Cái này quả là vui mừng gấp bội, thêm một lượt rượu chúc mừng, đó là điều khó tránh.
Tần Vũ thấy Dương Tư Nột đã gật đầu đồng ý, càng thêm mừng ra mặt, cười đến mức không ngậm nổi miệng.
Hàn Nghệ mặc dù không khoái gì cái loại vô dụng như Tần Vũ, nhưng hiện giờ cha con y làm chức quan không nhỏ, hơn nữa cũng sắp kết làm thông gia với Dương gia rồi, có thể ít động chạm đến y thì cố gắng ít động chạm, thế là cũng nâng rượu lên chúc mừng Tần Vũ một chén, nói một phen chúc mừng..., chủ yếu là muốn hóa giải những khúc mắc giữa hắn và Tần Vũ, hắn không muốn nịnh bợ Tần gia, nhưng cũng không muốn đắc tội Tần gia.
Tần Vũ mặc dù uống chén rượu này, nhưng trong ánh mắt vẫn còn mang ý khinh miệt, hiển nhiên là coi thường Hàn Nghệ, cho rằng Hàn Nghệ đang muốn nịnh bợ y.
Hàn Nghệ đều nhận ra cả, nhưng không thể hiện gì, thầm nghĩ, ngươi thích nghĩ sao thì nghĩ, ta dù sao cũng đã làm hết sức rồi, ta không động tới ngươi thì ngươi cũng đừng động tới ta, nếu mà chọc ta, thì ta có chết cũng phải cắn ngươi mấy cái.
Chúc mừng xong, mọi người bắt đầu thoải mái chè chén, những điều mang ra đàm luận tự nhiên chính là diễn biến lần bình định này.
Nghe bọn họ đàm luận quá trình giao chiến với phản quân, Hàn Nghệ đột nhiên hỏi: "Dương công, Trần Thạc Chân rốt cuộc đã chết thế nào?"
Dương Tư Nột hơi chần chừ chút, rồi thở dài nói: "Cái yêu nữ này mặc dù gây ra nhiều việc ác, nhưng tới giây phút chiến đấu cuối cùng vẫn không mất sự can đảm, nếu như không nói chuyện đại nghĩa, thì cũng có thể coi là bậc cân quắc (phụ nữ) chẳng thua gỉ đấng mày râu."
Không ít tướng lĩnh tham gia trận chiến này nhao nhao gật đầu.
Dương Tư Nột nói tiếp: "Lúc đó ta cùng Thôi huynh hai quân hội hợp, khổ chiến một ngày ở Mục Châu với quân chủ lực của Trần Thạc Chân, cuối cùng đánh bại quân địch, còn Trần Thạc Chân và Chương Thúc Dận dẫn đám tàn binh bại tướng lui về Lục Giáp Lĩnh, bị chúng ta bao vây trên núi, ta nhiều lần cử người đi chiêu hàng, nhưng Trần Thạc Chân thà chết không hàng, sau khi bị vây 3 ngày, Trần Thạc Chân đã dẫn 5 ngàn quân cuối cùng xông vào quân ta, kết quả là Trần Thạc Chân và Chương Thúc Dận đã bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết."
Lời nói không nhiều lắm, diễn tả cũng đơn giản, nhưng tình hình lúc đó có thể tưởng tượng ra được là khốc liệt đến thế nào.
Hàn Nghệ gật đầu, không nói thêm gì nữa, kỳ thật những chi tiết cụ thể trong chiến trận, hắn không muốn nghe nhiều. Đơn giản chỉ là người chết và người chết, có câu một tướng công thành vạn cốt khô, nghe thôi cũng khiến chính mình cảm thấy không vui, hắn chỉ thấy vô cùng tò mò về người có tên là Trần Thạc Chân kia, bởi vì trong ấn tượng của hắn, Võ Tắc Thiên mới là nữ Hoàng đế đầu tiên, ở đây sao lại chui ra một nữ Hoàng đế khác, nhưng ngẫm lại, vị nữ Hoàng đế này xưng đế không tới 3 tháng, quy mô khởi nghĩa cũng không lớn lắm, có thể sách sử cũng không chép kỹ càng.
Bất quá nói trở lại, đối với cá nhân Hàn Nghệ mà nói, Trần Thạc Chân chết trận là một việc vô cùng tốt, bởi vì hắn tuyệt đối có thể coi là cừu nhân lớn nhất của Trần Thạc Chân, nếu như hắn bị Trần Thạc Chân tóm được, thì chắc chắn sẽ bị róc da cắt thịt.
