Đám người Dương Triển Phi mặc dù không biết đây là vật gì, nhưng nghe Hàn Nghệ nói vậy đều nhao nhao che kín mũi miệng.
Lại nghe thấy ngoài cửa vang lên từng tràn tiếng bước chân.
Chỉ thấy một đám binh lính đông nghìn nghịt đang xông vào trong phòng, nhưng ập vào mặt bọn họ lại là hơn mười viên đạn châu phấn trắng, không hề ngoại lệ, lần lượt bắn tới ngọn nến gần trước cửa, vù vù vù, ngọn lửa bùng lên, ngay cả cửa sổ cũng bừng cháy, khói đặc tràn ngập.
Binh lính vừa mới vào còn chưa rõ tình huống thế nào thì đã bị một màn khói dày đặc làm cho bị sặc đến nửa sống nửa chết.
Chíu chíu chíu.
Mỹ nhân kia lại ném ra xung quanh hơn mười viên đạn châu, toàn bộ đều nhắm vào mấy cây nến.
Đại sảnh vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt, bây giờ đã khói lửa ngút trời. Loại đạn châu này tung ra lượng lớn khói đặc, cả đại sảnh đều bị khói bao trùm, người cũng nhìn không rõ lắm.
"Khụ khụ khụ."
Không ít người bị sặc đến nước mắt nước mũi đều chảy ra, bất chấp tất cả, vội vàng bỏ chạy ra ngoài, ngờ đâu lại vừa hay đụng phải cận vệ binh vội chạy vào, tạo ra không ít ngộ thương, trong lúc nhất thời đại sảnh đại loạn.
Chết tiệt, cứ tiếp tục thế này thì sẽ để cho mụ này chạy thoát mất. Hàn Nghệ che kín mũi miệng, hắn ngược lại cũng không quá bối rối, mà là lo lắng để cho Trần Thạc Chân trốn thoát.
Vỗ bả vai Tiểu Dã, chỉ chỉ cửa sổ phía sau, hai người lặng lẽ mở cửa sổ, bò ra ngoài.
Lúc này vừa mới ra ngoài cửa sổ thì nghe thấy trong đại sảnh kia vang lên âm thanh như ẩn như hiện: "Hàn Nghệ, lần này coi như ngươi may mắn, ta nhất định sẽ lại đến lấy mạng chó của ngươi."
Ngươi cái yêu nữ này, uổng công ta cho rằng ngươi thông minh tuyệt đỉnh, không ngờ ngươi lại ngu xuẩn như vậy, có hiểu rõ tình huống không hả, là Dương Tư Nột đánh bại ngươi chứ không phải là ta, oan có đầu nợ có chủ, ngươi có bản lĩnh thì giết ông ta đi, ông ta không phải cũng ở đây sao, mắc gì đến tìm ta, toàn chỉ biết chọn quả mềm để bóp mà. Trong lòng Hàn Nghệ oán giận, nhưng việc này cũng chứng minh được sự e ngại trong lòng hắn, hơi nhíu mày, hai mắt lộ ra sát ý, xem ra ta đã chọc phải một phiền phức lớn rồi, nhưng vẫn không lên tiếng, lấy tay ra hiệu đừng lên tiếng với Tiểu Dã.
Nữ nhân này mưu ma chước quỷ, Hàn Nghệ cũng sợ đối phương đang cố ý dụ hắn lên tiếng, bởi vì khắp nơi này đều là khói, hắn không nhìn thấy đối phương, đối phương cũng không nhìn rõ hắn.
Đột nhiên, bên cạnh phịch một tiếng, cửa sổ bên cạnh Hàn Nghệ đột nhiên bị vật gì đó đụng vào tạo thành cái lỗ.
