[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) - 唐朝小闲人

Quyển 1 - Chương 138:Đi Trường An?

Hàn gia. "Ai u! Nhẹ chút, nhẹ chút, cô có phải nữ nhân hay không đó, bôi chút thuốc mà cứ như đổ dầu lên lửa ấy, ta không có chuyện gì cũng sẽ bị cô quậy ra có chuyện mất." Hàn Nghệ chỉ mặc một cái quần, ống quần cuốn đến tận đùi, nằm nhoài trên giường của mình, oa oa kêu to. Mà Tiêu Vân thì ngồi ở bên giường, cầm một lọ thuốc mỡ tỉ mỉ bôi cho Hàn Nghệ, nghe thấy Hàn Nghệ oa oa kêu to, đặc biệt là câu nói không phải nữ nhân kia, khiến cho nàng cực kỳ khó chịu, nói: "Ta còn muốn hỏi ngươi rốt cục có phải nam nhân hay không đây, chút đau nhức ấy cũng không chịu được." "Cô không phải là người bị đau, cô đương nhiên nói như vậy. Ta đã phải chịu oan ức lớn đến như vậy, lẽ nào còn không cho phép ta kêu đau sao, làm gì lại có lý đó." Hàn Nghệ hừ lạnh, nói. Tuy Dương Triển Phi đã bảo người hạ thủ lưu tình rồi, không có đánh Hàn Nghệ da tróc thịt bong. Thế nhưng dù sao cũng là 30 gậy, lại đang giữa mùa đông nữa, chỉ thấy trên lưng trên đùi Hàn Nghệ đều là xanh một miếng, tím một khối. Chỉ là lúc đó hắn đang bận suy nghĩ chuyện khác, không có cảm giác gì, thế nhưng vừa nằm lên giường, cơn đau lập tức xông lên não. Tiêu Vân tuy nói rất mạnh miệng, nhưng viền mắt đã hơi hơi hồng, nói: "Ai bảo chính ngươi muốn cậy mạnh, ta đã bảo để ta đi cho, ngươi còn muốn cướp làm gì, hiện tại biết đau chưa? Nhưng Dương gia này cũng thực sự là đáng ghét, nếu Dương lão phu nhân đều đã ra mặt, giả vờ ý tứ một chút liền được rồi, vì sao còn phải đánh người như vậy, một điểm khí khái đại tộc Quan Trung cũng không có, ta cũng cảm thấy mất mặt thay cho bọn họ." Để cô đi? Hừ, nếu để cô đi, vậy ta còn là một nam nhân sao? Hàn Nghệ không nhịn được nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta cũng phải biết đủ đi, cô có biết trước đó bọn họ còn định bắt ta làm đầy tớ không, nếu là như vậy, ta tình nguyện đi chết còn hơn, hiện tại chỉ là chịu 30 gậy, ở tù một năm, hơn nữa việc ở tù cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, kỳ thực là để ta đi Trường An." "Trường An?" Tiêu Vân đột nhiên ngẩn ra, bình thuốc trong tay liền rơi xuống trên lưng Hàn Nghệ. Hàn Nghệ đột nhiên nhíu mày, nhưng cũng không có biểu hiện ra, chỉ là ừ một tiếng "Làm sao thế?" "À, không có chuyện gì." Tiêu Vân nhặt lên bình thuốc, nói: "Tại sao phải đi Trường An?" Hàn Nghệ thở dài nói: "Tần Vũ là một tên lòng dạ nhỏ mọn, nếu như ta còn tiếp tục ở lại Dương Châu, khẳng định y sẽ nghĩ đến việc trả thù ta. Mà Tần gia cũng sắp sửa trở thành thông gia với Dương gia rồi, đến lúc đó Dương Công lại càng khó xử. Ta cũng đã rõ ràng rồi, những người này chúng ta đều không trêu chọc nổi, nếu đã không trêu chọc nổi, vậy chúng ta liền trốn đi là được." Tiêu Vân nói: "Cho dù là thế, cung không cần phải đi Trường An chứ!" "Trường An thì có gì không tốt chứ, dù sao cũng là đô thành Đại Đường, kỳ thực coi như hiện tại không đi, sau này ta cũng sẽ đi thôi, ta vốn đã sớm muốn đi Trường An mở mang tầm mắt rồi." Hàn Nghệ tràn ngập chờ mong nói, đây cũng không phải cố ý