Dương Phi Tuyết mang theo một tia kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ, nàng ngàn tính vạn tính, cũng không có tính tới, ngay cả một câu chất vấn còn chưa kịp nói, Hàn Nghệ đã thừa nhận toàn bộ, vô cùng dứt khoát, thực sự là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, quá nửa ngày, mới nói: "Ngươi có biết hậu quả của việc thừa nhận."
Ta đương nhiên biết, thế nhưng nếu ta không thừa nhận thì có tác dụng gì, chỉ sợ cô đã sớm điều tra xong hết rồi.
Ngày ấy lúc trong rừng, Hàn Nghệ lợi dụng Tiểu Hoàng lừa được một quan tiền, quả thật chỉ là ý tưởng lóe lên thôi, trước đó cũng không có bố cục tinh vi gì, có thể nói là trăm ngàn chỗ hở, không chịu nổi một kích, chỉ cần tùy tiện tra một chút, liền có thể biết rõ hắn đang nói dối. Cái này kỳ thực cũng không phải thủ đoạn của Thiên môn chính phái, mà là thủ đoạn quen dùng của tà phái. Thế nhưng theo lẽ thường, người như Dương Phi Tuyết vốn xuất thân giàu sang phú quý, chắc sẽ không xoắn xuýt chút việc nhỏ này, căn bản không thể có chuyện phái người đi điều tra.
Tuy hiện tại Hàn Nghệ cũng không biết vì sao Dương Phi Tuyết lại tìm được hắn. Thế nhưng hắn biết một khi Dương Phi Tuyết đã tìm tới hắn, thì chắc chắn là có cách đâm thủng lời nói dối của hắn.
Bất quá cũng tương tự như thế, nếu như Dương Phi Tuyết đã điều tra Hàn Nghệ, như vậy khẳng định cũng biết chuyện nợ nần của Hàn Nghệ. Mà Hàn Nghệ lại biết Dương Phi Tuyết là một người giàu lòng nhân ái, cho nên lúc này kỳ thực là hắn đang giở lại trò cũ, tỏ thái độ chính mình đã nhận sai, không tìm bất kỳ cái cớ nào để giải vây cho mình. Bởi vì hắn biết các loại cớ mà hắn có thể tìm ra, trong lòng Dương Phi Tuyết đều đã tính trước, khẳng định cũng đã nghĩ kỹ chiêu số để ứng đối rồi.
Vì lẽ đó, vừa bắt đầu hắn liền chủ động thừa nhận sai lầm, ngược lại đánh cho Dương Phi Tuyết trở tay không kịp. Vốn dự đoán ban đầu của Dương Phi Tuyết chính là, Hàn Nghệ nhất định sẽ tìm đủ loại cớ để giải vây cho mình, nàng cũng đã nghĩ kỹ biện pháp để đối phó, chỉ cần Hàn Nghệ biện giải, nàng liền có thể dựa vào đó để bắt bẻ, giáo huấn Hàn Nghệ. Thế nhưng nàng không ngờ Hàn Nghệ cũng không đợi nàng chất vấn, liền chủ động xin lỗi, căn bản cũng không cho nàng cơ hội tìm cớ để nổi bão.
Hàn Nghệ than thở: "Ta đương nhiên biết, thế nhưng ta cũng không còn cách nào, kỳ thực ta vẫn canh cánh trong lòng việc này, đã từng nghĩ tới đi tìm cô nhận lỗi, nhưng từ đầu đến cuối ta vẫn không có đủ dũng khí, nếu như hôm nay ta lại tiếp tục không thừa nhận..., e rằng cả đời sẽ phải sống trong hổ thẹn."
Dương Phi Tuyết ngờ vực nhìn hắn một cái, thấy vẻ mặt của hắn xác thực thành khẩn, không khỏi tin mấy phần, hừ nhẹ nói: "Coi như ngươi tương đối thức thời, chẳng qua lá gan của ngươi thật đúng là không nhỏ, ngay cả bổn cô nương cũng dám lừa gạt, ngươi có biết bổn cô nương nếu muốn giết ngươi, cũng chỉ là một câu nói hay không?"
Ngươi hung hăng cái gì chứ? Cũng chỉ có ở thời đại này mới thế, nếu như ở thời hiện đại, lão tử liền mặc xác ngươi, có bản lĩnh ngươi đi tố cáo ta nha! Hàn Nghệ âm thầm phản bác, nhưng ngoài miệng lại nói: "Biết."
