"Cô đi?"
Hàn Nghệ đột nhiên ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Tiêu Vân.
Hôm nay Tiêu Vân xác thực rất khác với ngày thường, lúc bình thường Tiêu Vân là loại nữ nhân ấm đầu, hơn nữa còn có vấn đề thần kinh, cực kỳ khó kiềm chế, thế nhưng hôm nay nàng lại trở nên rất tỉnh táo, cơ trí.
Tiêu Vân gật gật đầu nói: "Ngươi cứ tin tưởng ta, ta sẽ xử lý thích đáng việc này."
Hàn Nghệ nhìn chăm chú Tiêu Vân nửa ngày, nói: "Đây không phải vấn đề tin hay không tin cô, việc này vốn là do ta gây ra, ta đương nhiên phải chịu trách nhiệm."
Tiêu Vân nhíu mày nói: "Hàn Nghệ, đây không phải việc nhỏ, ngươi chớ hành động theo cảm tính."
"Ta biết đây không phải việc nhỏ."
Hàn Nghệ gật gật đầu, lại nói: "Thế nhưng cô phải biết rõ một điều, mặc kệ cô có năng lực bao nhiêu, ta mới là chủ nhân cái gia đình này. Đương nhiên, nếu như cô nhất định muốn đi..., ta cũng sẽ không ngăn cản cô, bởi vì ta căn bản cũng không ngăn được cô."
Nói xong hắn liền đi vào trong nhà.
Mới vừa rồi Tiêu Vân lao lên trước hắn, khiến cho tự tôn của hắn bị đả kích trầm trọng, hắn thật không có thói quen để nữ nhân chặn trước mặt mình, chuyện này đối với hắn mà nói, không phải vì khí phách, mà là vì tôn nghiêm.
Đợi đến khi Hàn Nghệ đi vào trong nhà, Hùng Đệ mới nhỏ giọng nói: "Đại tỷ tỷ , Hàn đại ca hình như rất tức giận, chúng ta vẫn là nghe Hàn đại ca đi, huynh ấy nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp."
Tiểu Dã cũng gật đầu.
Tiêu Vân hơi nao nao, liếc nhìn hai thằng nhóc này, đột nhiên thò tay xoa xoa đầu Hùng Đệ, cười nói: "Không sai, thời điểm thế này chúng ta cần phải đoàn kết với nhau, tất cả vào nhà đi thôi."
Đến khi vào nhà, phát hiện Hàn Nghệ cũng không ở lầu một, Tiêu Vân liền bảo Tiểu Dã và Hùng Đệ đợi ở đấy, sau đó đi lên trên lầu, tới trước cửa phòng Hàn Nghệ, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Cô học được gõ cửa từ lúc nào thế?"
Trong phòng truyền ra thanh âm châm chọc của Hàn Nghệ.
"Ừ nhỉ."
Tiêu Vân tự mình cũng hơi kinh ngạc, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Chỉ thấy Hàn Nghệ nằm ở trên giường, gối đầu lên hai cánh tay, chân gác lên nhau, đung đưa mũi chân không ngừng, không khỏi sững sờ. Nàng liền đi tới trước, ngồi ở cạnh giường, nhìn chăm chú Hàn Nghệ, đôi mắt đẹp nhấp nháy.
Hàn Nghệ bị nàng nhìn đến khó chịu, liền nói: "Cô nhìn ta như vậy làm gì?"
Tiêu Vân cười hì hì hỏi: "Một quyền vừa nãy kia có phải là đánh vì ta không?"
Lúc này Tiêu Vân tựa hồ lại biến trở về Tiêu Vân bình thường, luôn nói không đến trọng điểm câu chuyện.
Nữ nhân thực sự là giỏi thay đổi a! Hàn Nghệ liếc mắt nói: "Ta không hiểu nổi, sao cô có thể tự luyến đến như vậy. Tần Vũ đã dẫm lên mặt mo của ta rồi, nếu ta không đánh y, vậy cũng chỉ còn nước quỳ xuống. Cô cảm thấy ta nên lựa chọn loại phương thức nào?"
