[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) - 唐朝小闲人

Quyển 1 - Chương 187:Lão phu thích ngươi

Hàn Nghệ vừa nói ra câu này, lập tức gây ra một trận xôn xao. "Nếu ngươi muốn đóng cửa, vậy 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》này thì sao..." "Chúng ta còn muốn xem nha..." "Đúng đó, đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, có gì phải..." Người bất mãn rất nhiều, nhưng đều không ngoại lệ, đều là nói đến một nửa thì đột nhiên dừng lại, hiển nhiên, bọn họ vừa muốn xem 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》, vừa sợ đắc tội với những con cháu quý tộc này. Hàn Nghệ đứng ở trên bậc thang, ép tay xuống, nói: "Các vị xin yên lặng một chút, xin nghe ta nói một lời." Mọi người dần dần an tĩnh lại. Hàn Nghệ hết sức thành khẩn nói: "Nhớ ngày đầu tiên Phượng Phi Lâu khai trương, ta đã từng nói, ta mở Phượng Phi Lâu này tuyệt không phải vì tiền, chỉ là bởi vì ta đã nhận phải sự đãi ngộ bất công ở Hoa Nguyệt Lâu, trong lòng có tức giận khó nói ra, vì thế liền mở Phượng Phi Lâu này, lý niệm của Phượng Phi Lâu chúng ta chính là tôn trọng mỗi một vị khách, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi." Nói tới đây, hắn dừng một chút, nói: "Hiện giờ 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 nhận được sự yêu thích của không ít người, nếu như ta muốn kiếm tiền, ta có thể bố trí nhã tọa, ta có thể làm ra một số dịch vụ tiêu phí cao, người có tiền ngồi ghế nhã tọa, người không có tiền ngồi ghế phổ thông, ta tin mọi người đều sẽ lý giải, bọn Vi công tử nhất định cũng vui vẻ, còn ta có thể kiếm rất nhiều, rất nhiều tiền. Nhưng ta không làm như vậy, không phải vì ta không muốn kiếm tiền, cũng không phải ngu ngốc, mà vì nếu như ta làm như vậy, thì có khác gì lũ Hoa Nguyệt Lâu mắt chó nhìn người kia. Tại sao ta lại thiết lập giá tiền là một văn tiền, chính là bởi vì ai cũng trả được một văn tiền, là muốn biểu thị sự tôn trọng của Phượng Phi Lâu chúng ta không liên quan đến tiền, chỉ cần là khách, chúng ta đều đối xử bình đẳng." Nói tới đây, toàn trường đã lặng ngắt như tờ. Trên mặt không ít con cháu hàn môn đều lộ ra vẻ cảm động, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Hàn Nghệ. Đương nhiên, Hàn Nghệ lại tiếp tục cật lực bôi đen Hoa Nguyệt Lâu, nói: "Về phần tại sao ta bảo mọi người xếp hàng, đó hoàn toàn là vì nghĩ cho sự an toàn của mọi người, chứ không phải cố ý làm khó dễ ai. Nhiều người như vậy, nếu như không xếp hàng, một khi xảy ra chen lấn thì hậu quả không thể lường. Ai cũng không muốn nhìn thấy loại bi kịch này phát sinh, kỳ thật các người xếp hàng hay không không liên quan lớn gì đến ta, ta cũng chẳng kiếm thêm được một văn tiền. Nhưng đáng tiếc mộng tượng và hiện thực luôn có sự chênh lệch, bây giờ ta mới biết đây là chuyện khó khăn cỡ nào. Mà ta chỉ là một bách tính phổ thông, không có bản