Đàm luận một hồi lâu, cuối cùng thì màn đêm đã buông xuống, nhưng Dương phủ vẫn đèn đuốc sáng trưng, bắt đầu buổi dạ yến, vũ nữ ca kỹ ùa vào đại sảnh, bắt đầu múa hát, ca kỹ trong Dương phủ có thể nói là ca kỹ tốt nhất thành Dương Châu này. Khuôn mặt xinh đẹp, thần thái quyến rũ, dáng vẻ thướt tha, khiến cho đám lão sắc lang hai mắt đăm đăm, càng thêm có hứng uống rượu, hết chén này đến chén nọ, khoái hoạt vô cùng.
Cái không khí này Hàn Nghệ vô cùng thích thú, hắn uống rất vui vẻ với một tướng quân họ Hồ ngồi cạnh, đều là người thô kệch, nên nói chuyện rất có chung chủ đề.
Một khúc múa đã hết.
Dương Triển Phi đột nhiên nói: "Các vị thúc thúc bá bá, mấy ngày trước, Dương phủ ta tuyển được một mỹ nữ tuyệt sắc, hát hay múa đẹp, lại còn múa kiếm rất giỏi, hôm nay tiểu chất đặc biệt mời nàng tới để biểu diễn cho các vị xem một đoạn."
Một người cười ha hả nói: "Nữ nhân này có thể có được sự tán dương của nhị công tử, chắc hẳn sẽ có chỗ hơn người, chúng ta nhất định phải chiêm ngưỡng một chút."
Cả đám lão sắc lang ào ào gật đầu.
Dương Triển Phi lập tức nhìn sang gã người hầu, gật đầu ra hiệu, người hầu lập tức trở ra đại sảnh.
Được một lát, dưới ánh nến lập lòe, một nữ tử đi vào đại điện.
Khi nàng vào tới đại sảnh, bên trong đột nhiên lặng ngắt như tờ, kẻ nào kẻ nấy mắt nhìn đăm đăm vào nữ nhân kia, chén rượu vẫn còn trên tay, cho dù là Dương Tư Nột cũng không khỏi sững sờ.
Một mái tóc dày và đen nhánh búi cao, gió thổi tóc mây, lộ ra gáy ngọc trắng muốt, ăn vận hài hòa, thanh tao thoát tục, da dẻ thơm tho, mặc dù không đánh phấn, nhưng sắc mặt vẫn như bình minh ánh tuyết, bận chiếc váy dài màu xanh, đôi bàn tay ngọc búp măng nắm lấy hai thanh đoản kiếm, cánh tay ngọc quấn hai dải lụa đỏ, dài tới 3 thước, bước đi thanh thoát, khuôn mặt tuyệt sắc, cơ thể đầy đặn, khiến người ta không nhìn ra tuổi thật của nàng.
Nhìn thì thanh nhã thoát tục, nhưng lại giấu một vẻ kiều diễm quyến rũ.
Thật là vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Thật là vưu vật trời sinh.
Hàn Nghệ mặc dù không đến mức hai mắt đờ đẫn, nhưng cũng không khỏi quan sát nữ nhân này, thầm nghĩ, chỉ sợ chỉ có bà nương Tiêu Vân kia mới có thể sánh bằng.
Kỳ thật Hàn Nghệ đã gặp rất nhiều mĩ nữ, nhưng ít nhiều cũng có yếu tố nhân tạo trong đó, từ trước đến giờ, mỹ nữ đẹp thuần tự nhiên, cộng cả kiếp trước lẫn kiếp này lại, thì chỉ có Tiêu Vân là người hắn thấy xinh đẹp nhất, đương nhiên, lời này hắn chưa bao giờ nói ra cả, thế nhưng Tiêu Vân so với nữ nhân này, thì vẫn thua kém chút ít, không phải là không xinh bằng nữ nhân này, mà Tiêu Vân luôn ăn vận kiểu dân phụ, người đẹp vì lụa mà, về phương diện ăn mặc thì nàng ấy còn kém xa, so sánh vậy thì hơi bất công, nếu muốn phân cao thấp thì còn phải để Tiêu Vân mặc lên mình bộ trang phục hoa lệ này mới chuẩn.
Dương Phi Tuyết mặc dù kiều diễm lay động lòng người, nhưng so với Tiêu Vân và nữ nhân này thì kém hẳn một bậc. Nhưng Dương Phi Tuyết cũng có điểm độc đáo của nàng, đó là nét đẹp tuổi thanh xuân. Hàn Nghệ chưa từng đọc sách, không hiểu thanh xuân là cái gì, hơn nữa sinh viên đại học thời hậu thế đều trưởng thành sớm, nên không thể thấy được vẻ đẹp thiếu nữ tinh khôi thuần khiết, tràn đầy nhựa sống mỹ lệ được.