"Nói xạo."
Tiêu Vân khóe miệng khẽ nhếch, nói: "Ta biết ngay ngươi sẽ nói như vậy, nhưng ta cũng không phải người ngu, ngươi cho rằng ta không nhìn ra sao?"
"Tùy cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ."
Hàn Nghệ hơi chút lúng túng, đột nhiên nói: "Cô thì sao? Vừa nãy cô ra tay có phải là vì cố ý muốn đem trách nhiệm kéo lên trên người mình không?"
"Đương nhiên không phải." Tiêu Vân vuốt vuốt vài sợi tóc vương trên trán, hừ nhẹ nói: "Lúc đó ta thấy ngươi động thủ, đối phương người đông thế mạnh. Ngươi lại đánh không lại, chẳng lẽ muốn ta khoanh tay đứng nhìn sao?"
Còn nói ta nữa à? Chính cô cũng một bộ đức hạnh này còn gì. Hàn Nghệ cho Tiêu Vân một ánh mắt khinh thường, tựa như đang nói, tin cô mới là lạ.
Qua được một lát, Tiêu Vân đột nhiên nói: "Thật xin lỗi."
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Sao tự nhiên lại nói xin lỗi?"
Tiêu Vân nói: "Vừa nãy ta hình như có chút sốt ruột, cũng không hỏi ý kiến của ngươi, dù sao ngươi mới là nhất gia chi chủ."
Hàn Nghệ ngẩn người, nói: "Cô biết là tốt rồi." Ngữ khí ngược lại cũng hòa hoãn mấy phần.
Tiêu Vân vừa cười vừa lườm hắn một cái, nói: "Ta đã nói ta chỉ có 2 biện pháp, nếu như ngươi có biện pháp khác, ngươi cũng có thể nói nha! Tỷ như hiện tại, ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi định làm như thế nào không?"
Bà cô này! Hàn Nghệ cười khổ lắc đầu một cái, trầm ngâm nửa ngày, nói: "Cô cũng biết ta ngoại trừ tìm Dương gia, cũng không có biện pháp nào khác mà."
Tiêu Vân nói: "Nhưng Dương Tư Nột chưa chắc chịu giúp ngươi."
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Có lẽ cô nói không sai, thế nhưng có một người có lẽ có thể giúp được ta."
"Ai?"
"Dương lão phu nhân."
Tiêu Vân ngẩn ra, như có điều suy nghĩ nói: "Đúng rồi, ta làm sao lại quên mất Dương lão phu nhân chứ. Dù sao Dương Tư Nột cũng là Thứ Sử, ông ta làm việc tự nhiên là lấy đại cục làm trọng, đây là chuyện ta lo lắng nhất. Nhưng Dương lão phu nhân bất đồng, Dương lão phu nhân là một vị phụ nhân, hướng cân nhắc của bà ta sẽ không giống Dương Tư Nột, hơn nữa ta nghe nói Dương lão phu nhân vốn xuất thân từ gia đình giàu có, tâm địa thiện lương, làm người chính trực, lại cực trọng tình cảm. Mà Dương Tư Nột lại là một đại hiếu tử, nếu như Dương lão phu nhân chịu ra mặt giúp ngươi..., có lẽ việc này còn có khả năng xoay chuyển."
Nói tới chỗ này, nàng bỗng nhiên liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Nhưng Dương lão phu nhân dù sao cũng là thê tử của Dương Cung Nhân, bà ta chắc chắn cũng am hiểu sâu đạo làm quan, cho nên bà ta rất ít khi đứng ra can thiệp vào chuyện công. Ngươi cho rằng bà ta sẽ đứng ra nói chuyện giúp ngươi sao?"
Hàn Nghệ nói: "Cô nói không sai, đây cũng là điểm ta lo lắng nhất, thế nhưng bằng vào sự hiểu biết của ta với Dương lão phu nhân, chuyện này đáng giá thử một lần."
