói: "Cô cười cái gì?" Tiêu Vân thở dài: "Trên đời có ai không muốn tự do tự tại, nhưng ta chỉ nhìn thấy ai cũng thân bất do kỷ, chưa từng thấy ai có thể sống được tự do tự tại, Kinh Thi có câu, trong thiên hạ, không nơi nào không phải là đất của thiên tử, không con dân nào không phải con dân của thiên tử, cho dù ngươi là vương công quý tộc, hay kẻ buôn bán nhỏ cũng thế, chỉ cần có ngôi nhà, có ruộng, như vậy chúng ta sẽ là thần dân của thiên tử, vậy thần với dân có gì khác biệt, người sống trên đời chỉ là không ngừng thỏa hiệp và thỏa hiệp thôi." Hàn Nghệ ngu ngơ nhìn Tiêu Vân. Tiêu Vân thấy Hàn Nghệ đang nhìn mình, không khỏi ngượng ngùng, nói : "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Hàn Nghệ hơi kinh ngạc nói: "Những lời lúc này là do cô nói?" Tiêu Vân kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ. Hàn Nghệ lại nói: "Cô trở nên thông minh như vậy từ lúc nào? Có phải uống trúng thuốc hết hạn không?" "Ngươi mới cần uống thuốc" Tiêu Vân xì một tiếng khinh bỉ, nói tiếp: "Bổn nương tử lúc nào cũng thông minh, chỉ có ngươi là lúc nào cũng chỉ nhìn vào khuyết điểm của ta, không chú ý đến ưu điểm của ta." Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng: "Cái này cô không thể trách ta, ai bảo khuyết điểm của cô rõ ràng như vậy, rất khó để người khác không chú ý." Dừng một lúc, hắn lại nói: "Bất quá cô nói thật ra rất có đạo lý, người sống trên đời chỉ là không ngừng thỏa hiệp và thỏa hiệp. Đúng rồi, cô gả cho ta cũng là thỏa hiệp sao?" Tiêu Vân ngẩn người, đột nhiên nhảy xuống võng, một lát sau mới cười ha hả nói: "Ta gả cho ngươi không phải là thỏa hiệp, mà là đang phản kháng." Hàn Nghệ cũng mặc kệ là thật hay là giả, cũng cười ha hả nói: "Cho nên ta là vũ khí phản kháng của cô?" Tiêu Vân không đáp mà hỏi ngược lại: "Vậy ta trói buộc tự do của ngươi sao?" Hai người lại trầm mặc. Một lát sau, Tiêu Vân đột nhiên nói: "Hàn Nghệ, nếu ngươi muốn sống tự do tự tại, thì chỉ là nằm mơ giữa ban ngày, chim chóc có thể tự do tự tại, đó là bởi vì nó có được không trung, cá có thể tự do tự tại, đó là bởi vì nó có được biển rộng, con người có thể nhìn thấy không trung nhưng không có cách bay lên, có thể thấy biển rộng, nhưng không cách nào bơi trên biển rộng." Hàn Nghệ nghe vậy im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nằm xuống võng, nhìn lên những vì sao phát sáng trên bầu trời, mỉm cười: "Có lẽ cô nói đúng, hiện thực là như vậy, nhưng nếu làm người không có mộng tưởng, thì có gì khác so với cá ướp muối." Tiêu Vân sửng sốt, tiếp đó ngẩng cổ lên nhìn trời đêm, khóe miệng tủm tỉm cười. ... ... Hôm sau. Hàn nghệ dậy từ rất sớm, tiếp tục đại nghiệp xây nhà của mình. Chuyện xảy ra hôm qua coi như chưa từng xảy ra, hắn chỉ là một nông phu, không cần quan tâm chuyện tạo phản, ngươi mà muốn hắn suy nghĩ tạo phản, thì quá làm khó hắn rồi. Tuy chuyện này có khả năng