Sau đó, liền không có sau đó.
Dương Phi Tuyết nhíu mày nói: "Chỉ có như vậy?"
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Ta còn phải nói gì sao?"
Dương Phi Tuyết có chút kích động nói: "Ngươi. . . ngươi phải hướng ta xin tha chứ, lẽ nào ngươi cho rằng xin lỗi là ta sẽ bỏ qua cho ngươi à?"
Hàn Nghệ hồ đồ nói: "Thế nếu ta xin tha thứ..., cô sẽ tha thứ cho ta sao? Nếu như vậy, ta liền cầu xin tha thứ."
" ... !"
Dương Phi Tuyết hoàn toàn không còn gì để nói, nàng vốn tỉ mỉ chuẩn bị một phen từ ngữ để đối phó Hàn Nghệ, nhưng mà đối mặt với một Hàn Nghệ hàm hậu thẳng thắn như vậy, nàng chỉ cảm thấy toàn thân hữu lực nhưng không có chỗ phát tiết, buồn bực nói: "Lẽ nào ngươi không sợ sao?"
"Ta rất sợ hãi."
"Thế sao ta chả nhìn ra ngươi đang sợ hãi tí nào cả?"
"Cô không tin thì sờ thử tay của ta nè, đều toát ra mồ hôi lạnh rồi đó."
Hàn Nghệ vươn tay ra.
Dương Phi Tuyết theo bản năng đúng là muốn đi sờ thử, nhưng lập tức phản ứng lại, trầm giọng nói: "Lẽ nào có lí đó, ngươi dám để bổn cô nương sờ tay ngươi."
Phải thì làm sao, có tiện nghi không chiếm, đó là thằng ngáo, bất quá cô nàng này trái lại phản ứng rất nhanh. Hàn Nghệ ra vẻ kinh hãi nói: "Xin lỗi, xin lỗi, ta chỉ muốn chứng minh ta thật sự rất sợ hãi."
Dương Phi Tuyết hừ một tiếng, con ngươi trừng lên, nói: "Việc này trước không nói, ta lại hỏi ngươi, ngươi có nhận thức một người tên là Hùng Đệ không?"
Trong mắt Hàn Nghệ hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là chợt lóe lên, lập tức gật đầu nói: "Nhận thức." Nhìn không ra chút do dự nào.
"Chuyện Tích Thủy Quan Âm có phải là ngươi làm, sau đó cố ý giá họa cho Cửu Đăng?"
"Đúng."
"Như vậy chuyện ở Thiên Tế tự đều là do ngươi an bài?"
"Không sai."
Hai người phảng phất đang chơi trò hỏi đáp nhanh, thậm chí tốc độ Dương Phi Tuyết hỏi đã có chút theo không kịp tốc độ Hàn Nghệ trả lời, trong lòng không khỏi có chút rối như tơ vò, dĩ vãng đều là người bị thẩm vấn mới rối như tơ vò, nhưng mà bây giờ lại là người thẩm vấn rối như tơ vò, đây cũng thật là lần đầu thấy nha.
Dương Phi Tuyết chưa từng gặp người nào thành thật như vậy, nàng thậm chí suy nghĩ mất một đêm, phải làm sao để bức cung Hàn Nghệ, cuối cùng đều là phí công, không kìm lòng được nói: "Ngươi cũng thật là kỳ quái, luận bản lĩnh nói dối, ngươi là người lợi hại nhất mà ta từng thấy. Hôm ấy trong rừng, ta cùng đám nhị ca đều bị ngươi lừa. Thế nhưng ta cũng chưa từng gặp người nào thành thật như ngươi, tại sao ngươi ngay cả một câu giải thích cũng không có, đã thừa nhận hết vậy?"
Tại sao ta không thừa nhận, đây đều là chuyện tốt mà, phạt ác giương thiện, tâm địa của cô tốt như vậy, làm sao có khả năng sẽ đi trách cứ ta, cô bé, cô còn non lắm.