Tiêu Vân gật gật đầu nói: "Nếu ngươi đã quyết, vậy thì cứ theo lời ngươi nói mà làm đi. Thế nhưng. . . nhưng Hàn Nghệ, nếu như chuyện này không thể thực hiện được, vậy thì vẫn là giao cho ta xử lý được không?"
Hàn Nghệ nói: "Nếu thế thì không biết lại chọc ra phiền toái lớn hơn đến mức nào đây?"
Tiêu Vân cũng không có trực tiếp trả lời, mà là chớp chớp mắt lộ ra ý cười, nói: "Ngươi không đồng ý cho ta đi, có phải vì muốn bảo vệ ta không?"
Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: "Nếu như ta không nói câu nào, liền cho cô đi, lúc này khẳng định cô sẽ nói, Hàn Nghệ, ngươi thực sự quá vô tình rồi, ngươi không quan tâm ta một chút nào cả, ta không muốn sống nữa, ô ô ô." Nói đến nửa câu sau, hắn đột nhiên học theo ngữ khí của Tiêu Vân, âm dương quái khí nói.
Ai bảo cô dám bắt chước ta, ta cũng biết bắt chước cô nha!
Tiêu Vân phì một tiếng, khanh khách nở nụ cười, học theo ngữ khí cuả Hàn Nghệ nói: "Lúc đó ngươi khẳng định sẽ nói, tốt, có cần ta mua giúp cô một sợi dây thừng hay không?"
Hàn Nghệ đột nhiên giơ lên nắm đấm nói: "Cuối cùng cô nhất định sẽ có động tác này."
Dứt lời, hai người đều mỉm cười.
Cười được nửa ngày, Hàn Nghệ mới nói: "Được rồi, việc này vẫn là để ta xử lý đi."
Tiêu Vân không chút do dự, phi thường thẳng thắn gật gật đầu nói: "Ta tin tưởng ngươi có thể xử lý tốt. Nhưng mà. . ."
"Nhưng mà cái gì?"
"Nhưng mà ngươi cứ nằm ở chỗ này thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, nhân mã Tần gia có khi sắp đến rồi, nếu ngươi định cầu Dương gia giúp đỡ, hẳn là nhanh đi tìm Dương Tư Nột, nếu để cho Tần Nghiêm Chi giành trước, ai vào trước là chủ, đến lúc đó ngươi lại càng thêm bất lợi."
"Coi như cô còn không quá ngốc." Hàn Nghệ gật đầu nói: "Tuy rằng ta liên tục không đáp ứng tới giúp Dương Tư Nột, thế nhưng trải qua trận chiến Dương Châu, ai cũng biết ta là người của Dương Tư Nột. Dù thế nào đi nữa Dương Tư Nột cũng là nhân vật số một ở Dương Châu, cô nói gốc gác Tần gia vốn thâm hậu hơn Dương gia, thế nhưng ta cảm thấy mặc kệ như thế nào, Tần Nghiêm Chi cũng không dám phái người tới bắt ta khi chưa thông báo với Dương Tư Nột. Hơn nữa trước đó cô cũng nói rồi, Dương gia sẽ không vì ta mà bỏ qua mặt mũi của Tần gia, Tần Nghiêm Chi khẳng định cũng biết, vì thế ông ta nhất định sẽ đi tìm Dương Công, cuối cùng vẫn sẽ là Dương Công phái người đến, nếu như ta đoán không sai, ông ta hẳn sẽ phái Dương Triển Phi tới bắt ta. Nói như vậy, ta liền không cần phải đi bộ, có thể được cưỡi ngựa rồi."
Tiêu Vân nghe hắn phân tích hồi lâu, hơn nữa phân tích thấu triệt đến như thế, tựa hồ chính là vì có thể tiết kiệm chút cước lực, hoang mang nói: "Coi như ngươi được cưỡi ngựa đi, vậy thì có quan hệ gì đến chuyện này?"
Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên là có quan hệ. Dù sao ta cũng cần một người giúp ta đi thông báo cho Dương lão phu nhân nha."
...
...
