Làm quan.
Nghe tới cái từ này đều cảm thấy thập phần mê người a!
Nhưng quả thật không phải ai cũng muốn làm quan, tỷ như Hàn Nghệ, Hàn Nghệ là một nhân sĩ thích tự do, hắn ưa thích tự do tự tại, cuộc sống vô câu vô thúc.
Đúng, làm quan rồi, sẽ vừa có tiền vừa có quyền, thật là tốt a, nhưng thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, ngươi phải vì thế trả một cái giá cực đắt, phía dưới có người nhìn vào ngươi, trên đầu cũng có người nhìn chằm chằm vào ngươi, ngươi mỗi tiếng nói mỗi cử động đều phải cẩn thận và cẩn thận, bất kể là thanh quan, hay là tham quan, đều là như thế. Hơn nữa ngươi phải phụ trách đối với rất nhiều người, nhất là dân chúng, phần trách nhiệm này cũng không nhẹ đâu!
Mà Hàn Nghệ là một kẻ ngay cả chính mình cũng không muốn phụ trách, hắn thậm chí dũng khí để lập gia đình cũng không có. Cái này trong cổ ngữ có nói, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, nhưng hắn đều làm không được, ngươi lại muốn để cho hắn đi làm quan, đây không phải là vừa hại hắn, vừa hại người khác sao.
Hàn Nghệ rất có tự giác 'tự mình biết mình', vì vậy hắn lặp đi lặp lại nhiều lần việc từ chối, bởi vì hắn biết rõ hắn không cách nào gánh lấy một phần trách nhiệm này, ít nhất trước mắt là như vậy.
Giữa trưa, Dương lão phu nhân tự mình thiết yến, hảo hảo chiêu đãi một phen Hàn Nghệ, Hùng Đệ, Tiểu Dã, nhưng Tiêu Vân ngược lại không có đến, Hàn Nghệ cũng không có miễn cưỡng nàng, lúc Dương lão phu nhân hỏi thăm, tùy tiện tìm một cái cớ từ chối cho qua.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Hàn Nghệ liền cáo từ rồi đi, dưới sự an bài của Dương Triển Phi, Hàn Nghệ bí mật trở ra Dương phủ, đi về nhà, mặt khác, Dương Triển Phi cũng vụng trộm phát ra tin tức, nói Hàn Nghệ còn ở Dương phủ, dù sao cũng là Dương phủ, dân chúng cũng không dám ở chỗ này thắp hương.
...
Hàn Nghệ không dám để cho xe ngựa trực tiếp chạy đến Mai thôn, mà là xuống xe ngựa ở một nơi vắng vẻ, sau đó men theo con đường nhỏ đi về Mai thôn.
Nghĩ đến việc trở lại nhà mình cũng phiền toái như vậy, Hàn Nghệ bất giác hơi buồn cười.
"Rốt cuộc về nhà."
Tiêu Vân đứng ở trước nhà mới, ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ cong thành nụ cười tươi nhẹ nhàng. Đột nhiên, nàng quay đầu lại, dùng ánh mắt chờ mong nhìn qua Hàn Nghệ, nói: "Hàn Nghệ, chúng ta đêm nay liền ở phòng mới đi.”
"Hả?"
Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức nói: "Cô cũng không cần phải gấp như vậy, cái phòng mới này thế nhưng còn chưa có chính thức xong. Bên trong chăn đệm gì cũng chưa có."
Tiêu Vân nói: "Đúng vậy, tất cả là do cái chuyện xúi quẩy làm ta sợ hãi, kết quả cực khổ làm xong phòng mới, một ngày cũng chưa có ở."
"Phi phi phi, cái mỏ quạ đen của cô."
Hàn Nghệ trừng mắt nhìn Tiêu Vân.
Tiêu Vân kiên quyết nói: "Ta đây mặc kệ, hôm nay ta nhất định phải ở cái phòng mới này, bất kể sét đánh hay là mưa giông.”
Nói xong nàng liền nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ thấy hai mắt nàng tràn đầy chờ mong, trong nội tâm thật không nhẫn tâm cự tuyệt nàng, lại liếc nhìn Hùng Đệ cùng Tiểu Dã. Thấy bọn họ đồng dạng cũng đang nhìn mình, vì vậy gật đầu nói: "Được rồi."
