Trần Thạc Chân một lòng muốn giết Hàn Nghệ, thậm chí cơ hội bỏ chạy tốt như vừa rồi cũng buông tha, chỉ vì muốn giết Hàn Nghệ. Đồng dạng, Hàn Nghệ cũng một lòng muốn giết Trần Thạc Chân, hắn không muốn để cho kẻ thù võ công cao cường, quỷ kế đa đoan thế này còn sống trên đời. Trò xiếc nhỏ đó của Trần Thạc Chân tuy lừa được Tiêu Vân, Tiểu Dã, nhưng không gạt được Hàn Nghệ, dù sao cũng đều xuất xứ từ Hàn Nghệ cả.
Hàn Nghệ biết Trần Thạc Chân muốn chạy trốn, nhưng hắn sao lại để Trần Thạc Chân chạy trốn như vậy được, thế là khi đó hắn trực tiếp phóng tới cửa sổ, nhưng vẫn chậm một bước. Nhưng khi đó hắn không nghĩ nhiều, trực tiếp bay theo ra ngoài, bởi vì trong lòng hắn đã có tính toán từ sớm, chỉ cần Trần Thạc Chân dám lộ diện, vậy thì không tiếc bất kỳ giá nào cũng phải giữ ả lại, cho nên hắn không hề do dự. May mà ôm trúng, bằng không thì hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Thạc Chân dựa vào cây trúc từ từ đáp xuống, bởi vì hắn không biết Trần Thạc Chân dựa vào cây trúc mà lên, mà hắn lại bay nhanh rơi xuống.
Ùm.
Chỉ lát sau, phía sau tửu lâu truyền đến tiếng rơi xuống nước.
"Hàn Nghệ!"
Tiêu Vân hét một tiếng, bất chấp vôi phấn trên mặt, một chân đạp lên ghế tròn, chuẩn bị nhảy xuống.
Đột nhiên một bàn tay từ phía sau kéo chặt nàng, kéo nàng xuống.
Tiêu Vân suýt chút nữa ngã lăn xuống đất, xoay đầu lại nhìn, thấy Tiểu Dã kéo lấy đai lưng, cả giận: "Tiểu Dã, đệ làm gì vậy?"
Tiểu Dã chỉ lên gương mặt trắng bệch của mình, nói: "Hàn... Hàn đại ca nói... nói vôi phấn này không chạm...chạm vào nước được."
Hai người họ tuy kịp thời nhắm mắt lại, không để vôi phấn làm hai mắt bị thương, nhưng trên mặt vẫn trúng chiêu.
Tiêu Vân sửng sốt, cả người toát mồ hôi lạnh, nàng đương nhiên cũng biết vôi phấn này không thể chạm nước, nếu vừa rồi nhảy xuống, gương mặt tuyệt sắc này của nàng thể nào cũng bị thiêu rụi.
Mấy tên hộ vệ kia nói: "Hàn phu nhân đừng sốt ruột, bây giờ chúng ta lập tức đi cứu Hàn công tử."
Nói xong, bọn họ vội vàng chạy xuống lầu.
Tiêu Vân chỉ vào cửa sổ nói: "Các ngươi vì sao không đi về phía bên này."
Mấy hộ vệ kia toàn bộ làm như không nghe thấy.
Nói đùa gì vậy, bên cạnh là Mai Hà đó, cũng không phải nhánh sông nhỏ đâu, hơn nữa dòng nước đang chảy xiết, lại thêm đêm hôm khuya khoắt, ai dám nhảy xuống dưới chứ!
Nếu người đó là Dương Tư Nột, bọn họ có lẽ sẽ làm như vậy, nhưng Hàn Nghệ chỉ là trượng phu của Tiêu Vân, có quan hệ cái lông gì với bọn họ, quả thật không đáng nha.
Tiêu Vân gấp đến độ giậm chân, tranh thủ thời gian chạy tới bờ sông.
"Hàn Nghệ!"
"Hàn đại ca...!"
Một đám người vội vã chạy đến bờ sông, hô lớn về phía mặt sông.
Nhưng chỉ nghe tiếng nước sông chảy xiết.
Lúc này, xa xa truyền đến ánh lửa, chỉ thấy một đội nhân mã nhanh chóng đi về phía này.
Lúc này mới chịu đến, đến nhặt xác à? Tiêu Vân nhíu hàng lông mày, cũng mặc kệ bọn họ, chạy ven dòng sông, vừa chạy vừa hô to "Hàn Nghệ".