Oa đcm, ta cũng đã trốn ra ngoài phòng rồi, vậy mà ngươi cũng thấy ta! Hàn Nghệ bị dọa giật nảy, quay đầu nhìn lại, thấp thoáng nhìn thấy dưới đất có một cái bàn thấp, hơi nhíu mày, một tay vỗ lên trán, thầm mắng, nữ nhân này thật sự là môt con hồ ly, chơi trò dương đông kích tây thật sự lưu loát mà.
Một lát sau, chỉ thấy một đội binh lính vội vàng xông qua.
Hàn Nghệ nhìn thấy những người này, vẻ mặt ảo não, chỉ vào đối diện nói: "Nếu ta đoán không sai, yêu nữ kia hẳn là chạy trốn từ hướng đối diện hoặc là nóc nhà."
Người thủ lĩnh kia quen với Hàn Nghệ, vội vàng nói: "Hàn công tử, ngươi ở đây thật tốt quá, Dương Công đang tìm ngươi đó, ngươi nhanh chóng qua đó đi."
"Vâng."
"Mấy người các ngươi bảo vệ Hàn công tử, những người còn lại theo ta đuổi theo."
"Dạ."
Hàn Nghệ cũng không ngăn cản, yêu nữ kia quá giảo hoạt, hắn cũng sợ đối phương chơi chiêu hồi mã thương, dưới sự hộ tống của một đám thị vệ đi về phía tiền sảnh. Trên đường đi chỉ nhìn thấy rất nhiều gia đinh, nữ tì xách thùng nước lớn nhỏ khác nhau chạy về phía đại sảnh, lại nhìn thấy ở đại sảnh thế lửa lan ra cực nhanh, ánh lửa đã bốc lên khỏi nóc phòng, khói mù nồng đậm càng xông thẳng lên trời.
Đi đến bãi đất trống trước đại sảnh, chỉ thấy đầu người lúc nhúc, toàn bộ xung quanh đều là binh lính giơ cao ngọn đuốc, vừa rồi những đại tướng kia hoặc là ngã xuống đất ngất đi, hoặc lại nôn mửa ở nơi nào đó, rõ ràng là trúng phải chất độc của phấn trắng, vô cùng chật vật.
"Buồn cười, buồn cười, nhất định phải bắt được nữ tặc đó cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
Dương Tư Nột đứng trên mảnh đất trống lớn tiếng rít gào.
Việc này đối với Dương gia bọn họ quả thật là vô cùng nhục nhã, nếu còn để cho Trần Thạc Chân chạy mất, ha ha, Dương Tư Nột nhất định sẽ bị mất sạch mặt mũi nha!
Hàn Nghệ bước lên, chắp tay nói: "Dương Công."
Dương Tư Nột vừa thấy Hàn Nghệ, thu lại mấy phần giận dữ, nói: "Ngươi không bị thương chứ?"
Hàn Nghệ nói: "Đa tạ Dương Công quan tâm, ta không sao."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Dương Tư Nột gật gật đầu, nhưng với tâm tình lúc này, ông ta cũng không rảnh nhiều lời, bất quá cũng không muốn rít gào như vừa rồi nữa, sắc mặt âm trầm nhìn thế lửa vẫn đang lan ra, phảng phất như lửa giận trong mắt ông ta đã châm lên trận đại hỏa này vậy.
Hàn Nghệ cũng không nhiều lời, yên lặng đợi một bên. Thật ra trong lòng hắn hiểu rõ, một khi để mỹ nhân kia chạy ra khỏi đại sảnh, thì rất khó bắt được ả. Từ việc trước đó mỹ nhân kia giấu đạn châu phấn trắng trên xà ngang thì không khó để nhìn ra, ả ta đã có chuẩn bị mà đến, hơn nữa còn chuẩn bị vô cùng đầy đủ, ả ta không chỉ muốn lấy mạng Hàn Nghệ, mà còn tranh thủ cho chính mình toàn thân trở ra.