kiếm cớ vì chính mình, hắn không phải loại người chỉ muốn cắm rễ tại một nơi, kiếp trước hắn vốn đã rất yêu thích việc đi khắp nơi rồi. Bởi vì hắn cảm thấy thời gian để con người sống trên đời thực sự là quá ngắn. Nếu như đến ngày nhắm mắt xuôi tay mà hiểu biết đối với thế giới vẫn chỉ là một mảnh trời trên đầu kia, vậy thì thực sự là quá đáng tiếc. Nếu đã đi tới Đại Đường này, như vậy Trường An khẳng định chính là nơi tất phải đến, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, cho nên ngày hôm qua nghe Dương lão phu nhân nói như vậy, hắn cũng không có bất kỳ cảm xúc mâu thuẫn nào. Tiêu Vân hừ lạnh, nói: "Trường An thì có gì tốt chứ, dưới chân thiên tử, quan to hiển quý khắp nơi đều có, khắp nơi đều có nguy hiểm, cứ với cái tính tình này của ngươi căn bản là không thích hợp đi Trường An. Bây giờ ngươi chỉ là đánh Tần Vũ, thì suýt chút nữa bị biếm làm đầy tớ rồi, nếu như ngươi lại đánh công tử nhà nào ở Trường An, vậy thì không phải đơn giản là biếm thành đầy tớ như vậy nữa, ta thấy Dương Tư Nột rõ ràng là muốn hại ngươi." "Cô cứ yên tâm, đi một ngày đàng học một sàng khôn, ta sẽ không lỗ mãng như thế nữa." Hắn thật sự đã ăn giáo huấn rồi, tại Đường triều đúng là không thể cư xử lỗ mãng được, vẫn phải đi con đường Thiên môn, dùng âm mưu quỷ kế mới tốt. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự lại phát sinh việc như thế này, hắn thật sự có thể nhịn được sao? "Ý của ngươi là, nếu có người lại nhục nhã ta, ngươi cũng sẽ nhẫn nhịn?" Tư duy của cô nhảy cóc không khỏi cũng quá quỷ dị đi. Hàn Nghệ cười nói: "Ta sẽ không nhẫn nhịn, ta chỉ biết cầu khẩn cho đối phương thôi." Hắn phỏng chừng trải qua lần này xong, Tần Vũ chắc chắn sẽ xuất hiện hội chứng sợ hãi đối với nữ nhân. Tiêu Vân sửng sốt một chút mới hiểu được, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng. Hàn Nghệ đột nhiên nói: "Đúng rồi, nghe giọng điệu này của cô, hình như cô đã từng đến Trường An rồi đúng không?" "Ta đương nhiên. . . từng đến. Ta. . . nhà ta không phải làm buôn bán sao? Người buôn bán tất nhiên phải chạy khắp nơi, đã đi qua Trường An thì có gì ngạc nhiên đâu." "Vậy sao?" Hàn Nghệ đột nhiên xoay đầu lại, nhìn Tiêu Vân nói: "Tại sao ta nói muốn đi Trường An xong, cô lại kích động như thế?" Ánh mắt của Tiêu Vân hơi chút trốn tránh, nói: "Ta. . . ta chỉ là luyến tiếc nơi này, dù sao đây cũng là nhà của chúng ta, lẽ nào ngươi lại cam lòng rời đi sao?" Hàn Nghệ cười nói: "Ta cũng không có nói vĩnh viễn không trở lại, ta chỉ là đến Trường An nhìn một chút, đến lúc nào đó lại muốn trở về, vẫn là có thể trở về mà. Còn nữa, ta cũng không có nói nhất định sẽ dẫn cô theo nha." "Ngươi nói cái gì? "Tiêu Vân lập tức nổi giận. Hàn Nghệ bây giờ đang có thương tích trên người, nào dám đùa với lửa, vội vàng nói: "Ta chỉ đùa một chút thôi, thực sự là một chút tinh thần hài hước cũng không có." "Việc này có thể đùa được sao?" Tiêu Vân hừ lạnh, nói: "Ta nói cho ngươi biết, Hàn Nghệ ngươi dám bỏ mặc ta thử xem. . ." Đúng lúc này, chợt nghe âm thanh vội vàng của Hùng Đệ: "Hàn đại ca, Hàn đại ca, nước nóng đến rồi, nước nóng đến