Hùng Đệ, Tiểu Dã lập tức vỗ tay hoan hô.
Tuy hai người bọn họ sớm đã ngụ ở bên trong, nhưng bọn họ càng chờ mong cùng Hàn Nghệ ở dưới mái hiên này, phải biết rằng bọn họ đều không có nhà, không có thân nhân, nói cách khác, bọn họ đều khát vọng có một mái nhà, một mái nhà này tuy nhỏ nhưng kỳ thật đã sớm lấp kín trong lòng họ.
Tuy Hàn Nghệ một mực bài xích gia đình. Nhưng nội tâm hắn thật sự nghĩ thế nào, chỉ sợ chính hắn cũng không biết.
Nếu đã quyết định, bốn người lập tức lu bù công việc, thật ra chỉ là đơn giản đem cả gian phòng quét dọn một phen, sau đó lại cầm chăn đệm, quần áo của Hàn Nghệ, Tiêu Vân đi vào lầu hai.
Cái lầu hai này vô cùng đơn giản, chỉ có 2 phòng, chính giữa có một cầu thang lên xuống, dù sao Hàn Nghệ đối với mấy cái này cũng không có gì yêu cầu gì nhiều. Vì vậy cũng không có tiêu phí bao nhiêu tâm tư, hết thảy giản lược.
Bởi vì hai gian phòng một trái một phải, hai người lên tới lầu, liền phi thường ăn ý hướng bên trái đi.
Nhưng một bước phóng ra, hai người không khỏi đều ngừng lại. Liếc nhau, lại đồng thời hướng bên phải đi, lập tức lại ngừng lại.
"Ngươi....!"
"Cô....!"
Hai người lại trăm miệng một lời.
Nữ nhân này là cố tình à. Hàn Nghệ nói: "Cô rốt cuộc ở cái phòng nào?"
Tiêu Vân khẽ nói: "Ta cũng muốn hỏi ngươi câu này đấy?"
Hùng Đệ theo ở phía sau đang bưng lấy một đống chăn mền, mờ mịt nhìn qua hai người kia, nói: "Hàn đại ca, Đại tỷ tỷ, hai người không là vợ chồng sao, vợ chồng không phải nên ngủ chung một gian phòng sao?"
Tiểu Dã đối với cái này không hiểu lắm, hiếu kỳ nói: "Tiểu Béo, vì ...vì sao vợ chồng phải... ngủ chung một gian phòng?”
Hùng đệ lắc lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, nhưng cha ta và mẹ ta luôn đi ngủ cùng một gian phòng."
Tiêu Vân nghe thấy hai gò má liền đỏ.
Hàn Nghệ cũng cũng không khá hơn chút nào, nói: "Hai đứa các đệ thì biết cái gì."
Tiêu Vân hừ một tiếng: "Đúng vậy, Hàn đại ca của các ngươi nói rất đúng, về sau các ngươi phải cùng hắn học nhiều một ít."
Nói xong nàng liền trực tiếp đi vào gian phòng bên phải.
Hùng Đệ đáng thương nói: "Hàn đại ca, có phải là đệ nói sai gì không?"
Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: "Ngươi thử nói xem." Nói xong liền đi vào gian phòng bên trái, nhưng vừa tới cửa, hắn đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn qua Hùng đệ cùng Tiểu dã, hơi do dự, mới nói: "Nhớ kỹ, phương diện này ngàn vạn không cần phải học ta." Nói xong hắn liền đi vào.
Tiêu Vân sau khi đem phòng mình sắp xếp xong, lại phi thường tự giác đi giúp Hàn Nghệ sắp xếp đồ, ngươi mà gọi Hàn Nghệ đi lắp phòng ấy á, vậy hắn sẽ thích thú, nhưng ngươi lại bảo hắn đi dọn phòng, vậy thật không khác gì muốn mạng hắn. Đặc biệt là cái gì mà trải giường xếp chăn, hắn sẽ không động thủ, thật sự là không có cách nào, chỗ ngủ xưa giờ hắn đều là tùy tiện kiếm, không giống hiện tại, dù sao thì trước giờ hắn rời giường đều chả bao giờ xếp chăn.