Tiểu Dã cũng theo sát phía sau.
Lần này Hàn Nghệ thật sự không may, khi hai người rơi xuống nước, vừa hay đụng dòng nước xiết, trực tiếp cuốn bọn họ đi. Nếu không phải vậy, Trần Thạc Chân chỉ còn một đường chết nha!
Lúc này Hàn Nghệ cũng không biết mình đang ở đâu, bây giờ là cuối thu, mùa đông sắp đến rồi, nước sông lạnh buốt thấu xương, nhưng lúc này hắn căn bản không quan tâm những thứ này, chìm trong nước, từ sau lưng một tay siết chặt lấy cổ Trần Thạc Chân, mặc cho hai chân Trần Thạc Chân quẫy đá thế nào, đánh chết hắn cũng không buông tay. Đã đánh đến nước này rồi, còn thương hoa tiếc ngọc mịa gì nữa, Hàn Nghệ đã quên luôn khái niệm từ này rồi, lúc này hắn chỉ muốn giết chết nữ nhân này.
Lúc ấy Hàn Nghệ bay ra ngoài cửa sổ, thoạt nhìn vô cùng kích động, thật ra thì không phải, bởi vì hắn bơi rất giỏi, công phu tuy hơi yếu, nhưng nếu đánh trong nước, công phu của Trần Thạc Chân sẽ không thi triển được, mà hắn lại từng có kinh nghiệm liều mạng với người ta dưới nước, cho nên cú nhảy kia của hắn cũng tuyệt đối không phải là do kích động thúc đẩy, hắn vốn có nắm chắc nhất định.
Sự thật cũng chứng minh điểm này, Trần Thạc Chân tuyệt đối không ngờ Hàn Nghệ sẽ bay ra ngoài, không hề chuẩn bị, lúc rơi xuống nước suýt chút nữa là bị mạng che của mình làm cho ngộp chết. Tuy kịp thời kéo mạng che ra, nhưng không khỏi uống mấy ngụm nước, thế nhưng Hàn Nghệ lại có chuẩn bị mà đến, vừa rơi xuống nước thì cuốn chặt lấy Trần Thạc Chân, khuỷu tay đánh vào ngực ả ta, thuận thế ghìm chặt ả lại. Nếu không phải do nước xiết, nói không chừng Trần Thạc Chân đã bị Hàn Nghệ dìm chết tươi rồi.
Nhưng bây giờ Trần Thạc Chân cũng không khá hơn chút nào. Tuy vừa rồi ả ta vừa giãy dụa mấy lượt, khó khăn lắm mới nổi lên trên mặt nước, kéo mạng che ra, nhưng vừa há miệng hớp hai hơi thì lại bị Hàn Nghệ túm xuống. Bây giờ cũng đã sắp chết rồi, ra sức vung khuỷu tay phải, không ngừng đánh vào xương sườn Hàn Nghệ. Lần này là công kích cầu sinh, tuy vẫn ở dưới nước, nhưng sức lực vô cùng lớn nha.
Hàn Nghệ chỉ cảm thấy xương sườn mình đau đến sắp gãy rồi, nghiến răng chịu đựng, trên tay lại tăng thêm mấy phần sức lực.
Ùng ục ùng ục.
Một chuỗi bong bóng thoát ra từ miệng Trần Thạc Chân.
Hàn Nghệ căn bản không nhìn thấy những thứ này, nhưng hắn đã cảm thấy sức giãy dụa của Trần Thạc Chân đang từ từ giảm đi, trong lòng không khỏi mừng rỡ, nghĩ bụng, là do con mẹ ngươi tự mình tìm đó.
Đột nhiên, Hàn Nghệ chỉ cảm thấy hai cánh tay nắm chặt lấy tay hắn, tựa như thiết trảo vậy, siết lấy khiến hắn đau đớn. Hàn Nghệ biết đây là lần liều mạng cuối cùng của Trần Thạc Chân, không khỏi cũng dốc hết sức lực.
Nhưng tiềm lực con người là vô hạn, ý niệm cầu sinh của Trần Thạc Chân làm cho ả ta bộc phát sức lực kinh người, cứng rắn kéo hai tay Hàn Nghệ ra một chút, giật gáy đụng mạnh ra sau.
