Một con chó đất bán ra được 1140 văn tiền, đây tuyệt đối là Hao Thiên Khuyển rồi, không thể nghi ngờ!
Đương nhiên, đây khẳng định đều là do Hàn Nghệ sắp đặt thiết kế.
Lúc nãy khi hắn đứng ở xa nhìn những người trong đình, đã suy nghĩ vì sao những người này chờ ở đây?
Rất nhanh hắn đã suy nghĩ ra.
Nguyên nhân chính là vì trận lũ vài ngày trước, bởi vì đây là một con đường tắt từ phía đông nam vào thành Dương Châu, nơi này vốn dĩ có một cây cầu gỗ, người có thể đi qua, nhưng nếu quá nhiều hàng hóa, nhất định phải đi thuyền qua. Đây cũng là con đường tắt duy nhất, nếu đi vòng đường lớn, ngươi phải đi thêm lộ trình hơn nửa ngày, thậm chí là một ngày, chỉ sợ cũng không thể vào thành Dương Châu trước khi trời tối. Nhưng hiện tại cầu gỗ đã bị nước lũ làm sập rồi, hơn nữa những người chèo thuyền cũng bị tổn thất không ít, mà nước lũ chỉ vừa mới rút, cho nên thuyền bè hoạt động lại cũng ít vô cùng.
Những người ngoại lai này không biết tình trạng Mai Hà, đều muốn đi đường tắt, kết quả là bị vây ở bờ nam Mai Hà.
Nhưng xung quanh lại hết sức hẻo lánh, không có quán trọ, đường vòng lại quá xa, hơn nữa bởi vì thành Dương Châu gần trong gang tấc, cho nên Hàn Nghệ phỏng chừng lương khô bọn họ mang theo chắc chắn không còn lại bao nhiêu, cho dù còn thừa, chắc chắn cũng chỉ là một ít bánh khô khó có thể nuốt trôi.
Vừa vặn lại đến giữa trưa, cho nên Hàn Nghệ cố ý nấu thịt chó ở bên cạnh, dụ khị bọn họ, khiến bọn họ tranh nhau ra giá, tranh thủ bán ra với giá tốt nhất, đơn giản mà nói, chính là người nhiều thịt ít, vật hiếm sẽ quý. Mà những người này vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền, ăn mặc hoa lệ như vậy, chắc chắn là kẻ có tiền quen hưởng thụ rồi, bọn họ tuyệt đối sẽ nguyện ý tiêu tiền mua thịt, vấn đề chỉ là nhiều hay ít. . . Chứ nếu mà gặp đám người nghèo, thì Hàn Nghệ đã không có bất kỳ ý nghĩ gì rồi, cho nên khoản mua bán này từ đầu Hàn Nghệ đã thấy chắc chắn kiếm lời, chỉ còn xem là kiếm được bao nhiêu thôi.
Kết quả cũng đúng như hắn dự liệu.
Bất quá hắn cho rằng đây là thứ hắn nên được, dù sao trận lũ lụt kia thiếu chút nữa đã bẫy chết hắn, thế nào cũng phải bồi thường cho hắn một chút chứ.
Bây giờ không còn thịt cả người nhẹ a, hai người Hàn Nghệ và Tiểu Dã chậm rãi đi từ từ trên sơn đạo nhỏ, đáng tiếc Tiểu Dã không biết nói, chỉ có một mình Hàn Nghệ đang nói.
"Ngươi ăn từ từ, thứ đồ chơi này ăn ngon như vậy sao, lát nữa chúng ta còn ăn bữa tiệc lớn nữa đấy."
Hàn Nghệ nhìn bộ dạng sói nhai hổ nuốt của Tiểu Dã, vội vàng khuyên can, một mình nó đã ăn hơn một nửa rồi.
Tiểu Dã nghe xong, lập tức giảm tốc độ.
Hàn Nghệ lại móc ra một xâu tiền từ trong bao đồ, khoảng chừng 500 văn tiền, đưa cho Tiểu Dã, hào sảng nói: "Tiền này ngươi cầm lấy."
