"Đi? Đi đâu?"
Tiêu Vân vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ, phảng phất như đang ngắm hoa trong sương.
Hàn Nghệ nghiêm mặt nói: "Ta mặc kệ cô đi đâu, tóm lại là không cần ở đây nữa."
Tiêu Vân trợn đôi mắt phượng, vô cùng kinh ngạc nói: "Ngươi muốn đuổi ta đi?"
"Cô cũng có thể cho là ta đang mời cô đi cũng được."
Hàn Nghệ nhẹ nhàng cười một tiếng, cố làm ra vẻ thoải mái nói: "Cô bây giờ cũng thấy được tình huống Hàn gia ta rồi, cô có ở đây thì cũng chỉ khổ cô thôi, có câu nói rằng, tai vạ đến đít tự mà bỏ chạy, chuyện này ta có thể hiểu được, cũng sẽ không trách cô, bởi vì cô vốn không thuộc về nơi này, cũng chẳng đáng phải ở lại đây, cho nên cô hãy đi đi."
Tiêu Vân nhíu mày, liếc mắt nhìn Hàn Nghệ nói: "Thì ra trong lòng ngươi, ta là loại người như vậy."
Hàn Nghệ vừa cười vừa lắc đầu nói: "Ta không có tâm tình mà quản cô là loại người nào, từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì nữa, OK?"
Nói xong, hắn thấy Tiêu Vân chẳng nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào mình, liền nói tiếp: "Cô nhìn ta làm gì, thực ra ta biết, cô gả vào Hàn gia ta cũng chỉ là để báo ân, điều này cô chớ phủ nhận, Hàn Nghệ ta có mấy cân mấy lượng, bản thân ta tự biết rõ, thậm chí còn kém xa Sơn. . .kém xa cha ta, liệu cô sẽ coi trọng ta? Bản thân ta cũng chẳng tin, may mà giữa chúng ta còn chưa phát sinh bất kỳ quan hệ nào, Hàn gia ta cũng chẳng nợ cô cái gì, chúng ta vui vẻ chia tay thôi."
Bởi vì hắn có ký ức của Hàn Nghệ trước kia, trong ký ức, Tiêu Vân và Hàn Nghệ kỳ thật càng giống một đôi tỷ đệ hơn, bất luận là ngữ khí nói chuyện hay phương thức ở chung của họ, đều là cách của trưởng bối đối đãi với vãn bối, căn bản là không chứa đựng một chút tình cảm nam nữ nào, cũng không rõ là Hàn Nghệ trước kia là người trong sáng, hay là cố ý giả bộ ngây ngô, nhưng bây giờ Hàn Nghệ có thể cảm nhận được điều này rất rõ ràng. Hắn cũng không hiểu vì sao lúc ấy Tiêu Vân lại đồng ý gả cho cái loại không có chí khí, loại ký sinh trùng như Hàn Nghệ. Tiêu Vân lẽ ra phải rất hiểu Hàn Nghệ mới đúng, loại nam nhân này tuyệt đối không thích hợp để gửi gắm cả đời, cho nên nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn một lý do duy nhất là muốn báo ân thôi.
Phải biết rằng Hàn Nghệ trước kia có tiếng mềm yếu, chẳng biết gánh vác cái gì, đôi vai hoàn toàn vô dụng. Hàn Đại Sơn dù nghèo khổ thế nào, cũng vẫn vực dậy được cái nhà này, một tay nuôi lớn Hàn Nghệ, là một nam nhân vô cùng có trách nhiệm. Mặc dù chỉ là một người nông dân, nhưng tuyệt đối có thể gọi là đỉnh thiên lập địa. Về điểm này thì ngay cả Hàn Nghệ hiện tại cũng phi thường khâm phục Hàn Đại Sơn, hắn tự nghĩ mình làm không được, cho nên suy bụng ta ra bụng người, nếu như hắn là nữ nhân thì hắn thà chọn con trâu già Hàn Đại Sơn kia, còn hơn chọn ngọn cỏ non Hàn Nghệ này, bởi vì Hàn Nghệ trước kia căn bản không thể mang đến cảm giác an toàn cho bất cứ ai.
Với một cao thủ tình trường như Hàn Nghệ, sao có thể không nhìn rõ tâm lý đó của Tiêu Vân chứ.
Nói khó nghe một chút, đó chính là cam chịu.
Tiêu Vân chẳng nói một lời, ngơ ngác nhìn Hàn Nghệ, một lúc lâu sau, nàng mới cầm lấy tay nải bước ra ngoài.
Đây mới là lựa chọn sáng suốt nha! Hàn Nghệ cũng không ra tiễn, chỉ chân tâm thật ý nói một câu: "Bảo trọng!" Đợi cho tới khi Tiêu Vân đi rồi, hắn mới xoay người trở lại phòng trong.
Thế sự thật là trêu ngươi, mấy ngày trước còn mới thành hôn, nháy mắt đã đường ai nấy đi.
Hàn Nghệ nằm trên giường, hai tay gối lên đầu, hai chân đan chéo lại, hai mắt thất thần nhìn lên nóc nhà cũ nát, trong lòng bắt đầu tính toán xem làm thế nào trả nợ.