Hàn Nghệ vì không nhìn thấy, chỉ cảm thấy sống mũi bị vật gì đó đụng mạnh vào, lần này đau đến chảy nước mắt, uống vào một ngụm nước, lạnh đến dạ dày run rẩy, tay cũng theo đó mà buông lỏng.
Trần Thạc Chân lần này thật sự là nhặt được cái mạng trước quỷ môn quan, sau khi giãy thoát thì bất chấp tất cả bơi lên mặt nước.
"Phù."
Trần Thạc Chân lao ra khỏi mặt nước, mắt trừng mắt, há to miệng hớp từng hơi lớn, trong lòng lại sợ hãi, vừa rồi ả ta thật sự cảm thấy sát ý nồng đậm bao quanh ả ta, loại sát ý này ngay cả Tiểu Dã cũng chưa từng làm ả thấy qua.
Bỗng nhiên, sát ý này lại từ đằng sau đánh úp tới, ả vừa định quay đầu, chỉ nghe thấy rào một tiếng, Hàn Nghệ lao ra khỏi mặt nước, một tay đè chặt đầu Trần Thạc Chân, trực tiếp ấn Trần Thạc Chân xuống nước, đồng thời cũng há miệng thở dốc, vừa rồi hắn cũng đến cực hạn rồi, lại uống vào mấy ngụm nước, bây giờ đại não cũng thiếu dưỡng khí, nhanh chóng hít thở.
Thân hình Trần Thạc Chân ra sức vùng vẫy, giãy thoát ra, lại lao ra khỏi mặt nước lần nữa, hai tay bóp chặt cổ Hàn Nghệ, há miệng hít sâu, kéo mạnh xuống dưới, hai người lại chìm xuống nước lần nữa.
Tình hình lần này hoàn toàn trái ngược với vừa rồi, bởi vì Hàn Nghệ không hề chuẩn bị, mà Trần Thạc Chân lại có chuẩn bị, hơn nữa hai tay bóp chặt lấy cổ Hàn Nghệ, Hàn Nghệ cũng không thương hoa tiếc ngọc, ả ta thì càng không cần nói, móng tay cũng đã cắm vào da thịt Hàn Nghệ rồi.
Kỹ năng bơi của nữ nhân này sao lại tốt như vậy! Hai tay Hàn Nghệ hóa thành trảo, vốn muốn bấu chặt cổ Trần Thạc Chân, nhưng lại bắt trúng hai chỗ mềm nhũn nào đó, trong lòng bất giác mắng to, thằng nào ném màn thầu xuống sông thế hả? Ủa? Không giống nha, chẳng lẽ...được lắm, ngươi bóp cổ ta, ta liền bóp ngực ngươi, chết tiệt, sao bự thế, lão tử bóp không hết.
Chợt thấy, ở hầu kết truyền đến cơn đau, phảng phất như hầu kết sắp bị bóp nát vậy.
Hàn Nghệ cảm thấy bản thân mình sắp hít thở không thông rồi, hai chân không ngừng đá đạp. Ngươi rốt cuộc có phải nữ nhân không hả, bị người ta bóp ngực vậy mà lại không thèm quan tâm.
Nói đi nói lại, trong thời điểm này, mạng nhỏ chỉ như đường chỉ, ai mà lại quan tâm những thứ này chứ.
Hai tay Hàn Nghệ thuận men theo ngực mà vươn về phía nách Trần Thạc Chân, mười ngón đâm lung tung.
Vừa đâm ra, thật sự có tác dụng, lực đạo trong tay Trần Thạc Chân đột nhiên giảm đi mấy phần. Hàn Nghệ thuận thế bắt lấy tay ả tách mạnh ra, giãy thoát được, một chân đạp xuống dưới, ra sức bơi lên mặt nước. Bỗng nhiên chân phải giống như bị cái gì ngăn lại, hắn biết chắc chắn là Trần Thạc Chân, nhưng hắn không quan tâm nhiều như vậy được, hắn cần không khí, chân không ngừng giãy đạp.
Trần Thạc Chân nắm chặt lấy chân Hàn Nghệ, Hàn Nghệ mắt thấy mặt nước gần trong gang tấc, lại không thể lên được, trong lòng cũng sốt ruột, cúi người xuống, dùng hết sức lấy tay nắm lấy tay Trần Thạc Chân, có thể nói là từng đầu từng đầu ngón tay đẩy tay Trần Thạc Chân ra, cuối cùng tay của Trần Thạc Chân vẫn bị đẩy ra, Hàn Nghệ nhanh chóng bơi lên.
