"Đương nhiên là đến để kiểm tra sổ sách rồi."
Thẩm Tiếu sang sảng cười nói, có điều mặt tên chưởng quầy kia ngay lập tức giật một cái.
Phá gia chi tử nhà ngươi cả Dương Châu ai mà không biết, ta thấy ngươi là đến để lấy tiền thì có, Vương Bảo ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng thì không, nói: "Thật là ngạc nhiên, đường đường là đại công tử Thẩm gia, không ngờ chạy đến làm tiểu kế toán."
Sắc mặt Thẩm Tiếu cứng đờ, ho nhẹ một tiếng, nói với chưởng quầy kia: "Uông chưởng quỹ, hình như bản công tử vừa rồi nghe thấy có người không chịu trả tiền, không biết là kẻ nào?"
Chưởng quầy kia không khỏi nhìn về phía Vương Bảo.
Lần này đến lượt Vương Bảo lúng túng, chỉ trong nháy mắt công phu, đã đem 18 đời tổ tông Hàn Nghệ ra nguyền rủa một lần. Nhưng người thì tranh giành mặt mũi, Phật thì giành nhang, Vương Bảo liếc trộm chưởng quỹ kia một phát, hét lên: "Ngươi xem ta là ai hả, chẳng qua là bữa cơm thôi, ta còn có thể thiếu tiền ngươi sao?" Nói xong giơ tay lên kêu một kẻ hầu trả tiền.
Thẩm Tiếu cười nói: "Đúng vậy, ai mà không biết Vương công tử chứ, chỉ sợ trong thiên hạ không ai biết kiếm tiền hơn Vương công tử rồi, tiền này ở trên tay người khác lòng vòng một phen, liền nhiều thêm rồi, tiệm chúng ta chỉ là buôn bán nhỏ, mong công tử thứ lỗi cho."
Lời biện minh này chính là châm chọc Vương Bảo là tên cho vay nặng lãi, chung quy cũng chẳng có thể diện hơn ai.
Gương mặt béo phì của Vương Bảo nhất thời đỏ lên.
Nhưng chuyện càng xấu hổ hơn là tên hầu kia móc mãi trong ngực mà không lấy được tiền ra.
Vương Bảo không còn đợi được nữa, quát: "Thằng nhãi ngươi làm gì thế, mau lấy tiền ra đây."
Mặt tên hầu kia như đưa đám: "Đại công tử, túi tiền. . . túi tiền không thấy."
"Cái gì?"
Hai mắt Vương Bảo trợn tròn, nói: "Túi tiền đang yên đang lành như thế sao có thể không thấy chứ?"
Tên hầu kia sợ đến mức hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa là quỳ xuống đất: "Đại công tử tha mạng, đại công tử tha mạng, tiểu nhân không biết, tiểu nhân không có lấy, tiểu nhân thật không có lấy mà."
Thẩm Tiếu hớn hở nói: "Uông chưởng quỹ!"
Chưởng quầy gật đầu nói: "Đại công tử có gì chỉ bảo?"
"Ngươi có lẽ không biết, lần trước ở Dương Châu đệ nhất lâu của chúng ta cũng có mấy vị khách đến ăn uống, đến lúc tính tiền, mỗi người đều nói là tiền của mình bị đánh cắp."
"Vậy lúc đó phải làm sao?"
"Đương nhiên là không thể bỏ qua như vậy, chúng ta đem toàn bộ bọn chúng đưa lên quan phủ thẩm tra, nguyên lai là mấy tên lường gạt."
Nói xong Thẩm Tiếu bật cười ha hả.
Vương Bảo cũng đâu có ngốc, lời này rõ ràng chính là chỉ cây dâu mắng cây hòe, trong lòng thì thầm nghĩ, mấy người bọn hắn còn ở bên cạnh ta, nên chắc không dám lấy tiền của ta, chẳng lẽ là bị rớt hay có người đánh cắp? Nghĩ đến đây, trong đầu đột nhiên nhớ đến một người, sắc mặt căng thẳng nói: "Mau nhìn xem bạc kia còn đó không?"
Tên hầu kia cuống quít lên, lục trong túi áo, lấy ra thỏi bạc: "Bạc vẫn còn đây ạ."