Kỳ thật trên người hắn cũng chỉ có 2 quan tiền, trả nợ rồi cũng chỉ còn lại 1 quan tiền, nhưng hắn lại lấy ra 500 văn tiền cho Tiểu Dã, tương đương với mỗi người một nửa, đây cũng là bởi vì đêm qua Tiểu Dã đã lấy không ít thịt và rượu cho hắn, hắn cảm thấy Tiểu Dã rất không tệ, đây chính là chân lý có tiền mọi người cùng kiếm, mọi người cùng tiêu, hắn thật sự không quá coi trọng đồng tiền, cuộc sống còn dài, chỉ cần vui vẻ là được.
Tiểu Dã đầu tiên là sửng sốt, lập tức lắc đầu.
"Ngươi tuy vẫn chưa trưởng thành, nhưng dù gì cũng là một nam nhân, không có chút tiền trên người làm sao được."
Tiểu Dã vẫn lắc đầu.
Tiểu tử này! Hàn Nghệ thở dài, nói: "Được rồi, kỳ thật là ta ngại tiền này quá nặng, ngươi cầm giúp ta một ít được không?"
Lúc này Tiểu Dã mới nhận lấy, nhét vào trong ngực, cười ngây ngô, giống như nó chưa bao giờ được cầm nhiều tiền như vậy, thỉnh thoảng lại đưa bàn tay nhỏ ra vỗ vỗ vào ngực.
Bởi vì xung quanh không có quán trọ, bọn họ lại không tiện quay về Mai Thôn, với lại quán trọ ở Mai Thôn kia đến ăn thịt mà cũng phải đặt từ trước nữa, hai người đi thêm hơn một canh giờ, lúc này mới phát hiện một tửu lầu nhỏ ở thượng du Mai Hà.
Một chút bánh nướng này, đi một đoạn đường dài như vậy đã tiêu hóa gần hết, hai người tranh thủ đi vào tửu lầu, tâm trạng kích động dị thường, đặc biệt là Hàn Nghệ, đây vẫn là lần đầu tiên từ khi đến Đường triều hắn vào tiệm ăn.
Chưởng quầy của tửu lầu kia thấy bộ dạng khó coi của Hàn Nghệ và Tiểu Dã, liền nhíu mày, đây dù sao cũng là tửu lâu hai tầng nha, hơn nữa còn có cảnh sông để ngắm, các ngươi tưởng chỗ này để chơi sao, vội vàng gọi bọn họ lại: "Các ngươi đứng lại."
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Sao vậy?"
Chưởng quỹ kia tiến lên nói: "Các ngươi tới đây làm gì?"
Hàn Nghệ cảm thấy chưởng quầy này có bệnh, hừ nói: "Tới đây đương nhiên là ăn cơm, chẳng lẽ lại tới đi ỉa, ta nói này, lão đầu ngươi có biết buôn bán hay không đấy!"
Chưởng quỹ kia cười một tiếng, nói: "Tiểu tử ngươi giọng điệu cũng lớn đấy, các ngươi có tiền không?"
Hàn Nghệ không nói hai lời, tay đập lên quầy, trên quầy liền xuất hiện một xâu tiền đồng nhỏ.
Đại khái khoảng chừng 30 văn tiền, 30 văn tiền này cũng đã đủ tiêu xài ở tửu lầu nhỏ này, đủ để hai người bọn họ ăn một bữa bữa tiệc lớn rồi.
Chưởng quỹ kia sửng sốt một hồi, phẩy ống tay áo rộng, tiền đồng lập tức rơi vào túi, đổi lại một khuôn mặt tươi cười: "Nhị vị tiểu ca, mời vào trong, mời vào trong."
"Mịa! Lão đầu ngươi chỉ biết nịnh hót là giỏi."
Hàn Nghệ lúc này chỉ vào chưởng quầy này mà mắng.
Không có cách nào, người có tiền chính là đại gia, chưởng quỹ cười ngượng ngùng, ai kêu lão khinh thường Hàn Nghệ trước.
Hàn Nghệ lại hừ một tiếng: "Nghe đây, mang rượu ngon thức ăn ngon lên, đại gia ta không thiếu tiền."
Chưởng quỹ kia thấy Hàn Nghệ tuổi không lớn, giọng điệu lại rất ngang tàng, rốt cuộc đây là đại thiếu gia của nhà nào cải trang vi hành a, lập tức không dám đắc tội, thời đại này có tiền chính là trâu bò, vội vàng mời hai người lên lầu hai.