Có chút nhan sắc là mặc bikini đi làm người mẫu, cái này ngược lại hoàn toàn rồi, vì cái gì mà Thẩm Giai Nghi lại có thể có được lượng fans trung thành lớn đến vậy, nguyên nhân là vì cô ta sống trong cái thời đại người mẫu khắp nơi, bởi vì cái xã hội hậu thế đó dường như đã đứt gãy cái đẹp thanh xuân, thiếu hụt cái đẹp tuổi thanh xuân, những thiếu nữ 17, 18 tuổi thanh xuân tràn nhựa sống đều đã trở thành động vật quý hiếm hết cả. Ở thư viện, ở các bãi cỏ xanh đều đã không còn bắt gặp cái vẻ đẹp đó nữa rồi, nhưng ở quán bar thì lại có thể gặp rất nhiều.
Mà Dương Phi Tuyết lại đem vẻ đẹp thiếu nữ tuổi thanh xuân đó, yên tĩnh xuất động, từ ánh mắt đến nụ cười, đẹt thể hiện tinh tế và kỹ lệ. Đây là thứ mà Tiêu Vân và nữ nhân này vô pháp sánh bằng.
Nữ nhân đi tới trước mặt Dương Tư Nột, mỉm cười khom người, hai bàn tay cầm kiếm chắp lại nói: "Dân nữ Tú nhi tham kiến Dương công, nhị công tử."
Giọng nói rõ ràng nhưng lại mờ ảo, như thể thanh âm ngoài trần thế vậy.
Dương Tư Nột vừa cười vừa gật đầu nói: "Tốt! Phiền Tú nhi cô nương biểu diễn một khúc cho ta xem."
Trước mặt mỹ nhân, Hoàng đế cũng phải hao hết tâm tư để chiếm được sự ái mộ của mỹ nhân, huống hồ là Dương Tư Nột, giọng điệu tự nhiên là vô cùng khách khí.
Hàn Nghệ nhìn Dương Tư Nột, thầm nghĩ, xem ra Phi Tuyết muội tử lại sắp có thêm một vị di nương rồi.
"Không dám, không dám, được múa cho Dương công, đó là phúc phận của dân nữ." Mỹ nhân khẽ cúi đầu nói.
Dương Tư Nột duỗi tay ra nói: "Tú nhi cô nương, mời."
Mỹ nhân lui ra chính giữa sảnh.
Tiếng trống vang lên.
Mỹ nhân đưa hai tay ra, trong nháy mắt, kiếm quang chớp động, lụa đỏ phấp phới.
Chỉ có thế thôi đã lập tức được cả sảnh đường tán thưởng.
Múa kiếm vô cùng thịnh hành ở Đường triều, bất luận là nam tử hay nữ tử, chỉ cần múa kiếm giỏi thì không phải lo cơm ăn áo mặc nữa.
Dưới ánh nến soi rọi, mỹ nhân xoay chuyển thân hình xinh đẹp, chỉ thấy bước di chuyển của nàng uyển chuyển nhẹ nhàng, cứ như thể lướt đi trong gió vậy, chân không dính bụi, nhẹ như cưỡi mây. Hai dải lụa đỏ thì như rồng tiên bay lượn, đan xen vào nhau, tung bay bốn phía.
Khi khúc âm chậm rãi thì nhẹ nhàng như én, như khoảnh khắc mặt hồ yên lặng, gió mát thổi qua.
Khi khúc âm gấp rút, nàng dựng mũi kiếm lên, lướt nhanh như chớp, kiếm như sương tuyết, sáng chói quanh người, khí khái hùng tráng.
Thật là quá đẹp!
Đúng là tĩnh như xử nử, động như thỏ chạy.
Những tiếng reo hò liên miên không ngớt.
Hàn Nghệ cũng si mê đắm đuối, hắn đã từng thấy mỹ nhân thoát y, mỹ nhân say rượu, mỹ nhân tắm, nhưng chưa từng được xem mỹ nhân múa kiếm, trong nét dịu dàng lại ẩn chứa một khí phách anh hùng, thật là khiến người ta mê mẩn.
Đột nhiên, mỹ nhân dịch chuyển rất nhanh, một mũi kiếm bất ngờ lao về phía Tần Vũ.
"Á?"
Tần Vũ sợ tới mức thất kinh kêu ra tiếng.
Mọi người trong sảnh cũng kinh hãi thất sắc.
Dương Triển Phi đột nhiên đứng dậy, nhưng lại thấy mũi kiếm đó không hề hướng về Tần Vũ, mà là cái vò rượu trước mặt y, mọi người lại bất giác thở phào nhẹ nhõm, nhìn sang Tần Vũ đang ngồi thất thần tại chỗ, không khỏi lộ vẻ cười tếu.