Vương Bảo nhìn thấy bạc, liền thở phào nhẹ nhõm, cái đầu to bắt đầu suy nghĩ, hẳn là không phải Hàn Nghệ trộm, vừa rồi ta vẫn một mực ở cùng hắn, hơn nữa hắn còn say mèm, sao có thể thần không biết quỷ không hay trộm đi túi tiền trong người tên hầu được chứ, hơn nữa hắn cũng không có bản lĩnh này, hoàn toàn không có khả năng, lại hỏi: "Lúc ngươi tới quán rượu, túi tiền vẫn còn chứ?"
Một tên hầu nhanh nhảu nói: "Đại công tử, để ta lên lầu tìm xem, có lẽ rơi ở trên lầu." Nói xong lập tức chạy lên lầu.
Tên hầu chuyên giữ tiền trả cố suy nghĩ một hồi, nói: "Đại công tử, ta cũng không nhớ rõ lắm."
"Tên phế vật này."
Vương Bảo tức giận mắng một tiếng.
Một lát sau, tên hầu từ trên lầu chạy xuống báo: "Đại công tử, trên lầu cũng không có."
Một tên hầu khác lại nói: "Công tử liệu có phải là sáng nay lúc đòi nợ ở Ngô gia không cẩn thận đã làm rớt?"
Tên hầu trả tiền lập tức nói: "Nhất định là vậy, ta nhớ lúc ấy, lão Ngô còn kéo y phục của ta nữa."
Vương Bảo vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn tên hầu kia quát: "Ngươi còn mặt mũi đứng đây nói nữa sao?"
Thẩm Tiếu đứng bên cạnh nhìn thỏi bạc kia, hai mắt sáng rỡ, thấy đám người bọn họ đang rối loạn, liền hối: "Vương công tử phiền huynh mau tính tiền đi, ta còn chờ kiểm tra sổ sách nữa."
Vương Bảo ngẩn người, lạnh lùng liếc Thẩm Tiếu một cái rồi nhìn tên hầu kia, hét lên: "Còn không mau trả tiền? Khốn kiếp, về nhà ta sẽ tính sổ với ngươi."
"Dạ, dạ"
Tên hầu kia vội vàng đặt thỏi bạc lên bàn.
Chưởng quầy nhìn thỏi bạc không khỏi đau đầu, bởi vì bạc không phải tiền, ông ta buôn bán lâu như vậy, đây là lần đầu thấy có khách lấy bạc trả tiền cơm. Nói thật, ông ta không muốn thu số bạc này, mấu chốt là rất khó thối tiền lại.
Ai ngờ Thẩm Tiếu đoạt trước một bước, đem bạc bỏ vào tay áo, nói với chưởng quầy: "Thối tiền lại cho hắn."
Chưởng quầy kia khó xử nói: "Đại công tử, việc này..."
"Này cái gì mà này, nhanh thối tiền lại cho khách, Vương công tử là người rất bận rộn, nhanh lên."
Thẩm Tiếu mặt trầm xuống, vị chưởng quầy kia đâu dám nói thêm gì, thở dài, Thẩm gia sinh ra một tên phá gia chi tử như vậy, đúng là gia môn bất hạnh a! Liền kêu người đưa tiền thối cho Vương Bảo, bất quá nói trở lại, bạc kia vào tay của Thẩm Tiếu coi như đã gặp được minh chủ, bởi vì Thẩm Tiếu có thể ăn một bữa hết sạch.
Vương Bảo khinh thường liếc Thẩm Tiếu, đợi chưởng quầy thối tiền lại, sau đó liền dắt mấy kẻ hầu ra.
Trên đời này, người bị Vương Bảo khinh thường chỉ có Thẩm Tiếu thôi.
Tên hầu vừa bước ra cửa, liền nói: "Đại công tử, tiền kia nhất định là do Ngô gia ăn cắp, hay là bây giờ chúng ta về đó."
Vương Bảo hừ lạnh: "Đã đi lâu vậy rồi, ngươi nghĩ quay lại gã còn thừa nhận sao, bất quá không sao, sớm muộn gì ta cũng bắt gã nhổ ra."
Một tên hầu khác lại nói: "Vậy đi Hàn gia đòi tiền cơm này lại."