Cái này cũng không phải là Hàn Nghệ bắt chước người giàu có, kỳ thật 30 văn tiền này đối với hắn hiện tại, cũng đã là khá nhiều rồi, nhưng tính hắn là thế, không có cách nào, kiếp trước hắn cũng như vậy, tiêu tiền như nước, gió thổi xác trứng gà, tiền đi người vui vẻ.
Không có tiền?
Đến lúc không có tiền rồi lại nói.
Sáng nay có rượu sáng nay say!
Hai người lên tới lầu hai, bởi vì bây giờ không phải là giờ cơm, lầu trên lầu dưới đều hết sức trống trải, Hàn Nghệ, Tiểu Dã ngồi trên chiếc ghế gần cửa sổ, rượu và đồ ăn rất nhanh đã mang lên, một con cá chép lớn, một cân thịt chín, mấy cái bánh mì lớn, hai bầu rượu, tuy rằng Đường triều đã có gạo rồi, nhưng chủ yếu vẫn là lấy mì làm lương thực chính.
Rượu và đồ ăn vừa lên, hai người lập tức ăn như hổ đói, nhai từng ngụm, từng ngụm lớn.
Bởi vì thời này vẫn chưa có rau xào, mùi vị đối với kẻ đã quen ăn sơn hào hải vị như Hàn Nghệ mà nói, thật đúng là vô cùng bình thường, nhưng một là hắn cũng không quá chú ý đến đồ ăn, có cái ăn là được, bào ngư cũng là một bữa, mì gói cũng là một bữa, không bị đói là được rồi, hắn chỉ sợ không có cơm ăn mà thôi, thứ hai là, sau khi chịu đủ sự tra tấn của ẩm thực hắc ám của Tiêu Vân, hắn cảm thấy đây quả thực chính là sơn hào hải vị, vô cùng thơm ngon.
Đừng nhìn hai người tuổi tác không lớn, nhưng sức ăn thì không nhỏ nha, đồ ăn trên bàn thoáng chốc bị quét sạch như gió cuốn mây trôi.
"Phê…!"
Hàn Nghệ uống xong chén rượu cuối cùng, lau miệng, thật sự là sảng khoái nha, nhìn Tiểu Dã ở đối diện, dường như cũng đã ăn quá no, cười ha ha nói: "Đã bảo tiểu tử ngươi ăn ít bánh đi, nhà ngươi không chịu nghe, giờ thì hay rồi, ăn hết nổi rồi hả?"
Tiểu Dã nhếch môi cười, vỗ vỗ bụng, giống như đang nói, no nữa ta cũng ăn.
Đúng lúc này, trên bậc thang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, có vẻ hết sức nặng nề, xem ra trọng tải của người đi lên không nhỏ.
Là gã?
Hàn Nghệ nghe thấy từng tiếng cười ti tiện đó, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn năm người đi lên, người đi đầu là một tên rất mập mạp, người này chính là chủ nợ của hắn, Vương Bảo.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
Hàn Nghệ cười cười.
Vương bảo cũng nhìn thấy Hàn Nghệ, sắc mặt thoáng hiện chút kinh ngạc, đối với loại nhân sĩ tầng lớp thấp nằm giữa nông dân và nô lệ như Hàn Nghệ này, làm sao có thể lên đây dùng cơm chứ, liền "A" một tiếng: "Các ngươi nhìn xem đây là ai kìa, ta không có hoa mắt chứ."
Cho ngươi kiêu ngạo, sớm muộn gì cũng có ngày ta cho ngươi biết máu sao lại màu đỏ. Hàn Nghệ đứng dậy, mặt mỉm cười, chắp tay nói: "Hàn Nghệ bái kiến Vương đại công tử." Biểu hiện phi thường cung kính.
"Không dám, không dám."
Vương Bảo cà lơ phất phơ đi tới, giả bộ rụt rè nói: "Ngươi không có lấy dao chém ta, là ta đã phải cảm tạ trời đất rồi."
Lấy dao chém ngươi? Hừ, đây chỉ là mức nhẹ nhất, đợi ta nuốt xong cục tức này, ta sẽ cho ngươi biết, ngươi cứ đợi đấy đi. Hàn Nghệ cười lạnh một câu trong lòng, ngoài miệng lại nói nhỏ giọng kinh sợ: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, hôm đó là do đầu óc ta bị sét đánh hỏng rồi, đã mạo phạm Vương đại công tử, thật sự là đáng chết muôn lần, đáng chết muôn lần a."