Trời đã dần dần tối, cả Mai thôn đã là một mảnh yên tĩnh.
"Giá. . .!"
Giữa trời chiều tối tăm, một đội nhân mã đi tới Mai thôn, người cầm đầu vóc người khôi ngô, mày rậm mắt to, cưỡi một con ngựa ô, có vẻ cực kỳ oai hùng, người này chính là Dương Triển Phi.
"Xuyyyyyy. . .!"
Đi tới cửa thôn. Dương Triển Phi ghìm cương ngừng lại, ánh mắt nhìn chăm chú vào một thanh niên đang nằm trên một cành cây cạnh sưởn núi.
Thanh niên này chính là Hàn Nghệ, hắn nhìn thấy Dương Triển Phi, lập tức nhảy xuống, chắp tay nói: "Nhị công tử."
Dương Triển Phi vẫn cưỡi trên ngựa, một mặt lo lắng nói: "Hàn tiểu ca, ngươi quả thật đánh Tần Vũ sao?"
Trong giọng nói tràn đầy khiếp sợ, tựa như vẫn còn không thể tin được.
Hàn Nghệ gật gật đầu.
Dương Triển Phi kích động nói: "Ngươi sao lại hồ đồ như vậy, ngươi có biết mình gây ra đại họa rồi hay không?"
Hàn Nghệ nghe thấy hắn nói như vậy, trong lòng hơi thở phào một chút, gật đầu nói: "Ta biết mình đã gây ra đại họa, cho nên ta mới ở chỗ này chờ nhị công tử tới bắt ta."
"Ngươi. . ."
Dương Triển Phi chỉ vào Hàn Nghệ, biểu tình thập phần phức tạp, nói: "Ta thấy ngươi căn bản không hiểu tính chất nghiêm trọng của việc này, ngươi có biết Tần gia vốn là danh môn vọng tộc ở Dương Châu không, ngươi làm sao có thể. . ., ta nói thật cho ngươi biết, bây giờ cha ta cũng bị ngươi làm cho cưỡi hổ khó xuống, ta thật không biết phải nói thế nào với ngươi đây."
Xem ra Dương Tư Nột vẫn chưa đưa ra quyết định. Hàn Nghệ chắp tay nói: "Đa tạ nhị công tử cho biết, những chuyện này ta đều biết, ta nguyện ý tiếp nhận trừng phạt."
Dương Triển Phi thấy hắn không tranh cãi lại càng lo lắng, liền hỏi: "Thế còn vị thê tử hung hãn kia của ngươi đâu?"
Hàn Nghệ nói: "Nhị công tử, việc này hoàn toàn đều do ta, ai làm nấy chịu, có thể tha cho thê tử của ta được không."
Dương Triển Phi nói: "Ta cũng là phụng mệnh làm việc, nếu như những điều Tần thúc kể là sự thật..., vậy vị thê tử kia của ngươi cũng không khỏi quá sỉ nhục người khác."
Hắn đã từng gặp qua thê tử của Hàn Nghệ, cũng biết cô gái kia là một nữ nhân vô cùng dũng mãnh, thế nhưng cũng không nghĩ tới nàng lại dũng mãnh đến mức độ như vậy. Đường đường thiếu công tử Tần gia, lại bị một dân phụ dùng chân giẫm lên mặt, thậm chí còn bị giẫm đến hôn mê bất tỉnh, chuyện này quả thật chính là vô cùng nhục nhã, có khả năng sẽ lưu lại ám ảnh cả đời.
"Ta biết." Hàn Nghệ cực kỳ lý giải chuyện này, bởi vì lúc đó hắn cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thế nhưng hết cách rồi, ai kêu Tiêu Vân là vợ hắn, liền nói: "Việc này ta sẽ giải thích với Dương Công sau, kính xin nhị công tử giơ cao đánh khẽ."
Dương Triển Phi ngẩn người, nghĩ thầm, ngược lại vợ hắn cũng chạy không thoát, vẫn là để phụ thân quyết định rồi nói sau đi. Gật đầu nói: "Được rồi."