Vương Bảo trừng mắt nhìn gã: "Não của ngươi bị cửa kẹp hỏng à? Vì một bữa cơm nhỏ này mà đi đòi tiền, chuyện này truyền ra mặt mũi ta biết để đâu?"
"Vậy chúng ta ngậm bồ hòn làm ngọt sao?"
"Không thể nào, Vương Bảo ta chưa từng chịu thiệt như vậy."
Vương Bảo cười lạnh: "Cuối năm nay ta còn phải đến thu tô nhà hắn, đến lúc đó lại nghỉ biện pháp đem tiền cơm này tính vào đó." Nói xong gã trừng mắt, giáo huấn: "Chuyện đi đòi tiền phải động não vào, bớt động thủ đi, động một chút lại dùng sức ra uy hiếp, người khác đều bị các ngươi dọa chết khiếp rồi, còn ai dám tới vay tiền chúng ta?"
"Dạ, dạ, tiểu nhân biết rồi."
. . .
"Tên Vương Bảo này đúng là keo kiệt, một vụ cho vay nặng lãi thu về 100 văn tiền, cho vay như thế thì dân chúng Đại Đường nghèo mãi là phải."
Hàn Nghệ và Tiểu Dã đi trên con đường nhỏ giữa cánh đồng, Hàn Nghệ thảy thảy túi tiền trong tay, lải nha lải nhải.
Hóa ra vừa rồi Hàn Nghệ giả vờ say, tuy rằng người hắn đang nồng mùi rượu, nhưng vừa rồi hắn uống chẳng có bao nhiêu, căn bản là bị hắn đổ qua cửa sổ hết rồi, chỉ có đem mặt uống đỏ. Hắn vốn muốn hố Vương Bảo một bữa, nhưng tiền đều để tên hầu kia giữ, cho nên cố ý giả vờ định đi tiểu ở cửa sổ để lôi kéo tên kia, mượn gió bẻ măng, thuận lợi móc lấy túi tiền trong áo gã ra. Làm một tên lừa đảo cao cấp, nếu ngay cả chút công phu này cũng không có, thì còn lăn lộn cái rắm gì, bản lĩnh mượn gió bẻ măng này ở trong ngành của bọn họ chả khác gì học vỡ lòng cả.
Chỉ là sau này hắn phát hiện ra trí thông minh của mình không tồi, nên không làm mấy hoạt động trộm vặt như vậy nữa, có điều thời điểm chỉnh người khác, vẫn hay thường dùng tới. Ví dụ như khi cãi vã với người trong quán rượu, hắn liền thuận tiện lấy luôn cái ví của người ta, khiến người ta không có tiền mà trả.
Tuy rằng thân xác đã khác, nhưng bản lĩnh thì vẫn còn nha.
Đương nhiên hắn đâu có thực sự tè ra quần, chỉ là lúc đi xuống lầu, đổ chút nước trà lên quần, chưởng quầy kia thấy, đương nhiên sẽ thấy tởm, không muốn cả quán đầy mùi nước tiểu, vì thế cho tiểu Dã đỡ Hàn Nghệ về nhà.
Tiểu Dã đương nhiên thuận nước đẩy thuyền, đỡ Hàn Nghệ đi.
Hắn không sợ Vương Bảo tìm hắn, vì bắt trộm phải bắt tận tay, không có bằng chứng thì dám cắn người sao? Có lẽ Vương Bảo cũng không nghĩ là hắn làm, hắn vừa rồi say như vậy, không bị người ta đánh cắp tiền là may lắm rồi.
Hắn đoán không sai, Vương Bảo không có hoài nghi lên đầu hắn, vì Vương Bảo rất hiểu Hàn Nghệ, biết hắn tay chân vụng về, không có bản sự này, hơn nữa cũng không có can đảm mà lấy cắp tiền của gã. Nếu chẳng may bị bắt được, vậy thì chỉ có ăn đòn, nhưng lại không biết Hàn Nghệ hiện tại là bàn tay vàng, nếu không phải bạc kia đã trả cho Vương Bảo, sợ rằng một khi mất tích sẽ hoài Nghi Hàn Nghệ, nếu không Hàn Nghệ đã cầm hòn bạc kia về.