lĩnh gì, cũng không có năng lực gì, không thể giải quyết vấn đề này, đây đều là lỗi của ta. Bởi vì ta là đông chủ của Phượng Phi Lâu này, nhưng lại không thể khiến mỗi một vị khách nhân coi đây như nhà mình, ta ở đây muốn nói một tiếng xin lỗi với mọi người. Cách làm công bằng nhất trước mắt chính là đóng cửa. Như vậy thì ta cũng không thất hứa, làm được cái gọi là đối xử bình đẳng, vẫn mong mọi người thứ lỗi cho." Bùi Thanh Phong cười nói với Hàn Nghệ: "Hiện giờ kịch nói nổi tiếng khắp Trường An, vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà từ bỏ cơ hội kiếm tiền tốt thế này, có phải là hơi hành động theo cảm tính rồi không." "Bùi công tử nói vậy sai rồi." Hàn Nghệ lắc đầu, nói: "Ta cho rằng hành vi chen ngang này tuyệt không phải là chuyện nhỏ, nếu nói rộng ra, sở dĩ loài người chúng ta lớn mạnh như vậy, đều là vì có văn minh, là văn minh để chúng ta biết phải khiêm nhường với nhau, tuân thủ pháp luật, kính già yêu trẻ. Nếu như ai mạnh hơn là có thể ức hiếp kẻ yếu, vậy có khác gì sài lang hổ báo? Nói nhỏ lại, không quy củ bất thành đại sự, núi này cao còn có núi khác cao hơn. Hôm nay ngươi chen ngang trước mặt người khác, nói không chừng ngày mai sẽ có người khác chen ngang trước mặt ngươi, đến lúc đó nhất định ngươi cũng sẽ bất mãn, có thể sẽ lại gây ra mâu thuẫn lớn hơn nữa. Nếu như bây giờ ta không kiên quyết, vấn đề này sẽ luôn tồn tại, sớm muộn sẽ có một ngày, Phượng Phi Lâu của ta cũng sẽ không mở cửa nổi." Hắn còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy một giọng nói hết sức trầm thấp: "Nếu bệ hạ muốn chen ngang, ngươi cũng dám bắt bệ hạ xếp hàng sao?" Lời này vừa nói ra, lập tức khiến một trận kinh ngạc khắp sảnh. Hàn Nghệ đưa mắt nhìn quanh, nhưng không tìm thấy người vừa mở miệng, nói: "Bệ hạ là bậc cửu ngũ chí tôn, tất nhiên không thể vơ đũa cả nắm, nếu bệ hạ có thể đến tiểu điếm, đó là vinh quang lớn lao của tiểu điếm, ta đương nhiên sẽ đích thân nghênh đón bệ hạ vào trong điếm, đây là lễ quân thần." Nói đến đây, hắn lại bẻ lái: "Nếu dưới tiền đề nhất định phải xếp hàng, vậy ta nhất định sẽ khuyên bệ hạ đi xếp hàng. Bởi vì nếu như ta giật dây hoặc dẫn đường để bệ hạ chen ngang, vậy đây sẽ là hành động của nịnh thần. Bởi vì chen ngang là một hành vi vô cùng không văn minh, bệ hạ là bậc phụ mẫu của thiên hạ, theo lý nên lấy mình làm gương." Giọng nói trầm thấp kia lại vang lên: "Khuyên bệ hạ xếp hàng? Ngươi thật sự không sợ chết sao?" Hàn Nghệ nói: "Chết đương nhiên sợ, nhưng ta sợ có người chen ngang hơn." "Ha ha! Hảo tiểu tử!" Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười to như tiếng chuông, rồi bỗng một bàn tay lớn vỗ lên đầu Vi Phương. Bốp! Bàn tay lớn này rất vô tình đánh vào đầu Vi Phương, suýt nữa đã đánh cho Vi Phương ngã sấp xuống, lớn tiếng kêu đau. Còn chưa dứt lời, lại là một cái tát đập vào đầu Vi Quý, mọi người đều vẫn chưa định thần lại, lại nghe thấy một tiếng "Bốp", đầu của Nguyên Liệt Hổ cũng chịu một cái tát thật mạnh. "Ai ui! Đau quá a!" Nguyên Liệt Hổ hai tay che đầu, kêu thảm một tiếng. Động tác của ba người đều nhất trí, đều là ôm cái đầu. Đột nhiên, bàn tay kia lại đưa về phía Thôi Tập Nhận. Thôi Tập Nhận mặt đã trắng bệch, giơ hai tay lên: "Cô... gia gia, đừng đánh, chất tôn xếp hàng." Trịnh Thiện Hành cũng vội vàng giơ tay nói: "Vãn bối cũng xếp hàng." "Phải không?" Cùng với một thanh âm kinh ngạc, chỉ thấy một người thân hình khôi ngô, đầu đội nón tre đứng ở giữa một đám Thái tử đảng, vừa ngước đầu lên, thì thấy người này ước chừng 50 tuổi, râu tóc đều đã hoa râm, một khuôn mặt cương nghị khắc khổ, nhưng hai mắt như đuốc, giọng nói như chuông đồng: "Lão phu khó khăn lắm mới bớt được chút thời gian, định đến đây xem kịch, lại bị một đám tiểu tử các ngươi làm cho lão phu hôm nay đến kịch cũng không xem được, đúng là buồn cười." Đám thái tử đảng chung quanh vừa nhìn thấy mặt của lão giả này, vội vàng hành lễ nói: "Tiểu tử (Vãn bối) bái kiến Lư quốc công." Lư quốc công? Cái tên này nghe rất quen tai, hình như trước đây từng nghe qua. Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, bỗng nhiên sắc mặt cả kinh, Trình Giảo Kim? Lão già này chính là Trình Giảo Kim tung hoành giới diễn nghĩa, bởi vì phu nhân thứ hai của ông ta là bà cô của Thôi Tập Nhận, vì vậy Thôi Tập Nhận gọi ông ta một tiếng cô gia gia. Bởi vậy có thể thấy, kết quả của liên hôn quý tộc chính là nơi nơi đều có thể đụng phải thân thích. Nguyên Liệt Hổ phát điên nói: "Lão tướng quân, con có xếp hàng mà." "Vậy sao?" Trình Giảo Kim đầu tiên là mặt già đỏ lên, nhưng lập tức lại thẳng sống lưng, nói: "Lão phu không đánh ngươi được sao?" "Đánh được, đánh được." Nguyên Liệt Hổ gãi đầu, đột nhiên chỉ vào Bùi Thanh Phong nói: "Bùi huynh chen ngang." Bốp! "Ai ui!" Bùi Thanh Phong ôm đầu, đau đến mức mặt nhăn nhó. Nguyên Liệt Hổ lại lập tức giơ tay chỉ lên trên lầu: "Ủa? Vương quy nhân đâu?" Vương Huyền Đạo lúc nãy còn đứng trước cửa sổ lúc này đã không thấy bóng dáng. Trình Giảo Kim không thèm để ý thằng nhãi này, ánh mắt đảo một lượt qua đám Thái tử đảng này, lại chỉ vào Hàn Nghệ nói: "Người ta mới chừng này, hơn nữa còn là một kẻ xuất thân nông phu, nhưng người ta còn hiểu chuyện hơn mấy tên tiểu tử ăn hại các ngươi. Ta nói mấy tên các ngươi này, bình thường đọc sách được cái gì, cả ngày chỉ biết làm xằng làm bậy, đúng là không có tiền đồ." Nói xong ông ta lại nhìn huynh đệ Vi thị nói: "Phương nhi, Quý nhi, còn có Thanh Phong, ngươi nói lão phu đánh các ngươi đúng không?" "Lão tướng quân đánh đúng ạ." Ba người cúi đầu nói. Trình Giảo Kim là ai chứ. Khai quốc công thần, đứng hàng Lăng Yên Các, tay nắm quân quyền, giáo huấn đám tiểu tử này quả thật đúng là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà. Chẳng