Nói xong y vung tay lên nói: "Lấy một con ngựa cho hắn."
"Vâng."
Một tên lính lập tức xuống ngựa, sau đó dắt ngựa tới trước mặt Hàn Nghệ, đem roi ngựa giao cho hắn.
Hàn Nghệ tiếp nhận roi ngựa, chắp tay nói: "Đa tạ nhị công tử."
Dương Triển Phi nói: "Ngươi đừng có cảm ơn vội, ngươi chỉ có thể cưỡi con ngựa này đến cửa thành mà thôi."
"Đã rõ, đã rõ."
Hàn Nghệ xoay người lên ngựa.
Dương Triển Phi thay đổi phương hướng, nói: "Trở về thôi."
Đoàn người lập tức theo đường cũ trở về.
Dương Triển Phi vẫn còn phi thường kích động nói: "Hàn tiểu ca, ngươi thực sự là quá vọng động rồi, lúc đó ngươi nên tạm thời nhịn một chút, sau đó tới tìm ta, tự ta sẽ ra mặt bãi bình giúp ngươi, làm gì phải sính cường nhất thời."
Hàn Nghệ nói: "Đã khiến nhị công tử thêm phiền, Hàn Nghệ thực sự vô cùng xin lỗi."
Dương Triển Phi than thở: "Đối với ta mà nói, những phiền não này cũng không đáng là gì, là ngươi tự hại chính mình mà thôi."
Hàn Nghệ không có lên tiếng.
Dương Triển Phi nói: "Ngươi tự giải quyết cho tốt đi."
Hàn Nghệ đột nhiên nói: "Nhị công tử, thân phận của ngươi cao quý, nếu ta lại cùng ngươi xưng huynh gọi đệ, chẳng khác nào là nhục nhã ngươi. Thế nhưng, nhớ tới lúc trước Trần Thạc Chân binh lâm thành hạ, hai người chúng ta trốn ở dưới lỗ châu mai, sinh tử chỉ trong sớm tối, cũng xem như là có quá mệnh chi giao đi."
Dương Triển Phi liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Hàn tiểu ca, ta thật sự rất muốn giúp ngươi, nhưng việc này thật sự không phải ta có thể làm chủ, nếu như Tần thúc còn không biết chuyện này, có lẽ ta còn có thể giúp ngươi điều giải, thế nhưng chuyện đến nước này, cho dù là cha ta cũng. . ."
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Ngươi có thể làm được."
"Hả?"
Dương Triển Phi lập tức cảnh giác nhìn Hàn Nghệ.
...
...
Đợi đến khi Dương Triển Phi dẫn theo Hàn Nghệ tới Dương phủ, thì trời cũng đã tối, trên dưới Dương phủ đều đã đốt lên đèn lồng.
"Phụ thân, Hàn Nghệ đã được đưa tới."
"Thế còn Tiêu thị đâu?"
Dương Triển Phi không có lên tiếng.
Dương Tư Nột tâm sáng như gương, cũng không có trách cứ con mình, liền nói: "Dẫn hắn vào đi."
"Vâng."
Chỉ chốc lát sau, Hàn Nghệ liền đi vào trong phòng, chỉ thấy trong phòng có mỗi phụ tử Dương Tư Nột, cũng không có người ngoài, trong lòng thoáng cảm kích, bởi vậy có thể thấy được Dương Tư Nột vẫn coi Hàn Nghệ là người mình, cũng không có để người ngoài tham dự vào.
"Tiểu tử Hàn Nghệ tham kiến Dương Công."
Hàn Nghệ vái chào sát đất.
Dương Tư Nột nhíu mày bực bội nhìn Hàn Nghệ, không nói lời nào.
Ông ta không nói lời nào, Hàn Nghệ cũng bất động.
Qua hết nửa ngày, Dương Tư Nột đột nhiên vỗ mạnh bàn trà, chỉ vào Hàn Nghệ giận tím mặt nói: "Hàn Nghệ, ngươi thực sự làm ta quá thất vọng rồi."