[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) - 唐朝小闲人

Quyển 1 - Chương 155:Không phải nơi này, là ở kia!

Liên tiếp qua mấy ngày, tuyết đã tan, từng giọt nước tí tách do băng trên mái hiên tan ra không ngừng rơi xuống, quấy nhiễu giấc mộng của người người. Hôm nay, Hùng Đệ và Tiểu Dã vẫn dậy từ rất sớm, tỉ mỉ chăm sóc Đại Thố và Nhị Thố, chơi đùa rất là vui vẻ, còn bọn Tang Mộc lại đang thưởng thức đao cung mua được ở chợ lần trước, ngẫu nhiên hai huynh đệ còn so chiêu gì đó, tuy công phu của bọn họ thật sự khá cùi bắp, nhưng cũng đùa giỡn đến hứng trí bừng bừng. Còn về Hàn nghệ, lại vẻ mặt đau khổ ngồi ở cửa, ngây ngốc nhìn giọt nước rơi xuống từ mái hiên bắn từng tia bọt nước tung tóe. Vẻ mặt u sầu. Dương Tư Huấn cũng không sắp xếp bất cứ việc gì cho Hàn Nghệ làm, ông ta là một người vô cùng bảo thủ, hơn nữa có chút khác biệt với đệ đệ Dương Tư Nột của ông ta. Dương Tư Nột coi trọng năng lực của một người, chỉ cần năng lực của ngươi mạnh thì có thể đặc cách trọng dụng, nhưng Dương Tư Huấn lại thủy chung cho rằng, phẩm hạnh của một người mới là quan trọng nhất, ông ta không vội sắp xếp việc cho Hàn Nghệ, ông ta còn phải quan sát thêm. Bất quá Hàn Nghệ căn bản không để ý, hắn thật sự không muốn dựa vào Dương gia, thậm chí không muốn ăn nhờ ở đậu, hơn nữa hắn cũng không hứng thú ngày ngày bị người ta khoa chân múa tay. Nhưng hắn lại không biết mình có thể làm gì. Nói cho cùng, từ nhỏ hắn đều chưa từng làm một việc đứng đắn nào, lúc nhỏ đi hộp đêm, sòng bài làm sai vặt, kiếm miếng cơm ăn, lớn lên thì lấy lừa gạt làm sinh nhai. Nhưng hiện tại hoàn cảnh thay đổi rồi, hắn cũng muốn thay đổi mình, làm chút chuyện ngay thẳng đứng đắn, nhưng vắt hết óc suy nghĩ, vẫn nghĩ không ra có thể làm gì, chuyện tốt chắc chắn không đến lượt hắn, đây là xã hội chú trọng thân phận và địa vị, hắn là dân thường, ngoài trừ làm ruộng, hình như cũng không có chuyện gì khác để làm. Nói trắng ra chính là cao không xong mà thấp cũng không xong. "Ài!" Hàn Nghệ thở dài một tiếng, trong mắt mờ mịt. "Hàn Nghệ, Hàn nghệ, ngươi có trong phòng không?" Chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu. Là giọng của Dương Mông Hạo. Đám người Hùng Đệ, Tang Mộc vừa nghe thấy tiếng của Dương Mông Hạo đều nhao nhao cười trộm. Tiểu tử này? Hàn Nghệ buồn rầu lắc đầu, nói: "Ta đây." Hắn vừa mới nói xong, Dương Mông Hạo đã chạy vào rồi, vẫy tay với Hàn Nghệ nói: "Đi nào, đi nào Hàn Nghệ, chúng ta ra ngoài chơi." Hàn Nghệ vội vàng vẫy tay nói: "Thiếu công tử, ta là một kẻ tục nhân, ngươi lại cứ kéo ta đi đánh cờ, thật sự là làm khó ta mà, ta không đi." Hóa ra mấy ngày nay, Dương Mông Hạo gần như mỗi ngày đều đến tìm Hàn Nghệ đi Quan Kỳ Hiên, nhưng Hàn Nghệ đều từ chối khéo, dù sao chết cũng không đi. Hắn thật sự không có hứng đánh bạc, trừ phi thật sự không còn tiền, có lẽ sẽ đến đó kiếm chút thu nhập, nhưng bây giờ hắn thật sự không thiếu tiền. Dương Mông Hạo chậc một tiếng, u oán nhìn Hàn Nghệ nói: "Hàn Nghệ, ngươi thật là quá lười mà." Hàn Nghệ cười nói: "Thiếu công tử, cuối cùng ngươi đã nhìn thấy cách làm người của ta rồi, ta là người rất lười nha." Dương