Không sai biệt lắm sắp xếp xong, màn đêm cũng buông xuống, bốn người tới nhà bếp đơn sơ lầu một, ngồi xuống quanh một cái bàn vuông, bắt đầu bữa cơm đầu tiên mừng nhà mới.
Đương nhiên, những đồ ăn này đều là mang về từ Dương phủ, chỉ là hơi bớt nóng một chút, nhưng phi thường phong phú.
"Dzo, trăm phần trăm."
Bốn người nâng chén cụng một cái, sau đó đều uống một hơi cạn sạch.
Chén rượu mừng đầu tiên này là điều phải làm.
Hàn Nghệ thấy Tiêu Vân cũng một ngụm uống cạn, không khỏi nói: "Tiêu Vân, cô uống rượu được không, uống không được thì nói, chớ có sính cường, nếu cô uống say, ta cũng sẽ không chăm sóc cô đâu."
Tiêu Vân cười nhạt một tiếng:”Không phải là uống rượu sao, ngươi uống được, không có lý do gì ta không được."
Nói xong nàng lại nói: "Tiểu Béo, rót rượu."
"Dạ. Đại tỷ xin chờ một chút."
Hùng đệ ngoài miệng cắn một cái đùi gà, cũng đã cắn sắp hết rồi, tranh thủ thời gian đứng dậy rót rượu giúp Tiêu Vân.
Hàn Nghệ nhìn Hùng đệ, một hồi không nói gì, kỳ thật Tiêu Vân cũng không có sử dụng vũ lực đi chinh phục Tiểu Béo. Chỉ là từ lúc mới bắt đầu, hay dùng một loại ngữ khí Đại tỷ tỷ nói chuyện với nó, nhưng Tiểu Béo chỉ cần có lệnh của Tiêu Vân là sẽ không từ chối.
Hàn Nghệ không thích ước thúc người khác, nếu Tiêu Vân đã muốn uống, hắn tự nhiên sẽ không ngăn trở. Ngược lại, Tiêu Vân tựa hồ có ý đọ rượu với Hàn Nghệ, liên tục cụng chén, trong ngôn ngữ rất có ý khiêu khích, không thấy có ý muốn dừng.
Tiểu Dã, Hùng Đệ tự nhiên sẽ không đi góp náo nhiệt vào chuyện này, cúi đầu mà ăn.
Trong lúc bất tri bất giác, rượu qua một hồi, chỉ thấy Tiêu Vân sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, hai con ngươi ngập nước, càng lộ ra kiều diễm vô cùng. Nhưng nàng vẫn không chịu bỏ qua, lôi kéo Hàn Nghệ muốn tiếp tục uống, dù sao rượu này đều là người khác đưa cho.
Sau khi thêm mấy chén vào bụng, Tiêu Vân đột nhiên dùng một tư thế dứt khoát đổ gục trên mặt bàn, chén rượu trước mặt cũng bị nàng đụng đổ.
“Không ...không phải chứ, cô không phải nói mình rất có năng lực uống à?”
Hàn Nghệ nhìn qua Tiêu Vân gục xuống bàn, vẻ mặt kinh ngạc, kỳ thật hắn uống khá tốt. Có chút chóng mặt nặng nề, nhưng vẫn vô cùng thanh tỉnh. Hắn lúc nãy thấy Tiêu Vân kiêu ngạo như vậy, tưởng rằng tửu lượng của nàng khẳng định rất không tệ, nên cũng không nhượng bộ, nhưng hắn nào ngờ, Tiêu Vân lại say dứt khoát như vậy.
Hắn lại khẽ đẩy cánh tay Tiêu Vân: "Này này này, cô đừng có giả bộ chết, ta biết rõ cô còn không có say, nhanh dậy đi."
Nhưng thân thể Tiêu Vân chỉ là nhẹ nhàng lay động.
Hùng đệ nói: "Hàn đại ca, Đại tỷ tỷ hình như là say thật rồi."
“Ai da, cái bà nương này thật sự là bị hỏng não mà."