rồi." Chỉ thấy Hùng Đệ bưng một chậu nước nóng cùng Tiểu Dã vội vã từ bên ngoài đi vào. Hùng Đệ vào nhà liền thân thiết nhìn Hàn Nghệ nói: "Hàn đại ca, huynh thế nào rồi, có phải vẫn rất đau không? Đệ ở dưới lầu nghe thấy huynh kêu to quá." Hàn Nghệ còn chưa kịp mở miệng, Tiêu Vân đã nói trước: "Hàn đại ca của đệ từ nhỏ đã sợ nhất là đau, động một chút là kêu oa oa lên, các đệ chớ có bắt chước hắn. Tiểu Béo, đệ đến bôi thuốc giúp hắn đi, ta phải về phòng nghỉ ngơi một chút." Dứt lời, liền đứng dậy rời đi. Hùng Đệ và Tiểu Dã liếc nhau, cảm giác bầu không khí thật giống như có chút không đúng. Hùng Đệ cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Hàn đại ca, có phải đại tỷ tỷ thấy huynh bị thương nên quá đau lòng không?" "Hả?" Hàn Nghệ tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì, sửng sốt một chút, nói: "Chỉ mong là vậy." Hùng Đệ cũng không hỏi thêm nữa, nói: "Hàn đại ca, để đệ giúp huynh bôi thuốc, Tiểu Dã, ngươi giúp Hàn đại ca lau người nhé." Tiểu Dã gật gật đầu. Hùng Đệ bò lên giường, ngồi xếp bằng bên cạnh Hàn Nghệ, bôi một chút thuốc mỡ lên tay, nhẹ nhàng xoa xoa. Không thể không nói, Tiêu Vân thật sự không có thiên phú chăm sóc người khác chút nào, Tiểu Béo bôi thuốc còn thoải mái hơn nàng nhiều, bàn tay nhỏ mập mạp, là cỡ nào ôn nhu nha, Hàn Nghệ chỉ cảm thấy một trận sảng khoái. Tiểu Dã cũng không có nhàn rỗi, cầm lấy khăn lau, trước tiên giúp Hàn Nghệ lau mặt. Hùng Đệ vừa tỉ mỉ bôi thuốc vừa nói: "Hàn đại ca, việc này rõ ràng là vị Tần công tử kia làm sai, là gã tìm huynh gây phiền phức trước, tại sao đến bây giờ, lại biến thành lỗi của huynh rồi, đây thực sự là quá không công bình." Hàn Nghệ thoáng chần chờ một chút, nói: "Kỳ thực ta cũng có lỗi, dù sao cũng là ta động thủ đánh người trước, cũng nên chịu chút giáo huấn." Bởi vì Hùng Đệ, Tiểu Dã đều còn nhỏ, đặc biệt là Hùng Đệ, nó vẫn luôn giữ được một trái tim thuần khiết, Hàn Nghệ không muốn để cho bọn chúng cảm thấy thân phận của mình là thấp hèn, bản thân đang sống trong một xã hội hoàn toàn bất bình đẳng. Hắn vẫn hi vọng Hùng Đệ và Tiểu Dã có thể khoái khoái lạc lạc trưởng thành, vì lẽ đó hắn cũng không có tỏ ra oán giận trước mặt Hùng Đệ và Tiểu Dã, mà là giải thích chính mình cũng có chỗ sai. Hùng Đệ ngẩng lên khuôn mặt béo phì suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói: "Hàn đại ca quả thật cũng có chỗ không đúng, thế nhưng vị Tần công tử kia cũng có lỗi. Muốn đánh thì cũng phải đánh cả hai người chứ. Tiểu Dã, đệ thấy có đúng không?" Tiểu Dã lắc đầu nói: "Đệ. . . đệ không hiểu mấy. . . mấy thứ này, thế nhưng. . . nhưng họ. . . họ Tần đánh không lại, liền tìm phụ thân đến. . . đến giúp đỡ, không phải. . . không phải là anh hùng hảo hán, nếu như gã. . . gã không phục, có thể. . . có thể trở lại phục thù mà." Hàn Nghệ khinh miệt nở nụ cười, nói: "Tiểu Dã, đệ không khỏi cũng quá xem trọng y rồi, cái thứ ngu ngốc như y, cũng dám xưng anh hùng hảo hán sao? Thôi đi, thôi đi, chúng ta đừng nói những chuyện không vui này nữa, để ta nói cho các đệ một chút chuyện cao hứng." Hùng Đệ vội vàng hỏi: "Chuyện gì?" Hàn