Mông Hạo liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, nói: "Ta không kêu ngươi đi Quan Kỳ Hiên, ngươi bày ra bộ dáng này làm gì." Hàn Nghệ làm sao chịu tin, nói: "Vậy ngươi tìm ta làm gì?" Dương Mông Hạo nói: "Ta chẳng phải là thấy ngươi đến Trường An lâu vậy rồi, mà còn chưa mời ngươi ăn cơm sao, trong lòng băn khoăn, hôm nay đặc biệt đến mời ngươi ra ngoài ăn cơm đó." Tiểu tử ngươi mà có lòng tốt vậy sao, đừng làm đến cuối cùng lại là lão tử trả tiền, thật sự coi ta như kẻ ngốc mà chặt đẹp sao. Hàn Nghệ cũng không muốn nói nhiều, mỉm cười nhìn Dương Mông Hạo. Da mặt của Dương Mông Hạo cũng thật dày hơn cả tường thành, nói: "Ngươi đừng nhìn ta như vậy, hôm qua ta vừa lấy tiền từ Quan Kỳ Hiên về rồi, là để mời ngươi ăn cơm đó." Y lựa chọn quên luôn chuyện Hàn Nghệ cũng có phần trong đó. Nói xong, y đột nhiên nhảy đến bên cạnh Hàn Nghệ, cười ha ha nói: "Hàn Nghệ, hôm nay ta dẫn ngươi đến một nơi chơi rất vui?" Hàn Nghệ nói: "Nơi nào?" Dương Mông Hạo nhướng hai hàng lông mày nói: "Ngươi đi thì biết, bảo đảm sẽ không khiến ngươi thất vọng." Hàn Nghệ thấy vẻ mặt y dâm tiện, nói: "Ngươi lẽ nào muốn dẫn ta đến thanh lâu coi thử?" Dương Mông Hạo mở to hai mắt nói: "Làm sao ngươi biết?" Ngươi dâm như vậy, ta có thể nhìn không ra sao. Hàn Nghệ liếc nhìn Dương Mông Hạo nói: "Ngươi còn nhỏ như vậy, mà đã dạo thanh lâu?" Dương Mông Hạo ra vẻ ông cụ non nói: "Hàn Nghệ, ngươi nói vậy không ổn nha! Làm nam nhân có thể không ra chiến trường, nhưng không thể không đi thanh lâu nha, ngươi sao lại lấy tuổi tác ra nói chuyện chứ, huống hồ ta cũng không còn nhỏ." Thật ra y là một đứa nhỏ sợ cô độc, nếu người khác nói về thanh lâu, y không chen vào được, vậy thì y sẽ cảm thấy rất mất mặt, cũng chính vì vậy, phàm là những thứ khá thịnh hành trong thành Trường An, y đều phải thử qua, vậy thì mới có tư cách khoác lác, chứ không phải bởi vì y tham luyến nữ sắc. "Không hiểu lắm." Hàn Nghệ rất thành thật lắc đầu, nhưng cẩn thận nghĩ lại chút, có vẻ cũng có lý. Dương Mông Hạo nói: "Ngươi không biết thì phải học nha! Đi, đi nào." Học cái em gái ngươi, lúc lão tử tán gái, ngươi nha... ngươi đã chết từ sớm rồi. Hàn Nghệ vẫn lắc đầu nói: "Bỏ đi, bỏ đi, ta không có hứng thú với chuyện này." "Không có hứng thú?" Sắc mặt Dương Mông Hạo căng thẳng, ánh mắt không kiềm được mà nhìn xuống háng Hàn Nghệ. Tên nhãi này tuổi còn nhỏ vậy, mà đã tà ác như thế. Hai tay Hàn Nghệ che lấy, nói: "Ngươi đừng nhìn chỗ này nha, ta nói là không có hứng thú rồi" Bắt đầu từ lần trước hắn cùng Thẩm Tiếu đến thanh lâu, thì đã thất vọng tràn trề đối với thanh lâu Đại Đường, thật sự không có hứng thú gì. Dương Mông Hạo nói: "Ngươi không có chuyện gì, sao lại không có hứng thú, Dương Mông Hạo ta đặc biệt đến mời ngươi, ngươi tốt xấu gì cũng phải nể mặt chút nha, có phải ngươi coi thường Dương mỗ không." Dáng vẻ ngươi như vậy, bảo ta làm sao coi trọng ngươi, ngày đầu tiên lão tử đến thì ngươi đã hỏi mượn tiền. Đương nhiên, không thể nói như vậy được, tốt xấu gì người ta cũng là thiếu công tử của Quan Quốc Công, Hàn Nghệ thấy y nói như vậy, hình như không đi thật sự không nể