"Tiểu Dã, chiều nay chúng ta đi đâu ăn đây?"
Tửu lâu này tạm thời không thể đi được rồi, vừa rồi thuận tay mò được ở đó hơn một trăm văn tiền, dù sao cũng phải tiêu xài phóng khoáng chút chứ, bằng không rất không đúng với tính cách của Hàn Nghệ rồi.
Tiểu Dã vỗ cái bụng tròn vo, lắc lắc cái đầu.
Vừa rồi tiểu gia hỏa này ăn nhiều nhất, bởi vì nó không biết nói, chỉ lo ăn thôi, Hàn Nghệ, Vương Bảo dù sao cũng nói chuyện với nhau, đương nhiên ăn không được nhiều lắm, phải biết rằng trước đó Hàn Nghệ đã dặn rồi, bảo nó ăn nhiệt tình vào.
Hàn Nghệ thực ra ăn chẳng no gì, nhưng nếu tiểu Dã không đi, một mình hắn đi cũng không thú vị gì, nhưng nếu không đi ăn ở ngoài, nghênh đón hắn ở nhà chính là ẩm thực hắc ám, nghĩ đi nghĩ lại, liền nói: "Hay là vầy đi, chúng ta tìm một quán rượu mua chút đồ ăn đem về, ngươi thấy được không?"
Tiểu Dã đột nhiên chỉ túi tiền trong tay Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ ngạc nhiên chỉ túi tiền: "Ngươi muốn thứ này?"
Tiểu Dã lắc đầu, đem túi tiền bỏ vào ngực Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ lại ngạc nhiên, cười nói: "Tiểu tử ngươi còn muốn tiết kiệm tiền cho ta à! Được rồi, ta nghe ngươi lần này, lát nữa lấy tiền mua bột mì về, còn phải nấu cơm, ai da thật là nhớ cuộc sống trước kia." Nói xong, lại vò đầu Tiểu Dã: "Thằng nhóc nhà ngươi, lớn nhanh lên, như vậy mới có thể theo ta lăn lộn giang hồ."
Trước kia hắn ở Las Vegas hoặc Thượng Hải, HongKong thường xuyên đãi tiệc, tiền không xài hết thì không chịu về. Khi hắn còn trong nhóm, cũng chỉ có Peter Zhu là có sung túc tinh lực quẩy hơn một tháng cùng hắn, cho nên quan hệ giữa hai người bọn họ là tốt nhất.
Tự mình nấu cơm?
Hắn sớm quên mình cũng biết nấu cơm rồi.
Lúc sắp tới Mai thôn, tiểu Dã đã rời đi rồi, Hàn Nghệ không muốn trở về sớm như vậy, nhàn rỗi vô sự, đi lang thang khắp nơi, bất tri bất giác đi ngang ruộng nhà mình, mới có mấy ngày, mà đã ngập đầy cỏ dại, thật là thê thảm a.
Bất quá ngược lại Hàn Nghệ nghĩ rất thoáng, bởi vì hắn muốn tự tìm cho mình một cái lý do không làm ruộng, hắn cũng sẽ không làm cái việc khổ cực này, dù sao thì hắn cũng không biết làm ruộng, trong hồi ức của hắn cũng không có cái kỹ thuật này.
"A, đây chẳng phải là Dương nhị thúc đây sao?"
Đi dọc theo ruộng, Hàn Nghệ đi đến ruộng nhà Dương gia. Lúc này Dương Lâm cùng hai con trai ông ta đang lao động chăm chỉ. Hiện tại Hàn Nghệ cũng không giao du nhiều với dân làng, tất cả mọi người đều sợ hắn vay tiền, chỉ có Dương Lâm còn qua lại đôi chút, chính là nhà mà ngày đó hắn tới ăn chực, thế là vội đi tới.
Dương Hà, Dương Vân và Hàn Nghệ cùng tuổi, nhưng quan hệ không tốt như Hàn Đại Sơn và Dương Lâm, thậm chí còn rất hiếm khi chơi đùa cùng nhau. Nguyên nhân chính là do Hàn Nghệ trước kia không làm việc nhà nông, nói là muốn đọc sách thi đỗ công danh, kì thực chỉ là trốn tránh việc nhà. Hàn Đại Sơn hi vọng Hàn Nghệ học hành thành tài, vì thế cũng không sai bảo hắn làm việc gì, còn tốn không ít cơm gạo mời Từ lão dạy Hàn Nghệ đọc sách biết chữ.