có chút quan hệ với hắn, nhưng nếu nó đến thật, thì có tránh cũng không tránh được. Hàn Nghệ đã vô số lần tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng không phải là người sợ phiền phức. Cuộc sống thì vẫn phải sống, quan tâm chi ngày mai trở gió hay là mưa giông. Bận rộn cho tới trưa, lại đến giờ ăn cơm, mọi người túm năm tụm ba ngồi cùng nhau, vừa ăn cơm vừa tán gẫu, cảm thấy vô cùng thoải mái, không hề thấy vất vả. Dĩ nhiên, đây là giúp Hàn Nghệ xây nhà, nếu như làm việc cho địa chủ, thì sẽ không thoải mái như vậy. Ba người Hàn Nghệ, Hùng Đệ, Tiểu Dã ngồi xổm dưới một cây đại thụ, gặm bánh nướng ngon lành, vô cùng thanh thản. Đột nhiên, Tiểu Dã vỗ vỗ cánh tay của Hàn Nghệ, chỉ về xa xa nói: "Hàn..Hàn đại...đại ca, huynh...huynh mau nhìn đằng kia." Hàn Nghệ nhìn theo hướng Tiểu Dã chỉ, thấy một tên ăn mày đang quanh quẩn trên con đường nhỏ ở đằng xa, nhăn mày nói: "Sao gã lại tới đây." Hùng Đệ nhìn nhìn: "A, người đó giống như là Đông Hạo." Hàn Nghệ nói: "Hùng Đệ, đệ đợi ở đây, Tiểu Dã, đệ đi xem cùng ta." "Dạ." Hai người Hàn Nghệ và Tiểu Dã không trực tiếp đi tới chỗ tên ăn mày bên kia, mà đi từ dòng suối nhỏ phía tây qua. Đến chỗ một gốc cây liễu bên bờ suối, họ ngồi nghỉ một lát, tên ăn mày từ từ bước đến, đến lúc nhìn thấy Hàn Nghệ, gã lập tức bước nhanh hơn tới. "Đông Hạo bái kiến ân công." Khi đến trước mặt Hàn Nghệ, Đông Hạo lập tức chắp tay hành lễ. Hàn Nghệ nhìn chung quanh, vội vàng nói: "Những thứ này miễn đi, người ta nhìn thấy không tốt." "Vâng." Đông Hạo thu tay lại. Hàn Nghệ cau mày nói: "Sao ngươi lại tới đây? Không phải ta bảo các ngươi đợi sao, Tang Mộc và Tá Vụ đâu?" Đông Hạo cúi đầu trầm mặc không nói. Hàn Nghệ "Ặc" một tiếng, vội vàng nói: "Đại ca à, ngươi nói chuyện đi chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?" Đông Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Đông Hạo biết chúng tôi nợ ân công rất nhiều, nhưng kính mong ân công giúp chúng tôi một lần nữa." Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Giúp các ngươi? Giúp các ngươi cái gì?" Đông Hạo nghiến răng nghiến lợi nói: "Giúp chúng tôi báo thù." "Báo... báo thù?" Hàn Nghệ sửng sốt nói: "Báo thù gì?" Đông Hạo nói: "Giết vợ, giết con." "Hả?" Hàn Nghệ trừng mắt lên nói: "Không phái ngươi nói vợ con của các ngươi bị cường đạo giết rồi sao?" Đông Hạo gật gật đầu nói: "Vốn dĩ ba người chúng tôi đều nghĩ cả đời này đều không thể báo thù, nhưng mà mấy ngày trước, chúng tôi gặp mấy tên ác tặc đó ở một ngôi miếu hoang." "Cái gì?" Hàn Nghệ kinh ngạc kêu lên: "Ngươi có nhìn nhầm không?" Đông Hạo đáp: "Cho dù bọn chúng có hóa thành tro chúng tôi cũng không thể nhận sai được." Hàn Nghệ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hỏi: "Đúng rồi, các ngươi bị cường đạo cướp giết ở địa phương nào?" Đông Hạo nói: "Mục Châu." "Lại là Mục Châu" Hàn Nghệ nhíu chặt lông mày.