Kiếm đâm vò rượu, cổ tay xoay một cái, vò rượu đã dừng trước chuôi kiếm, mỹ nhân thuận thế ngửa người ra sau, lại đứng bằng một chân, cơ thể nằm song song với mặt đất, một dòng rượu chảy từ trong vò ra, rót vào đôi môi đỏ thắm.
"Hay!"
Một chiêu này lập tức giành được vô số những lời khen ngợi trầm trồ.
Ngay cả Hàn Nghệ cũng không khỏi vỗ tay.
Trong chốc lát, mỹ nhân nâng cái chân dài, mũi chân khẽ điểm, khiến nàng đứng thẳng người lên, dùng đoản kiếm trả lại vò rượu, không biết nàng mở miệng lúc nào, chỉ nghe thấy giọng nói mờ ảo kia lại vang lên: "Đa tạ công tử ban rượu."
Tần Vũ vẻ mặt xấu hổ chỉ biết gật đầu.
Vò rượu trả về chỗ cũ, nàng quay đầu lại nhìn, ánh mặt đúng lúc gặp ngay cái nhìn của Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ nheo mắt cười, vẻ mặt tự nhiên, nâng chén rượu lên, một hơi uống cạn, rồi nói khẽ: "Tiểu Dã, Tiểu Dã."
Tiểu Dã đang mải xem, chợt nghe Hàn Nghệ gọi nó, đột nhiên quay đầu lại nhìn sang Hàn Nghệ.
"Không cần nhìn ta, uống tiếp rượu của đệ đi."
Trong lúc nói chuyện, Hàn Nghệ vẫn nhìn về phía mỹ nhân.
Tiểu Dã vẻ mặt ngạc nhiên, nâng chén rượu lên uống, chỉ nghe Hàn Nghệ nói: "Nữ nhân này nguy hiểm, lát nữa đệ cần phải chú ý."
Tiểu Dã cau mày lại, cầm chén rượu lên, nhìn về phía mỹ nhân bằng con mắt cảnh giác.
Ánh mắt Hàn Nghệ chớp động, nhìn liếc sang Dương Tư Nột và Dương Triển Phi, thấy phụ tử nhà này đều đang đờ đẫn ngắm mỹ nhân múa kiếm, trong lòng chợt thấy lo lắng, rồi lại nhìn sang hai bên, đột nhiên cầm chén rượu lên chúc rượu vị tướng quân họ Hồ để râu quai nón ngồi bên trái: "Hồ tướng quân, tiểu tử mời ngài một chén."
Vị tướng quân này cũng là người thô kệch, hào phóng, rất hợp khẩu vị của Hàn Nghệ, vừa rồi hai người đã uống mấy chén với nhau.
...!
Dường như vị Hồ tướng quân này không hề nghe được.
Hàn Nghệ rất ngượng, nhưng vẫn gọi: "Tướng quân, tướng quân."
Hồ tướng quân ngắm mỹ nhân mà nước dãi sắp chảy ra luôn rồi, còn đâu hơi sức mà để ý tới Hàn Nghệ, nên căn bản là không nghe được.
Không phải thế chứ! Hàn Nghệ khẽ cau mày, quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của mỹ nhân, Hàn Nghệ vẫn tỏ vẻ tự nhiên, không lộ cảm xúc, ánh mắt đột nhiên liếc ngang sang bên phải, thấy Tần Vũ vẫn chưa định thần lại, vẻ ngượng ngùng cũng chưa tan biến hết, chứ không si ngốc ra giống những người khác.
Hi vọng ngươi không phải là thứ vô dụng. Hàn Nghệ nâng chén hướng về phía Tần Vũ, nói khẽ: "Tần công tử, Tần công tử."
Tần Vũ quay đầu về phía Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ nâng chén lên nói: "Chúc mừng Tần công tử sớm đưa được người đẹp về nhà, ta kính thêm một chén."
Lời này Tần Vũ ngược lại thích nghe lắm, liền vui mừng ra mặt, đưa chén qua nói: "Đa tạ, đa tạ."
Lần chạm chén này, sắc mặt Hàn Nghệ có xen lẫn chút tươi cười, nhưng ngoài miệng thì lại rất nghiêm túc nói: "Tần công tử, bây giờ bất luận ta nói cái gì, ngươi cũng chớ có cảm thấy kinh ngạc nhé, chỉ cần lặng lẽ nói lại với phụ thân ngươi là được."
Tần Vũ sửng sốt, nghi hoặc gật đầu.
Hàn Nghệ nói: "Ta hoài nghi nữ nhân này chính là Trần Thạc Chân hoặc dư đảng của ả."
"Trần Thạc Chân?"
Tần Vũ nhất thời cả kinh kêu lên.