Quả nhiên, một canh giờ trôi qua, Dương phủ đã tìm mấy lần, vẫn không thấy thân ảnh mỹ nhân kia đâu, đủ loại dấu hiệu cho thấy ả ta đã chạy thoát khỏi Dương phủ, cũng may triều Đường cấm tiêu (đi lại ban đêm), cửa thành chắc chắn là đang đóng, ả ta chắc chắn vẫn còn ở trong thành, thế là Dương Tư Nột sai người xuất động quân đội đi lục soát từng nhà từng hộ, nhất định phải bắt được nữ nhân kia.
Hàn Nghệ rất muốn ngăn cản, loại tìm kiếm giống như trải thảm này tuyệt đối không phải thượng sách, nhưng thấy Dương Tư Nột giận đến sắp điên lên, hơn nữa hắn cũng không có cách tốt hơn, do vậy không dám nói bừa.
Tiệc mừng công này cứ thế mà tan rã trong không vui, những tướng quân kia lần lượt dẫn binh đi tìm kiếm, bởi vì vọn họ là người đã từng gặp mỹ nhân kia.
Hậu đường Dương phủ.
Gương mặt Dương Triển Phi vô cùng bẩn đi vào, nói với Dương Tư Nột: "Phụ thân, thế lửa đã được ngăn chặn, nhưng... nhưng tiền viện đã bị đốt gần như không còn gì." Nói đến đoạn sau, y đã cúi đầu xuống.
Phòng ốc thời cổ đại đều làm bằng gỗ, một khi châm lửa thì rất khó ngăn cản.
Một nữ nhân, chỉ một mình, chỉ dựa vào sức lực một người mà đã ngăn trở mấy viên đại tướng ở chính sảnh Dương phủ, thiêu rụi tiền viện Dương phủ không còn một mảnh, còn có thể toàn thân trở ra, Dương Tư Nột còn có thể nói cái gì chứ, mặt mũi đã mất sạch rồi, không khóc rống lên coi như ông ta đủ kiên cường rồi.
Lúc này, Dương Phi Tuyết đột nhiên đi đến.
Dương Tư Nột lúc này mới mở miệng hỏi: "Bà nội con vẫn tốt chứ."
Dương Phi Tuyết nói: "Bà vẫn khỏe, bà bảo con chuyển lời với phụ thân, bảo phụ thân đừng quá lo lắng."
Dương Tư Nột gật đầu.
Dương Triển Phi đột nhiên đứng ra, phịch một tiếng quỳ xuống đất, nói: "Hài nhi sơ suất, đã dẫn tặc vào nhà, kính xin phụ thân trách phạt."
Dương Tư Nột nói: "Con đứng lên đi, việc này cũng không trách con được."
Bởi vì việc chiêu nạp ca kỹ luôn có người đặc biệt phụ trách, Dương Triển Phi rất ít khi hỏi đến, sau khi chiêu vào, có người giỏi thì mới giới thiệu cho y. Hiện tại muốn làm giả thân phận, thật sự nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ, còn phải coi là đối với ai.
Dương Triển Phi đứng dậy.
Dương Tư Nột đột nhiên nhìn về phía Hàn Nghệ bên cạnh, nói: "Hàn Nghệ."
"Có tiểu tử."
Hàn Nghệ vẫn luôn cúi đầu, liền ngẩng đầu lên nhìn Dương Tư Nột.
Phải biết nơi này là hội nghị nội bộ Dương gia, chỉ có Dương Tư Nột, Dương Phi Tuyết, Dương Triển Phi, còn có Hàn Nghệ, đủ thấy Dương Tư Nột coi trọng Hàn Nghệ cỡ nào.
Dương Tư Nột hỏi: "Ta nghe Vũ nhi nói, là ngươi đầu tiên phát hiện nữ nhân kia khác thường."
Hàn Nghệ gật đầu.
Dương Tư Nột hiếu kỳ nói: "Ngươi làm sao nhìn thấu được thân phận nàng ta."