Hàn Nghệ dùng sức vỗ vào đầu.
Tiểu dã nói: "Hàn...Hàn...đại ca. Hiện tại...làm sao bây giờ?"
Hàn Nghệ phiền muộn liếc nhìn Tiêu Vân, rồi quay lại nói với Hùng đệ và Tiểu Dã: "Hai đứa các đệ trước đem những bát đũa này vào bếp rửa đi."
"Dạ."
Hai tiểu gia hỏa lập tức thu dọn, bởi vì bọn họ vẫn luôn tự mình chiếu cố chính mình, làm đã quen việc này, cũng phi thường nhanh nhẹn, hơn nữa hai người cùng thu dọn, tuyệt đối không cảm thấy nhàm chán.
Đợi cho bọn họ đem bát đũa cầm đi vào phòng bếp xong, Hàn Nghệ lại quay sang Tiêu Vân đang nằm trên bàn nói: "Cô bé, cô hôm nay trang bức quá lộ rồi, hừ, muốn gạt ta à, cô có lẽ hãy đợi kiếp sau đi, ta vừa rồi không có vạch trần cô, là đã lưu lại mặt mũi cho cô trước mặt hai đứa nó rồi, cô cũng đừng không biết tốt xấu."
Đáp lại hắn là một hồi trầm mặc.
Hàn Nghệ đợi một hồi, lại nói: "Tốt, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt đúng không, ta liền xem cô có thể trang bức bao lâu, ta đi tắm rửa, cô cứ chậm rãi nằm sấp ở đây đi."
Hắn nói xong liền đi ra ngoài, vừa ra đến trước cửa, còn vụng trộm liếc mắt nhìn Tiêu Vân, thấy Tiêu Vân không phản ứng, làm hắn rất thất vọng, liền nhấc chân đi ra ngoài.
Sau khi tắm rửa xong, Hàn Nghệ thay một bộ quần áo sạch sẽ, vừa vặn gặp được Hùng Đệ cùng Tiểu Dã vừa rửa xong bát đũa.
"Hàn đại ca, Đại tỷ tỷ có khỏe không?"
Hùng đệ quan tâm nói.
Hàn Nghệ cười nói: "Nàng ấy rất khỏe, ta sẽ chiếu cố nàng, các ngươi không cần phải xen vào, nhanh tắm rửa đi ngủ đi."
Hai người thấy Hàn Nghệ đã nói như vậy rồi, tự nhiên không hỏi nhiều nữa, lên tiếng đáp ứng, bỏ chạy đi tắm rửa. Hai người bọn họ cũng học Hàn Nghệ, ở ngay sau phòng tắm rửa, bọn họ cũng có thói quen tắm nước lạnh, vừa tắm, vừa cười toe toét, thật sự là thiên chân vô tà.
Mà Hàn Nghệ thì lặng lẽ trở lại trong phòng mới, thấy Tiêu Vân vẫn gục xuống bàn, hắn đi đến trước, cẩn thận nhìn xem Tiêu Vân, âm thầm nhíu mày, chẳng lẽ là thực sự say?
Thì ra vừa rồi trước khi hắn đi ra ngoài, đã lưu tâm nhớ kỹ tư thế của Tiêu Vân, hắn là cao thủ Thiên Môn, năng lực quan sát tự nhiên là không gì sánh kịp, chỉ cần Tiêu Vân hơi có chút động đậy, hắn đều có thể phát giác ra.
Nhưng tư thế Tiêu Vân nằm sấp, vẫn giống vừa rồi như đúc.
Cái này để cho Hàn Nghệ sinh ra nghi ngờ đối với phán đoán của mình, vừa rồi trong phòng thế nhưng chỉ còn lại một mình Tiêu Vân, nếu như nàng là giả say..., nhất định sẽ thừa cơ hội hoạt động thân thể, tư thế nằm sấp này thật ra vô cùng mệt mỏi nha!
Nhưng Hàn Nghệ chỉ là nghi hoặc mà thôi, hắn vẫn một lời không nói, an vị ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn Tiêu Vân.