Sở dĩ Hàn Nghệ có thể có chỗ đặt chân trong Thiên môn, có thể nói là dựa vào hai pháp bảo. Thứ nhất, năng lực bắt chước siêu cao. Thứ hai, tư duy nhanh nhẹn, tuy rằng hắn cũng không biết tại sao Dương Phi Tuyết lại biết quan hệ giữa hắn và Hùng Đệ, thế nhưng nếu đối phương đã nói ra chuyện này, như vậy khẳng định đã tra được cái gì. Nhưng mặc kệ nàng có tra được chứng cứ xác thực hay không, chỉ bằng địa vị của Dương gia, nếu như hắn không thừa nhận..., Dương Phi Tuyết cũng có đầy thủ đoạn bức bách hắn thừa nhận, so với việc chịu nỗi khổ da thịt, còn không bằng tranh thủ thừa nhận. Ngược lại đây cũng không phải chuyện xấu gì, hắn cũng là đang giúp người, chỉ cần Dương Phi Tuyết không biết chuyện hắn trộm vàng là được, tất cả đều dễ nói chuyện, cười khổ một tiếng, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Thử hỏi có ai lại muốn đi lừa gạt người?"
Lời này đúng là xuất phát từ nội tâm, ai mà không muốn đầu thai vào nhà tốt chứ, như vậy có thể từ lúc sinh ra cho đến chết đi, cũng không cần phải đi kiếm tiền, biết tiêu tiền là được.
Dương Phi Tuyết híp mắt nói: "Thế nhưng ngươi có biết hay không, ngươi làm náo loạn như thế, làm Dương gia mất hết thể diện."
Hàn Nghệ a một tiếng, lắc đầu nói: "Ta thật không biết, lúc đó ta chỉ là nghĩ làm sao báo thù giúp Hùng Đệ, đây. . . đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Nếu có thể thừa nhận, hắn tuyệt không do dự, nhưng không thể thừa nhận, hắn có chết cũng không thừa nhận, trừ phi có chứng cứ xác thực.
Dương Phi Tuyết tức giận nói: "Ngươi hiện tại vào trong thành mà xem, phàm là nói đến Thiên Tế tự, không ai không nhắc tới Dương gia, ai cũng nói Dương lão phu nhân cũng bị lừa rồi, bởi vậy bà nội của ta cũng chịu đủ chê trách, đây cũng là do ngươi cả."
Hàn Nghệ sửng sốt nửa ngày, nói: "Ta. . . ta thật không có cân nhắc đến, ta chỉ là muốn ở trước mặt Dương Công cùng bách tính vạch trần lời nói dối của Thiên Tế tự, ta. . . ta không nghĩ tới chuyện này."
Chuyện này rất dễ phủ nhận, dù sao hắn nhỏ tuổi như thế, cho dù là vài kẻ cáo già cũng rất khó cân nhắc đến chuyện này, ngay cả lão hòa thượng Cửu Đăng kia cũng là đến cuối cùng mới phản ứng ra đấy.
Bỗng nhiên bộp một tiếng.
Dương Phi Tuyết đem đoản kiếm trong tay vứt tới trước mặt Hàn Nghệ, nhàn nhạt nói: "Ta mặc kệ ngươi có nghĩ tới hay không, nhưng việc này đều do ngươi mà ra, nếu ngươi đã thừa nhận, vậy ngươi liền tự vẫn tạ tội đi."
Hừ. Muốn doạ ta sao, ta vốn là tổ tông trò này nha. Hàn Nghệ cúi đầu liếc nhìn thanh đoản kiếm kia, lại ngẩng đầu lên, nhìn Dương Phi Tuyết nói: "Ta có thể tự vẫn tạ tội, thế nhưng nguyên nhân việc này hoàn toàn bắt nguồn từ ta, ta hi vọng cô buông tha người nhà của ta và Hùng Đệ." Hắn phải tận lực đắp nặn hình tượng quang minh của mình, lợi dụng Tiểu Hoàng lừa gạt tiền tài, đây là vì trả nợ cứu vợ chôn cất cha, lợi dụng Bồ Tát vạch trần Cửu Đăng, đây là vì bằng hữu. Thử hỏi loại nam tử có tình có nghĩa như thế, đi đâu mới tìm được nha! Quả thực chính là động vật quý hiếm, giết động vật quý hiếm là chuyện phạm pháp đấy.
"Được."
Dương Phi Tuyết đáp ứng rất sảng khoái.
Hàn Nghệ không nói thêm nữa, nhặt lên đoản kiếm, keng một tiếng, rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thấy ánh sáng lạnh lẽo lưu động, có thể nhìn ra được, đây là một thanh kiếm tốt.
Vài tên hộ vệ cách đó không xa thấy thế, sắc mặt căng thẳng, muốn vọt vào trong đình, Dương Phi Tuyết liền duỗi tay ra ngăn cản bọn họ.
"Ài."