mặt, nói: "Được rồi." "Vậy không phải là đẹp sao." Dương Mông Hạo cười ha ha nói. Hàn Nghệ đang chuẩn bị gọi bọn Tiểu Béo cùng đi, thanh lâu văn nghệ như vậy, hắn thật lòng cảm thấy mấy người này đều có thể đi, Dương Mông Hạo vội vàng ngăn cản nói: "Ngươi kêu Tiểu Béo đến làm gì, tuổi bọn họ còn nhỏ vậy, chỗ đó không thích hợp với bọn họ." Hàn Nghệ sửng sốt, nói: "Vừa rồi ngươi không phải nói vậy nha, ngươi chẳng phải nói là nam nhi có thể không ra chiến trường, nhưng không thể không đến thanh lâu, không thể lấy tuổi tác ra nói sao." Dương Mông Hạo nói: "Nhưng Tiểu Béo quá nhỏ, ta dẫn nó tới đó, lỡ như xảy ra chuyện, vậy thì không tốt nha! Phải không?" Hàn Nghệ nghĩ bụng bọn Tiểu Béo cũng không thích đến đó, thế là nói: "Được, vậy chúng ta gọi bọn Tang Mộc thì có thể chứ?" "Cũng không tốt." Dương Mông Hạo lại lắc đầu nói. Hàn Nghệ nói: "Chuyện này không tốt chỗ nào." Dương Mông Hạo nói: "Ngươi nhìn bọn Tang Mộc coi, từ đầu đến chân đều là vẻ thô kệch, nếu dẫn bọn họ đi, đối với những cô nương kia sẽ đường đột đó, nói không chừng sẽ bị người ta khinh bỉ. Ta không phải là sợ bọn họ xấu hổ nên mới không chịu dẫn bọn họ theo đó sao. Đi đi nào, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi nhanh đi." Y lôi Hàn Nghệ đi ra ngoài, còn tùy tiện hét lên với bọn Hùng Đệ: "Tiểu Béo, ta và Hàn Nghệ ra ngoài có chút việc, các ngươi ở nhà đợi nha." Hùng Đệ sửng sốt, lập tức "A" một tiếng. Bây giờ trái tim y đều đặt hết lên Đại Thố và Nhị Thố, cũng không muốn đi. "Ngươi đừng kéo, ta đi được mà." Hàn Nghệ giãy ra, khinh bỉ nhìn Dương Mông Hạo, trong lòng coi như đã rõ, tiểu tử này keo kiệt, ngươi mang theo một người thì y phải tiêu thêm tiền. Nhưng điều làm hắn nghi hoặc là tiểu tử này hôm nay sao lại trở nên hào sảng như vậy, không ngờ lại mời hắn đến thanh lâu vui chơi, phải đề phòng y một chút, thế là lại nói: "À, thiếu công tử, bây giờ trên người ta không có mang tiền." Dương Mông Hạo hào sảng nói: "Nếu hôm nay ngươi mang tiền thì không coi trọng Dương mỗ ta rồi, hôm nay toàn bộ do ta bao." Hóa ra mấy ngày nay tiểu tử này lại thua đến rối tinh rối mù ở Quan Kỳ Hiên, suýt chút là thua sạch tiền mà ngày đó thắng được. Y dần dần hiểu ra, hôm đó sở dĩ thắng là vì Hàn Nghệ có công lao trong đó, cho nên y luôn muốn gọi Hàn Nghệ đi cùng, nhưng Hàn Nghệ luôn không muốn đi, y lại suy nghĩ, mình có phải là không phúc hậu không, thế là nghĩ cách lung lạc Hàn Nghệ, chỉ cần Hàn Nghệ chịu giúp y, thì thua nhiều hơn nữa cũng có thể thắng lại được, bàn tính nhỏ trong lòng gẩy đến vang lách ca lách cách. Hàn Nghệ cũng không biết nguyên do, nhưng vô cùng cẩn thận, đừng có bị hố trong tay tiểu tử này. Hai người lôi lôi kéo kéo ra khỏi cửa lớn, Hàn Nghệ thuận miệng nói: "Thiếu công tử, Quan Quốc Công cho phép ngươi đi thanh lâu à?" Dương Mông Hạo lập tức ngây cả người, nói: "Cha ta làm người rất đứng đắn, dĩ nhiên là không cho ta đi, nhưng cha nhà người khác đều cho phép, cho nên việc này cũng không thể nói là lỗi của ta, nếu nói cũng nên là lỗi của cha ta, ngươi nói đúng không?" "Ặc." Hàn Nghệ câm nín. Dương Mông Hạo đột nhiên ho nhẹ một tiếng, nói: "Hàn