Nhưng Từ lão mọt sách kia thi mấy mươi năm cũng chẳng thi đậu, ngoại trừ việc dạy cho Hàn Nghệ biết được chữ nghĩa thì không dạy được thêm gì khác, không chừng còn dạy hư con người ta.
Kỳ thực trước kia Hàn Nghệ là một kẻ ăn bám, thiếu Hàn Đại Sơn thì hắn dường như chỉ chờ chết đói.
"Dương nhị thúc."
"Là Tiểu Nghệ à."
Dương Lâm thấy Hàn Nghệ đến thì rất vui mừng, nhiệt tình đối đãi Hàn Nghệ, chỉ tiếc ông ta không có năng lực giúp được Hàn Nghệ.
"Dương nhị thúc ta tới giúp thúc làm việc nha."
Hàn Nghệ vừa đến đã tranh làm.
Nhưng mấy huynh đệ họ Dương thì vô cùng khinh bỉ, liếc mắt nhìn Hàn Nghệ. Đây cũng là vì hai ngày trước Hàn Nghệ cũng chạy đến nói giúp họ làm việc, nhưng thật ra chỉ đến để ăn chực thôi, cho nên lần này huynh đệ Dương gia nghĩ rằng hắn cũng đến ăn chực thôi, tuy giờ đã qua giữa trưa, nhưng người nông dân thường ít khi ăn cơm đúng giờ.
Thật tình chỉ là Hàn Nghệ nhàn rỗi vô sự, nên muốn báo đáp sự giúp đỡ của Dương Lâm với mình.
Dương Vân thật sự chịu không được nữa nói: "Hàn Nghệ hôm nay mẹ ta không có chuẩn bị đồ ăn, lương khô mang theo cũng ăn hết rồi."
Bọn họ đều không đi học, nói chuyện rất là thẳng thắn, không quanh co lòng vòng.
Hắn vừa dứt lời, Dương Lâm liền mắng: "Thằng nhóc chết toi này muốn ăn đòn sao?"
Dương Vân lập tức né ra xa! Dương Lâm rất nghiêm khắc với hai đứa con này.
Kì thực không chỉ hai huynh đệ bọn họ, mà tất cả trẻ con trong thôn đều khinh thường Hàn Nghệ, vì bọn họ đều giúp người nhà làm việc này việc nọ, chỉ có Hàn Nghệ là ăn không ngồi rồi. Tuy rằng Hàn Nghệ bây giờ không còn là Hàn Nghệ lúc trước nữa, nhưng nhìn qua thì thấy Hàn Nghệ còn rãnh rỗi hơn trước.
Hàn Nghệ cười cười: "Không sao, không sao, Dương nhị ca đùa với ta ấy mà."
Dương Lâm trừng mắt nhìn Dương Vân, cười nói với Hàn Nghệ: "Tiểu Nghệ ngươi cùng nhị thúc đến đằng kia ngồi lát đi." Thật ra trong lòng ông ta cũng nghĩ là Hàn Nghệ đến ăn chực, nhưng ông ta cũng không có gì cho Hàn Nghệ ăn, nên cũng không có ý để Hàn Nghệ giúp ông ta làm việc.
"Dạ"
Dương Lâm dẫn Hàn Nghệ đi dọc theo bờ ruộng rồi ngồi xuống mép ruộng, uống một ngụm nước, hỏi Hàn Nghệ muốn uống hay không, lại bị Hàn Nghệ từ chối khéo, đột nhiên nói với Hàn Nghệ: "Tiểu Nghệ, ta phát hiện từ sau khi ngươi bị sét đánh, thì tính tình thay đổi không ít nha."
Kỳ thực ông ta đã muốn hỏi vấn đề này lâu rồi, nhưng lại sợ gợi lại chuyện thương tâm cho Hàn Nghệ, nên vẫn luôn nhịn cho tới giờ.
Hàn Nghệ thở dài: "Đây cũng là không có biện pháp nào, hiện tại cả gia đình đều dựa vào ta mà."