Hàn Nghệ đột nhiên lên tiếng.
"Ngươi sợ sao?" Dương Phi Tuyết vội vàng hỏi.
"Ta vẫn luôn sợ hãi, bất quá ta chỉ là muốn hỏi, ta đâm có được hay không?"
Hàn Nghệ cầm đoản kiếm, đột nhiên hỏi.
"Đâm?" Dương Phi Tuyết sững sờ "Tại sao?"
Hàn Nghệ hơi sợ nói: "Ta nghe nói đâm vào bụng không đau bằng cắt cổ."
Dương Phi Tuyết nhẹ a một tiếng, cảm giác đứng trước mặt mình chính là một kẻ ngu ngốc, sững sờ nửa ngày, mới phất tay một cái, nói: "Tùy ngươi."
"Cảm ơn."
Hàn Nghệ hai tay nắm chặt chuôi kiếm, mũi kiếm hướng vào bụng mình, hít sâu vào một hơi, nhắm hai mắt lại, đột nhiên đâm xuống.
Phanh!
Dương Phi Tuyết đột nhiên bay tới một cước, đá bay đoản kiếm trong tay Hàn Nghệ, không dám tin nói: "Ngươi đúng là dám đâm nha!"
Đám nữ nhân này lực chân sao đều lớn như vậy chứ. Hàn Nghệ chỉ cảm thấy một trận đau đớn từ tay phải, kinh ngạc nói: "Không phải cô bảo ta tự vẫn tạ tội sao?"
Dương Phi Tuyết trừng mắt nhìn, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Ta bảo ngươi tự vẫn, ngươi liền tự vẫn?"
Hàn Nghệ nói: "Không phải cô từng nói, cô muốn giết ta, chẳng qua chỉ là chuyện một câu hay sao? Đã như vậy, ta sao không thể tự vẫn?"
Dương Phi Tuyết hoàn toàn không hiểu nổi Hàn Nghệ, hoang mang nói: "Ngươi là khờ thật, hay là giả vờ ngây ngốc với ta thế?"
Hàn Nghệ lắc lắc đầu nói: "Ta không ngốc, vì lẽ đó ta mới làm như thế, nếu như ta dám phản kháng, rất có thể cô sẽ giận lây sang người nhà cùng bằng hữu của ta. Ngược lại việc ta phải chết cũng không tránh được, đã như vậy, vì sao ta còn phải liên lụy nhiều người hơn làm gì?"
Dương Phi Tuyết vội vàng nói: "Thế nhưng ngươi có thể giải thích nỗi khổ trong lòng mà, ngươi có thể nói ngươi gạt ta, chỉ là để trả nợ, mà ngươi vạch trần lời nói dối củaThiên Tế tự, cũng là một chuyện tốt mà."
Đồ ngốc! Không phải ngươi vừa nói hết ra sao? Tựa hồ lời từ trong miệng ngươi nói ra càng có sức thuyết phục hơn nha, đã như vậy, ta việc gì phải nói chứ. Hàn Nghệ cười thầm trong lòng, ngoài miệng lại phi thường thành khẩn nói: "Đúng, đứng ở góc độ của ta, xác thực có thể nói như vậy, nhưng mà đứng ở góc độ của cô, cô thật sự là bị lừa. Đúng rồi, còn có, Dương lão phu nhân cũng bị tổn thương, chuyện này tuy không phải là mong muốn của ta, nhưng nguyên nhân cũng là bắt nguồn từ ta, tội của ta là không thể tha thứ, cô muốn giết ta, ta cũng có thể lý giải."
Dương Phi Tuyết nhìn chằm chằm Hàn Nghệ, nhưng từ khuôn mặt ngây ngô của Hàn Nghệ, nàng căn bản nhìn không ra bất kỳ thứ gì, lại nói: "Ngươi không muốn biết, vì sao ta có thể tìm ra ngươi à?" Lúc nói chuyện, lông mày của nàng hơi giương lên, có chút hương vị tự sướng.
Ồ, nguyên lai là cô muốn khoe khoang nha, ta có thể thỏa mãn cô, bởi vì ta quả thật cũng muốn biết. Hàn Nghệ gật đầu thật mạnh một cái nói: "Ta quả thật cũng muốn biết."
Dương Phi Tuyết nở nụ cười: "Bởi vì cái hôm ngươi cùng Hùng Đệ, còn có tên tiểu tử kia tới tế bái cha mẹ của Hùng Đệ, thì ta cũng ở đấy."