cần quan tâm bọn họ là thế tôn của đại gia tộc nào. "Đúng chỗ nào?" Trình Giảo Kim nói. Huynh đệ hai người lén liếc nhìn đối phương, sau đó lại liếc về phía Bùi Thanh Phong. Bùi Thanh Phong lớn tuổi nhất, tất nhiên phải gánh, nói: "Chúng ta không nên chen ngang." "Các ngươi biết mà còn làm vậy à." Trình Giảo Kim giận dữ quát một tiếng, uy nghiêm vô cùng. Một đám công tử ca đều cúi đầu không nói. Kỳ thật bọn họ cũng không thật sự ức hiếp bách tính, bởi vì bách tính cũng sẽ không gây chuyện với bọn họ, bình thường đều rất ít tiếp xúc. Hơn nữa bọn họ đều là đối thủ của nhau, chẳng qua bọn họ cho rằng, bọn họ đứng phía trước là chuyện đương nhiên, vì vậy mới dẫn đến xảy ra mâu thuẫn. Trình Giảo Kim đột nhiên vẫy tay với Hàn Nghệ, nói: "Tiểu tử, ngươi lại đây." Hàn Nghệ vội vàng đi tới, hành lễ nói: "Tiểu tử Hàn Nghệ bái kiến Lư quốc công. Lư quốc công đại giá quang lâm, tiểu tử không có tiếp đón từ xa, thứ tội, thứ tội." Trình Giảo Kim một chưởng vỗ lên vai Hàn Nghệ. Mặt Hàn Nghệ trong nháy mắt từ màu trắng biến thành màu đỏ, hắn rốt cuộc minh bạch, tại sao ngay cả Nguyên Liệt Hổ cũng ôm đầu kêu thảm. Đây không phải là diễn xuất khoa trương gì, mà thật sự rất đau. Lại nghe Trình Giảo Kim cười ha ha nói: "Hảo tiểu tử, dám bắt bệ hạ xếp hàng, có chút phong phạm của lão thất phu Ngụy Trưng, lão phu thích ngươi rồi đấy." Ngụy Trưng? Ông lấy một trung thần chính trực như Ngụy Trưng so sánh với một tên lừa đảo như ta, nếu Ngụy Trưng nghe được, phỏng chừng sẽ kéo ông vào trong quan tài mất. Hàn Nghệ sợ hãi nói: "Tiểu tử có tài đức gì, sao dám so sánh với Ngụy công." "Kỳ thật giống cái tên thất phu Ngụy Trưng kia cũng không phải chuyện tốt lành gì." Trình Giảo Kim thoáng nghĩ lại rồi nói. Hàn Nghệ làm như không nghe thấy. Trình Giảo Kim cười nói: "Thật ra lão phu sớm đã nghe nói về tiểu tử nhà ngươi, lần trước Mục Châu phản loạn, là ngươi hiến ra diệu kế, bảo vệ Dương Châu." Không ít người đều cả kinh, bọn họ chỉ biết là Hàn Nghệ từ Dương Châu tới, nhưng không biết chuyện này, chỉ có số ít mấy người là sắc mặt bình thản. Mà Trình Giảo Kim lại là tướng quân số một số hai của quân bộ, vai vế cũng là hạng nhất hạng nhì, tất nhiên phải rõ hơn bọn họ nhiều. Hàn Nghệ khiêm tốn nói: "Lư quốc công quá khen, tiểu tử chỉ là đánh bậy đánh bạ mà thôi." Trình Giảo Kim hừ nói: "Lão phu đánh trận đã mấy chục năm, lẽ nào đến đánh bậy đánh bạ với hữu dũng hữu mưu cũng không phân biệt được sao, ngươi cũng đừng mở cái Phượng Phi Lâu này nữa, về nhậm chức dưới trướng lão phu đi." "Hả?" Hàn Nghệ thật sự thụ sủng nhược kinh. Trưởng Tôn Diên tiến lên một bước, chắp tay nói: "Trình gia gia, vãn bối cho rằng nếu Hàn Nghệ muốn đầu quân, thì lúc trước đã nhậm chức dưới trướng của Dương nhị gia rồi." Hiển nhiên y cũng biết nội tình. "Vậy sao?" Trình Giảo Kim liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Diên một cái, lại nhìn Hàn Nghệ nói: "Ngươi có đồng ý hay không?" Hàn Nghệ ôm quyền nói: "Đa tạ Lư quốc công để mắt, nhưng tiểu tử thật sự không thích hợp làm một quân nhân." "Không thích hợp?" Trình Giảo Kim càng thêm hứng thú nói: "Vậy ngươi cho rằng người như thế nào mới thích hợp làm một quân nhân?" Hàn Nghệ nói: "Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh." Đây là bạn nối khố Bruce của hắn nói cho hắn biết. Trình Giảo Kim tưởng rằng hắn nhất định sẽ nói cái gì mà trung quân ái quốc, nhưng không ngờ là một câu như vậy, bỗng thấy sửng sốt, rồi bật cười ha hả: "Hay cho một câu tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh." Lại nói: "Ngươi không làm được sao?" Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Tiểu tử không biết, nhưng có lẽ không làm được, bởi vì con người tiểu tử lười nhác quen rồi, hướng tới cuộc sống tự do tự tại, tùy tâm sở dục, hơn nữa đã ăn sâu vào xương tủy, sợ là không thay đổi được. Nhưng tiểu tử hết sức tôn trọng quân nhân, đặc biệt là đại anh hùng giống như Lư quốc công, chính bởi vì có anh hùng như Lư quốc công, chúng ta mới có thể sống an nhàn tự tại như vậy." "Được rồi, được rồi, ngươi đừng có nịnh bợ nữa, lão phu không thích mấy thứ này." Trình Giảo Kim khoát tay, lại nói: "Tiểu tử ngươi phải nghĩ cho kỹ." Trịnh Thiện Hành, Thôi Tập Nhận đột nhiên liếc nhìn nhau. Nghĩ kỹ? Chẳng lẽ ông ta muốn kéo ta ra khỏi vũng nước đục này, xem ra là như vậy rồi, nhưng ta đã dám bước vào rồi, nếu không làm được trò trống gì, ta còn mặt mũi ra ngoài sao. Hàn Nghệ chắp tay nói: "Đa tạ Lư quốc công khen ngợi, nhưng tiểu tử thật sự không có suy nghĩ này." Trình Giảo Kim sảng khoái nói: "Vậy được, lão phu cũng không miễn cưỡng ngươi nữa. Thời gian cũng không còn sớm, kịch này của ngươi khi nào thì diễn hả?" Hàn Nghệ đưa mắt nhìn trời, vội nói: "Cũng sắp đến giờ rồi, chỉ là... Nói xong hắn lại ra vẻ khó xử nhìn về phía huynh đệ Vi thị." Trình Giảo Kim quay qua nói với nhóm công tử này: "Ta nói đám tiểu tử ăn hại các ngươi cũng thật là ngốc hết thuốc chữa rồi, muốn xem kịch, lại không muốn xếp hàng, thì kêu hạ nhân đến xếp hàng sớm một chút là được rồi. Đến chút đầu óc cũng không có, phỏng chừng kịch này các ngươi xem cũng không hiểu, đi về đi, đi về đi." Bùi Thanh Phong vốn dĩ cũng không muốn ở lại đây nữa, nhưng Trình Giảo Kim vừa nói như vậy, thầm nghĩ, nếu ta đi về, không phải là không có đầu óc rồi sao, không thể về được. Hành lễ nói: "Lư quốc công giáo huấn rất đúng, vãn bối biết nên làm thế nào rồi. " Nói xong y liền cao giọng, nói: "50 tiền mua một vị trí, ai bán?" "Ta." Lập tức mười mấy cánh tay giơ lên. Trình Giảo Kim đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười mắng: "Tiểu tử này..." Hàn Nghệ nghe vậy khóe miệng khẽ giật giật, cười thầm, chỉ sợ các ngươi không có tiền trả thôi.