Qua một hồi lâu, Hùng Đệ và Tiểu Dã đã tắm rửa xong trở lại, Hàn Nghệ làm một cái tư thế cấm lên tiếng, sau đó lắc cổ về hướng phòng bọn nó.
Hai người bọn nó rất thức thời nhẹ chân đi vào phòng, Hàn Nghệ lúc trước sợ bọn nó nhàm chán, vì vậy đã bố trí bọn nó ở cùng một phòng, làm hai cái giường nhỏ cho bọn nó.
Lại trôi qua nửa ngày, Hàn Nghệ thấy Tiêu Vân vẫn không nhúc nhích, vẫn chỉ nhắm lại mắt, ngửa mặt thở dài, sau đó hắn liền đứng dậy, đi đến bên người Tiêu Vân, cúi người, một tay theo lưng Tiêu Vân xuyên qua, một tay theo đầu gối Tiêu Vân xuyên qua, mà khi tay của hắn chính thức ôm lấy Tiêu Vân. Thân thể Tiêu Vân đột nhiên có rung động nhúc nhích nhỏ nhỏ, Hàn Nghệ thế nhưng là một kẻ kinh nghiệm đầy mình, cho dù động tác có nhỏ hơn nữa, hắn cũng có thể cảm giác được, âm thầm buồn cười, nữ nhân này lừa người cũng đủ ác. Ta thiếu chút nữa cũng bị nàng lừa.
Ta có nên tương kế tựu kế, kiếm cái biện pháp thịt nàng luôn?
Trong mắt Hàn Nghệ hiện lên một chút do dự, nhưng chỉ chợt lóe qua, lại nghĩ tới nguyên nhân Tiêu Vân lừa gạt mình, thầm nghĩ, được rồi, lần trước ta uống say, cũng là nàng chiếu cố ta, coi như hôm nay ta trả nợ nàng a.
Hai tay vừa dùng lực. Nhưng có lẽ là do phán đoán sai lầm thể trọng của Tiêu Vân, hoặc có lẽ là hắn còn tưởng rằng vẫn là mình kiếp trước, cho rằng có thể thoải mái bồng lên, nhưng không có nghĩ đến, vậy mà bồng lên không nổi.
Xấu hổ a!
Đương nhiên, Hàn Nghệ chắc chắn sẽ không tự trách mình, thầm nghĩ, nhìn không ra bà nương này còn rất béo nha!
Kỳ thật Tiêu Vân cũng không béo. Chỉ vì nàng dáng người cao gầy, thân cao gần một mét bảy. Hơn nữa sức lực bản thân Hàn Nghệ cũng không bằng đời trước, so sánh ra, trong lúc vô hình bỗng tăng thêm độ khó không ít.
Hàn Nghệ hít một hơi thật sâu, làm đủ chuẩn bị, lúc này mới ôm lấy Tiêu Vân, không rảnh bận tâm khuôn mặt kiều diễm ướt át kia của Tiêu Vân, bởi vì hắn kiên trì không được bao lâu, chỉ có thể ôm chặt nàng chạy như ma đuổi lên lầu.
"Phù...!"
Đi vào trong phòng Tiêu Vân, Hàn Nghệ nhẹ nhàng đem Tiêu Vân bỏ lên giường, nhẹ thở dốc một hơi, thầm nghĩ. Không được rồi, thân thể này thật đúng là ăn hại, ngay cả việc ôm một nữ nhân cũng tốn sức như vậy, sau này ta còn lăn lộn thế nào nha, nữ nhân của ngươi, ngươi bồng cũng không nổi, trên đời còn có chuyện mất mặt hơn sao.
Mượn ánh trăng, hắn nhìn Tiêu Vân đang dùng một cái tư thế cực kỳ không quy chuẩn nằm ở trên giường, hai đầu lông mày lộ ra thần thái giãy giụa. Trôi qua một lát, hắn khẽ thở dài.
Cũng không biết vì cái gì, biết Tiêu Vân đang giả say, nhưng Hàn Nghệ vẫn ngồi xổm xuống, cởi giày cho Tiêu Vân, kéo hai chân Tiêu Vân đặt lại trên giường, sau khi đắp chăn, hắn nghĩ thầm, kế tiếp nên là chờ nàng cười nhạo đi.