Nghệ nói: "Qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ khởi hành đi Trường An." "Trường An?" Hùng Đệ chớp chớp măt nhỏ, nói: "Tại sao lại đi Trường An?" Hàn Nghệ nói: "Chuyện này ta sẽ giải thích với đệ sau, các đệ không muốn đi sao?" Hùng Đệ suy nghĩ một chút, đột nhiên cười khà khà nói: "Dù sao Hàn đại ca đi nơi nào chúng ta liền đi nơi ấy, Tiểu Dã, đệ thấy có đúng không?" Tiểu Dã dùng sức gật mạnh đầu, ừ một tiếng. Hùng Đệ nói: "Hàn đại ca, Trường An khẳng định có rất nhiều thức ăn ngon, huynh thấy có đúng không?" Hàn Nghệ nói: "Chuyện đó là khẳng định, dù sao cũng là đô thành của Đại Đường, chúng ta vừa đến Trường An, trước tiên sẽ tìm một nhà tửu lâu tốt, thống thống khoái khoái ăn mấy ngày cho đã." "Tốt tốt tốt!" Hùng Đệ nghe thấy thế hai mắt tỏa sáng, nước miếng đều sắp chảy ra, không chờ được nữa bắt đầu ước mơ cuộc sống tiêu sái vui sướng sau này tại Trường An. ... ... Hôm sau! Tiêu Vân vẫn dậy rất sớm, đem quần áo bẩn của Hàn Nghệ giặt sạch sẽ. Vừa phơi xong quần áo, liền nghe thấy có người hô: "Tiểu nương tử, chào buổi sáng!" Tiêu Vân quay đầu nhìn lại, thấy là Dương Lâm, vội hỏi: "Chào nhị thúc! Nhị thúc là đến tìm phu quân của ta sao?" Dương Lâm kinh ngạc nói: "Không phải Tiểu Nghệ bảo ta đến sao?" "Hả?" Tiêu Vân lập tức sửng sốt. Chợt nghe thấy trên lầu có người nói: "Nhị thúc đến rồi, mau mau mời vào, ta xuống ngay đây." Tiêu Vân ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Hàn Nghệ đứng ở trên ban công, nàng tuy không biết nguyên do trong đó, thế nhưng cũng không kịp hỏi nhiều, vội nói: "Nhị thúc, mời thúc vào trong nhà." "Làm phiền rồi." Tiêu Vân mời Dương Lâm vào trong nhà, bảo Dương Lâm đợi trong chốc lát, sau đó vội vội vàng vàng đi lên lầu. Đi tới trên lầu, liền thấy Hàn Nghệ vừa mặc quần áo tử tế xong đang từ trong phòng đi ra. Tiêu Vân nghi ngờ nói: "Mới sáng sớm tinh mơ, ngươi kêu nhị thúc tới làm gì?" Hàn Nghệ cười nói: "Ta sắp sửa phải rời khỏi nơi này, thế nào cũng phải cáo biệt mọi người một chút. Mặt khác, ta thực sự cũng đóng góp quá ít cho Mai thôn này, ta hy vọng có thể lưu lại cho Mai thôn một chút gì đó." Tiêu Vân nói: "Ngươi là muốn cho nhị thúc chút tiền sao? Hay là muốn đem gian nhà này cũng cho nhị thúc luôn. Vậy cũng không được, ngươi cho thúc ấy tiền ta cũng không thấy có gì cả, thế nhưng gian nhà này là quyết không thể cho, ta không đồng ý." Hàn Nghệ nói: "Cô yên tâm, tiền bạc chỉ có thể giúp được nhất thời, huống hồ ta cũng không bỏ ra được bao nhiêu tiền, có câu là cho người con cá không bằng dạy người bắt cá." Cho người con cá không bằng dạy người bắt cá? Tiêu Vân đương nhiên hiểu rõ ý tứ của câu nói này, thế nhưng nàng vẫn không hiểu Hàn Nghệ muốn làm cái gì, thấy Hàn Nghệ chuẩn bị xuống lầu, vội vàng lại nói: "Thương thế của ngươi?" Hàn Nghệ cười nói: "Một chút tiểu thương mà thôi, nghỉ ngơi một đêm là không sao rồi." Dù sao đêm qua Dương Triển Phi cũng đã hạ thủ lưu tình, cũng không có thương tới gân cốt, chỉ là chút đau đớn da thịt mà thôi, tuy rằng hiện tại bước đi vẫn còn có chút đau đớn, thế nhưng nhịn một chút cũng không có đại sự gì.