Hàn Nghệ khẽ thở dài nói: "Đó là vì khi nữ nhân kia đang múa kiếm, ánh mắt mấy lần nhìn sang phía ta. Tuy biểu hiện của ả vô cùng tự nhiên, nhưng vẫn bị ta phát giác được. Khi đó trong những người ngồi ở đó, ta chẳng phải là người có vẻ ngoài đẹp trai nhất, chẳng phải người giàu có nhất, cũng không phải là người có quyền nhất, nếu ả ta đặt sự chú ý lên người nhị công tử, hoặc là Tần công tử, thậm chí là Dương Công thì rất hợp tình hợp lý, nhưng ả hết lần này tới lần khác cứ quan sát ta, ta không tin ả ta sẽ nhất kiến chung tình đối với ta, vậy khẳng định là có mục đích khác. Mà ta là một tiểu tử nhà nông, rất ít khi đắc tội người khác, không đến mức chạy đến Dương phủ để dùng mạng đánh cược, vậy thì nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có Trần Thạc Chân hoặc là dư nghiệt của ả ta.
Nhưng lúc đó hết thảy đều chỉ là suy đoán, cho nên ta cũng không dám đánh rắn động cỏ, thế là lặng lẽ báo cho Tần công tử biết, hi vọng có thể âm thầm truyền tin đến tai Dương Công để sớm phòng bị, nhưng nào biết..."
Nói đến Tần Vũ, Hàn Nghệ đích thật là lửa giận đầy bụng, nếu không phải y nhát gan như thế, e rằng nữ nhân kia đã bị bắt rồi.
Dương Phi Tuyết hừ nói: "Tên công tử ca vô dụng."
Dương Tư Nột cau mày trừng nữ nhi.
Dương Phi Tuyết vội vàng cúi đầu.
Dương Tư Nột híp mắt nói: "Trần Thạc Chân? Ngươi nói nữ nhân kia là Trần Thạc Chân à?"
"Ban đầu ta vẫn không dám khẳng định." Hàn Nghệ lại nói: "Nhưng bây giờ ta dám khẳng định mười phần đó là Trần Thạc Chân. Ngoài trừ ả ra, ta cũng không nghĩ ra có nữ nhân nào khi đối diện với sự bao vây tầng tầng mà còn có thể giữ được sự bình tĩnh, lại còn hận ta như vậy, liều lĩnh muốn giết chết ta."
Dương Triển Phi nói: "Nhưng Trần Thạc Chân này chẳng phải đã chết trận rồi sao?"
"Vậy thì phải hỏi Dương Công rồi."
Hàn Nghệ hỏi Dương Tư Nột: "Dương Công, trước kia ngài đã từng gặp Trần Thạc Chân chưa?"
Dương Tư Nột lắc đầu nói: "Trần Thạc Chân vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, đừng nói là ta, mà ngay cả Thôi Thứ Sử cũng chưa từng gặp ả."
Hàn Nghệ nghi hoặc nói: "Nếu đã như vậy, lúc trước sao các ngài lại dám khẳng định người bị giết chính là Trần Thạc Chân?"
Dương Tư Nột ngẫm nghĩ một chút, mới nói: "Nhớ lại khi đó, thế lực tàn dư cuối cùng của phản quân bị vây trong Lục Giáp Lĩnh ba ngày ba đêm, rốt cuộc vào rạng sáng ngày thứ tư đã phát động cuộc xung phong cuối cùng đối với quân ta. Nhưng quân ta đã có chuẩn bị từ sớm, dĩ dật đãi lao (lấy khỏe ứng mệt), hơn nữa binh lực chiếm ưu thế, do vậy rất nhanh đã kết thúc trận chiến, phản quân cơ hồ toàn quân bị diệt, không ai đầu hàng, mà Trần Thạc Chân thì tại lúc giao chiến bị loạn tiễn bắn chết."