Quả nhiên, hắn vừa đi đến trước cửa, chợt nghe một tiếng cười khanh khách cực kỳ êm tai :"Ngươi không phải nói không biết chiếu cố ta sao?"
"Cô...cô, như thế nào, a...a, ta lại bị lừa rồi.”
Hàn Nghệ xoay mạnh đầu lại, thẹn quá hoá giận nói: "Tiêu Vân, cô không đi làm lừa đảo, thật sự là lãng phí nhân tài.”
Tiêu Vân càng cười càng thâm: "Đâu có, đâu có, ta cũng không có thiên phú này, chỉ là hết lần này tới lần khác gặp được kẻ ngốc như ngươi."
“Xem như cô lợi hại!"
Hàn Nghệ đi nhanh ra ngoài, phẫn nộ sập lại cửa, chỉ nghe trong phòng tiếng cười khanh khách không ngừng, hắn cười lắc đầu: "Bị gạt còn có thể vui vẻ như vậy, cũng thật sự là kỳ lạ mà."
Cũng không biết những lời này là nói hắn, hay là nói Tiêu Vân nữa.
Trở lại phòng của mình, Hàn Nghệ nhìn xung quanh một chút, thấy ánh trăng không hề cố kỵ từ ngoài cửa sổ rọi vào phòng, hắn cũng không có nhóm đèn, sau đó đi tới ban công, đứng ở trước bệ cửa sổ, đưa mắt nhìn qua bầu trời đêm đầy sao.
Chợt nghe một tiếng than nhẹ, hắn quay đầu lại, chỉ thấy trong bóng tối, một bóng hình xinh đẹp đứng ở ban công bên cạnh.
Đúng lúc này, bóng hình xinh đẹp kia cũng đột nhiên xoay đầu lại, hai người trong đêm tối, bốn mắt nhìn nhau, nhưng ai cũng không có mở miệng.
Trôi qua một lát, Tiêu Vân đột nhiên cười nói: "Dùng tửu lượng của ngươi, căn bản không phải là đối thủ của ta, ta giả say bất quá chỉ là muốn để lại mặt mũi cho ngươi thôi."
Hàn Nghệ hừ nhẹ nói: "Nói thế, xem ra ta còn phải cảm tạ cô."
Tiêu Vân lắc đầu nói: "Thế thì không cần, làm một người thê tử, ở trước mặt người ngoài, cho trượng phu nhà mình mặt mũi, đây đều là việc ta nên làm, ngược lại có người nào đó, ngay cả việc chăm sóc thê tử của mình, cũng buông vài câu oán hận, thậm chí còn tức giận đến không ngủ được, thật sự là đồ keo kiệt."
Hàn Nghệ nói: "Cô không nên hiểu lầm, ta cũng không phải là tức giận đến không ngủ được."
Tiêu Vân ồ lên một tiếng, nói: "Vậy ngươi đứng ở chỗ này làm gì?"
Hàn Nghệ nói: "Ta chỉ là tức giận đến muốn từ nơi này nhảy xuống mà thôi."
Tiêu Vân thoáng sững sờ, lập tức 'Phụt' một tiếng cười nhạo nói: "Vậy ngươi ngon thì nhảy đi, ta nhất định sẽ ngăn cản ngươi.”
Hàn Nghệ nói: "Cô làm sao ngăn cản? Bay tới à?"
Tiêu Vân liếc nhìn hai cái ban công chỉ cách nhau năm thước, nói: "Bay qua ngược lại không phải là việc gì khó, nhưng ngươi cứ yên tâm, ta chỉ là lên tiếng ngăn cản, về phần có thể ngăn cản được hay không, ta cũng không dám cam đoan đâu."
"Ặc!"
Hàn Nghệ trào phúng nói: "Cô thật là một thê tử tốt đó."
Tiêu Vân dương dương đắc ý nói: "Ta vẫn luôn biết là ta tốt."
Mụ xấu xa! Hàn Nghệ thầm mắng một câu, không hề phản ứng với Tiêu Vân, lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao.
Tiêu Vân cũng không có nói nữa, đồng dạng ngẩng đầu nhìn lên trời cao...