Nhưng lại bị tay kia của Trần Thạc Chân kéo lại.
Trần Thạc Chân muốn đồng quy vu tận với Hàn Nghệ, nhưng Hàn Nghệ cảm thấy ả ta không có vinh hạnh này, hắn chỉ muốn giết chết Trần Thạc Chân, nhưng không muốn đồng quy vu tận với ả ta, phổi đã chịu đến cực hạn rồi, hắn cũng không còn thời gian tháo tay ả ta ra nữa, dứt khoát khom người xuống, trực tiếp luồn qua dưới nách đối phương, ôm lấy Trần Thạc Chân, đồng thời khi hai tay ôm lấy, hai chân lại ra sức bơi lên. Vừa mới giãy thoát, Trần Thạc Chân lại thuận thế siết cổ Hàn Nghệ lần nữa, trong lòng ả ta, muốn chết cùng chết, tuyệt đối không thể để Hàn Nghệ sống sót. Hàn Nghệ cũng không muốn, dứt khoát ôm Trần Thạc Chân bơi lên.
Lần này thật sự không còn cách nào, nếu không làm vậy, Trần Thạc Chân nhất định sẽ không để hắn đi lên, so với cùng chết, Hàn Nghệ thà lựa chọn cùng sống.
"Phù."
"Khục khục khục!"
"Khục khục khục!"
Hai người nổi lên khỏi mặt nước, cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, vừa ho sặc vừa thở dốc, tuy là ôm nhau, nhưng căn bản mặc kệ đối phương, đại não đã thiếu dưỡng khí đến không chịu nổi rồi.
Thật lâu sau, hai người dần dần tỉnh táo lại, tiếng hít thở bắt đầu nhỏ dần đi, sau đó trở nên yên tĩnh.
Kỳ thật hai người gần như mặt đối mặt, cách nhau không đến mười phân, nhưng quá tối, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đối phương trong bóng tối đen kịt.
Chăm chú nhìn thật lâu.
Hai người cực kỳ ăn ý đột nhiên cử động, tay trái Trần Thạc Chân bắt lấy tay phải Hàn Nghệ, nhưng tay phải Hàn Nghệ lại nắm chặt lấy tay trái Trần Thạc Chân, may mà kỹ năng bơi của hai người vô cùng tốt, chỉ dựa vào chân đạp nước mà có thể duy trì không bị chìm.
Trong mắt Hàn Nghệ lóe lên hung quang, gần như không chút do dự, liền dùng đầu đánh tới. Kinh nghiệm của hắn ở tình huống này rất phong phú, từ nhỏ đến lớn, vô số lần bò ra từ quỷ môn quan, loại thời điểm này, đầu chính là vũ khí mạnh nhất.
Thế nhưng, Trần Thạc Chân không khác gì hắn, cũng là từ nhỏ dạo quanh trước quỷ môn quan nhiều lần, gần như đồng thời, ả ta cũng dùng đầu đánh tới.
Trực tiếp trán đụng vào trán.
"Ai ui!"
"A!"
Hai người đồng thời bị đau hét to một tiếng.
Đây chính là toàn lực cụng đầu nha.
Hai người đều mắt nổ đom đóm, đầu váng mắt hoa.
"Đầu của ngươi làm bằng sắt hả."
Hàn Nghệ không khỏi mắng.
Nghe vậy, Trần Thạc Chân hung hăn nói: "Ta cũng hi vọng vậy, nếu như vậy ta liền có thể đụng nát đầu ngươi."
Nhưng vừa dứt lời, Hàn Nghệ lại giật mình tỉnh lại, nghiêng đầu táp tới đối phương.
Đây là liều mạng, đầu đã dùng hết rồi, vậy thì dùng răng. Đây chính là bản năng sinh tồn của con người, ngươi không giết ả ta, thì ả ta sẽ giết chết người, đơn giản vậy thôi.
Ăn ý nha.
Trần Thạc Chân cũng nghĩ như vậy đó.
Kết quả là một màn xấu hổ xuất hiện, hai người trực tiếp môi đối môi đụng vào nhau, bởi vì Trần Thạc Chân cũng hơi nghiêng đầu, từ xa nhìn lại, hai người thật sự giống như chuẩn bị nếm thử việc làm tiểu tình nhân trong nước nha.
Nhưng đây thật sự là một nụ hôn hỏng bét mà.