"Chỉ là tình hình lúc đó vô cùng hỗn loạn, hơn nữa ta và Thôi Thứ Sử cũng đã ra lệnh, nếu ai lấy được đầu của Trần Thạc Chân thì thưởng trăm quan tiền, cho nên dù cho Trần Thạc Chân kia có trúng tiễn ngã ngựa, binh lính quân ta vẫn không buông tha cho ả, xông lên chém Trần Thạc Chân kia thành tám khối, đến khi ta nhìn thấy Trần Thạc Chân thì gương mặt đã biến dạng. Có điều khi đó ta cũng hoài nghi, thế là tìm mấy tù binh đến nhận người, bọn họ cũng nói người này chính là Trần Thạc Chân, do vậy ta mới tin tưởng."
"Bây giờ nhớ lại, nữ tử kia và vũ nữ trong sảnh vừa rồi đích thật có chút giống nhau, chẳng qua chỉ là Trần Thạc Chân kia mặc nam trang, vì vậy ta nhất thời không nhận ra."
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Thì ra là thế, vậy thì xem ra, khả năng nữ tử kia là Trần Thạc Chân càng thêm lớn."
Dương Triển Phi lại nói: "Ta không nghĩ thế, phụ thân tiêu diệt đội phản quân cuối cùng kia vào ngày mùng 9 tháng này, mà nữ nhân vừa rồi mùng 2 đã đến Dương phủ, tức là khi đó phản quân vẫn chưa thất bại. Nếu nữ nhân vừa rồi là Trần Thạc Chân, khi đó tình hình chiến đấu hẳn là vô cùng gấp rút, tại sao ả lại rời đi vào lúc đó chứ."
"Mùng 2."
Hàn Nghệ đột nhiên hỏi Dương Tư Nột: "Dương Công, ngài và Thôi Thứ Sử hợp kích đánh bại phản quân khi nào?"
"28 tháng trước."
"Chính thế."
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Sau trận chiến đó, phản quân đã sức cùng lực kiệt, ta nghĩ những thân tín kia của Trần Thạc Chân cũng biết hết cách xoay chuyển, do vậy để bảo vệ Trần Thạc Chân, đã lén lút đưa ả ta đi, sau đó tìm một nữ tử ngoại hình tương tự giả mạo Trần Thạc Chân. Có điều ta tin Trần Thạc Chân tuyệt đối không phải hạng người tham sống sợ chết, bỏ đi cũng tuyệt đối không phải ý nguyện của ả ta, nhưng ả ta cũng biết tiếp tục ở lại thì không tác dụng gì, thế là ả ta giả trang thành ca kỹ đến Dương Châu, sau đó trà trộn vào Dương phủ, chờ thời cơ trả thù. Đây thoạt nhìn là một nước cờ hiểm, nhưng lại vô cùng an toàn, bởi vì Dương Châu có rất ít người từng nhìn thấy Trần Thạc Chân, càng không có ai ngờ Trần Thạc Chân lại đang làm ca kỹ ở Dương phủ. Hơn nữa, ta tin ả ta là nhắm vào ta, bởi vì khi đó nhị công tử truyền tin ra ngoài, nói ta đang ở Dương phủ, nhưng ả ta tuyệt đối không ngờ ta đã lặng lẽ về nhà, nhưng cuối cùng vẫn để ả ta chờ được cơ hội này."
Dương Phi Tuyết nghe vậy cả kinh, nói: "Nữ nhân này thật lợi hại như vậy?"
Về vấn đề này, tin rằng kết quả hôm nay đã nói lên tất cả. Cho dù có cho bọn họ cơ hội lần nữa cũng không ai nghĩ tới, Trần Thạc Thân vậy mà lại ở Dương phủ, quả thật là không thể tưởng tượng được. Vừa rồi những đại tướng ngồi trong sảnh kia, đã ngồi chơi cả nửa ngày, thế mà Trần Thạc Chân vẫn dám làm như vậy, chiêu giấu trời qua biển này đích thật quá lợi hại, khiến người ta khó lòng phòng bị.