Lý do này ngược lại khá hợp lí.
Dương Lâm gật gật đầu, thở dài: "Khi Hàn đại ca còn sống đối đãi với ta như thân huynh đệ, giờ hắn đã ra đi rồi, theo lý ta phải giúp hắn chiếu cố ngươi, đáng tiếc ta vô dụng, không thể giúp gì được cho ngươi lúc này." Nói xong lại liếc hai đứa con trai của mình còn đang khom lưng dưới ruộng, lặng lẽ lấy mười mấy văn tiền trong ngực ra, nhỏ giọng nói: "Tiền này ngươi cầm trước đi, tuy rằng hơi ít, nhưng đây cũng là tâm ý của nhị thúc."
Hàn Nghệ vô cùng cảm động, vội từ chối: "Đa tạ hảo ý của nhị thúc, khoản nợ của ta vừa trả xong hết rồi."
Dương Lâm cả kinh: "Ngươi nói sao? Nợ đã được trả xong rồi?"
"Dạ."
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Ta vừa ăn trưa cùng Vương Bảo, sẵn tiện trả tiền cho gã rồi, thúc không tin có thể hỏi Từ lão, ông ấy cũng ở đó."
Mới đầu Dương Lâm không để ý, nhưng nghe Hàn Nghệ nói vậy cũng ngửi ngửi thấy trên người hắn nồng nặc mùi rượu, kinh ngạc nói: "Tiền kia ngươi ở đâu mà có?"
Hàn Nghệ lại đem chuyện cứu người hoang đường kia kể một lượt cho Dương Lâm nghe.
"Hóa ra là vậy."
Dương Lâm vui vẻ nói: "Chuyện này nhất định do Hàn đại ca ở trên trời linh thiêng phù hộ ngươi."
Lúc nói chuyện ông ta vô cùng phấn khích, dường như còn vui hơn cả Hàn Nghệ.
Bởi vì trong mắt Hàn Nghệ chỉ là một xâu tiền, nhưng trong mắt Dương Lâm là một khoảng tiền rất lớn, nên khi nghe Hàn Nghệ dễ dàng trả hết nợ, thì trong lòng cao hứng thay cho Hàn Nghệ, toàn thân cũng thoải mái hơn nhiều.
Hàn Nghệ cũng không nói thêm gì về chuyện này, nhìn quanh hỏi: "Ồ, sao không thấy nhị thẩm?"
Vì bây giờ đang là lúc thu hoạch, mỗi nhà đều ra ruộng hết, lần trước hắn đến thấy Dương nhị thẩm cũng ở một bên phụ giúp.
Dương Lâm thở dài, trầm mặc không nói.
Hàn Nghệ hiếu kỳ: "Nhị thúc, có phải nhị thẩm ngã bệnh rồi?"
Dương Lâm lắc đầu: "Thật ra không có sinh bệnh, chỉ là nhị thẩm ngươi, nàng..."
"Nhị thẩm bị làm sao?"
Dương Lâm thở dài: "Nhị thẩm ngươi ba ngày nay đến Thiên Tế Tự ăn chay, việc trong nhà cũng ít làm, cả ngày chỉ bái Phật cầu thần, còn đem không ít lương thực, vải vóc trong nhà đi mua hương nến."
Hàn Nghệ nhíu mày: "Thiên Tể Tự? Là chỗ nào?"
Dương Lâm nói: "Là tòa chùa miếu bên cạnh thành, tháng trước nhị thẩm ngươi có chút không khỏe, sau đó nghe nói Thiên Tế Tự có một vị phương trượng thần thông quảng đại, phát thần dược miễn phí, chữa được bách bệnh, rất nhiều người uống đều có tác dụng, vì vậy nhị thẩm ngươi cũng đi xin thuốc về, thuốc vừa uống thì bệnh liền đỡ hẳn, lúc đầu nàng không thường đi, nhưng gần đây giống như bị mê vậy, cách ba ngày lại chạy đến đấy, ôi . . ."
"Thần dược? Thiên Tế Tự? Trị bách bệnh?"
Hàn Nghệ nhíu mày, tựa hồ ngửi được khí tức của kẻ cùng ngành. . .