Nghệ, có chuyện ta đã quên nói với ngươi." "Chuyện gì?" "Sau này nếu cha ta hỏi ngươi, ngươi cứ nói ngươi từ nhỏ chưa từng đến học viện, bảo ta dẫn ngươi đến học viện coi, biết chưa?" Móa! Hóa ra là có chuyện này! Hàn Nghệ sửng sốt, nói: "Ngươi làm vậy chẳng phải là bảo ta lừa cha ngươi sao?" Dương Mông Hạo nói: "Vậy cũng không tính là lừa, lát nữa khi trở về, chúng ta đi đường vòng, thuận tiện đi xem thử. Hơn nữa, ta cũng đều là vì ngươi." Thanh lâu? Học viện? Chuyện này là gì đây hả! Lỡ như bị phát hiện, tiểu tử này chắc chắn sẽ đổ trách nhiệm lên người hắn. Hàn Nghệ cười khổ nói: "Bây giờ ta có thể không đi không." "Ngươi đừng làm mất hứng như vậy, đi đi nào." Dương Mông Hạo thật sự là đẩy Hàn Nghệ đi về phía bắc thành Trường An. Hàn Nghệ đau đầu không thôi, nói: "Ta nói này thiếu công tử, tốt xấu gì ngươi cũng là nhi tử Quan Quốc Công, xuất môn đều phải đi bằng chân, thật quá mất mặt mà." Vẻ mặt Dương Mông Hạo đưa đám nói: "Ngươi tưởng ta không muốn ngồi xe ngựa đi sao, nhưng trên dưới trong phủ đều là người của cha ta, nếu ta ngồi xe ngựa đi, cha ta chắc chắn biết. Bây giờ ta xuất môn, ngoài trừ đến học viện, thì ngay cả một tùy tùng cũng không dám mang theo." Nói vậy cũng đúng, trong lòng Hàn Nghệ rất buồn bực, tuyết rơi đầy trời còn đi bộ đánh bạc đã khiến hắn cảm thấy buồn bực đến phát điên rồi, thế mà hôm nay tuyết tan rồi, vẫn phải đi bộ dạo thanh lâu, phải khùng đến bao nhiêu mới có thể làm được việc này chứ. Nhưng nói đi nói lại, sớm muộn gì cũng phải đi coi thử, bởi vì thời cổ đại đích thực không có gì để chơi, coi như là tới dò đường đi, dù sao Hàn Nghệ cũng đang nghĩ như vậy. Hai người đi gần một canh giờ cũng đã đến cửa bắc rồi, sau đó lại đi vào một con đường ở phía đông cửa bắc, từ xa xa nghe thấy tiếng của các cô nương, Hàn Nghệ từ xa trông lại, chỉ thấy ngay trước mặt có một hẻm, bên trong đều là nhà cao cửa lớn, trong hẻm thì ngựa xe như nước, từng chiếc từng chiếc xe ngựa ra ra vào vào, chính giữa là một tòa lầu cao ba tầng vô cùng khí phách, vừa nhìn thì như ngọn núi nhỏ, so ra, Trì Liễu Nhai của Dương Châu rõ ràng chỉ là ngôi nhà nhỏ thôi. Căn nhà này thoạt nhìn xa hoa, hơn nữa đều có xe ngựa ra vào, xe ngựa bây giờ còn khí phách hơn cả Porsche ở hậu thế nữa. Dương Mông Hạo hưng phấn nói: "Đây chính là nơi tụ tập của thanh lâu Trường An, gọi là Bình Khang Lý, sao hả, tốt hơn Dương Châu các ngươi phải không." "Tốt a...ta chưa từng đến nơi như vậy." Hàn Nghệ rất khiêm tốn nói. "Vậy hôm nay ta sẽ dẫn ngươi đi mở mang tầm mắt." "Được." Khi chưa đến nơi này, Hàn Nghệ vẫn luôn mâu thuẫn trong lòng, nhưng đến đây rồi, hắn lại nổi lên hứng thú, con người đều tò mò mà, đây là thanh lâu khí phách nhất Đại Đường, có làm mấy chuyện kia không thì khoan nói, nhưng cũng phải đi xem cho biết. Hàn Nghệ tuy vẫn là chim non, nhưng trong lòng đã thành thục rồi, bước nhanh thẳng đến tòa lầu khí phách kia. "Từ từ đã." Dương Mông Hạo đột nhiên kéo hắn lại, nói: "Không phải nơi này, không phải nơi này." Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Vậy thì ở đâu?" Dương Mông Hạo đưa tay chỉ một con hẻm phía bắc, nói: "Là ở kia."