Thực ra trong lòng hắn một chút nắm chắc cũng không có, nếu không thì sao lại để Tiêu Vân ra đi, hắn cũng lo lắng vạn nhất không trả nổi nợ, thì Vương Bảo chắc chắn sẽ không bỏ qua Tiêu Vân, đây là điều mà hắn không muốn thấy nhất. Một gốc cải trắng ngon như vậy, mình không ăn thì cũng không thể để cho heo ăn được, hơn nữa hắn cũng không đủ sức bảo vệ Tiêu Vân, cho nên để Tiêu Vân rời đi là lựa chọn tốt nhất. Còn một điểm nữa là, mục tiêu của Vương Bảo là Tiêu Vân, nếu Tiêu Vân đi rồi, thì áp lực đè lên vai hắn hiển nhiên sẽ nhỏ hơn nhiều.
Phải làm sao bây giờ đây?
Hàn Nghệ không khỏi nghĩ lại quá khứ xem mình đã kiếm tiền thế nào.
Thu phí bảo kê?
Thôi bỏ, dựa vào cái thân xác này, không bị người khác thu phí bảo kê là đã phải cảm tạ trời đất rồi.
Tiếp tục lừa đảo?
Ta ngay cả hiện tại ở hoàn cảnh nào, tình trạng nào còn không rõ, sao có thể đi lừa đảo người khác. Hơn nữa, những mánh khóe lừa bịp của ta cũng không còn phù hợp nơi đây, ở đây khắp nơi là đồ cổ, cũng chẳng có ai làm tài chính cả.
"Được rồi, được rồi, dù sao thì hiện tại cũng chỉ còn mình ta, cùng lắm thì người chết chim chĩa lên trời. Ngủ một giấc trước đã rồi tính, như vậy ít nhất có thể tiết kiệm một bữa cơm trưa."
Hàn Nghệ ngẫm nghĩ một hồi rồi ngủ mất luôn, dù sao xác thực hắn cũng quá mệt mỏi rồi, cho dù là thể xác hay là tinh thần.
Giấc ngủ này một mạch tới khi trời tối, phát huy đầy đủ tinh thần "Gió thổi xác trứng gà, vợ đi chim vui vẻ".
Khi hắn tỉnh dậy, đột nhiên phát hiện thấy phòng trước lờ mờ ánh nến.
"Ai vậy?"
Hàn Nghệ vừa nói vừa nhảy ra khỏi giường, rón rén đi ra ngoài, đúng lúc đó thấy một người đi vào, chính là Tiêu Vân rời đi lúc trưa.
"Sao cô vẫn còn ở đây?"
Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi.
Tiêu Vân nhìn Hàn Nghệ, rồi cười vẻ dịu dàng nói: "Phu quân"
"Đừng gọi ta là phu quân, ta nghe mà đau cả đầu, cô cứ gọi ta là Hàn Nghệ đi."
Hàn Nghệ xua tay, sắc mặt cương quyết.
Hắn trước kia không hề có ý định kết hôn, đương nhiên, bây giờ cũng không có, tất cả đều là vì hắn sinh ra trong một gia đình tan vỡ, từ khi hắn còn rất nhỏ, cha mẹ đã ly dị, nguyên nhân là do cha hắn đã có người khác ở bên ngoài, sau đó hắn sống cùng với mẹ, nhưng thật bất hạnh là, mẹ hắn do vừa phải làm cha, vừa phải làm mẹ, cuộc sống vô cùng gian khổ, cuối cùng vì lao lực mà thành bệnh, cuối cùng lâm bệnh qua đời khi hắn còn rất nhỏ.
Từ đó hắn bắt đầu bước chân vào chốn giang hồ, làm một vài hoạt động trộm cắp, móc túi. Mặc dù cha hắn vẫn còn sống, nhưng tính cách hắn khá ngoan cố, thà chết chứ không đi tìm cha, hơn nữa ông ta đã có gia đình mới rồi. Cũng may là hắn có khả năng lừa đảo thiên bẩm, cho nên không bị chết đói nơi đầu đường xó chợ. Nhưng cũng vì từ nhỏ đã ra ngoài lăn lộn, không có ai dạy bảo, hơn nữa còn hay tới các tụ điểm ăn chơi thâu đêm lừa đảo, cho nên tính cách hắn khá giống với người cha mà hắn vô cùng căm hận, đó là sau khi hắn kiếm được tiền thì cũng rất phong lưu. Dù sao thì trong cái môi trường đó, cũng khó mà mọc ra đóa hoa sen được.
Điều này đã tạo ra một loại tâm lí vô cùng mâu thuẫn. Bởi vì hắn đã tận mắt chứng kiến nỗi đau và sự gian khó của mẹ hắn sau khi ly hôn, đây là những ký ức không bao giờ phai nhạt, mà khi hắn thấy cái đức tính này của mình, cộng thêm cái nghề hắn làm chẳng bao giờ nhìn thấy ánh sáng, cho nên hắn cho rằng mình kết hôn với ai chính là làm hại người đó, hắn không muốn gây ra bi kịch cho một người phụ nữ nào khác. Vì vậy hắn dứt khoát không kết hôn, từ khi hắn có tiền, xung quanh chưa bao giờ thiếu nữ nhân, đủ loại màu da, đủ loại quốc tịch cả, nhưng đó đều là chơi bời bên ngoài, có tiền mọi người cùng hưởng, vui là được, yêu cầu của hắn đối với nữ nhân chỉ có 8 chữ: "Ngươi tình ta nguyện, vui xong giải tán." Cái thứ trò chơi tình cảm, nhất định là không dây vào, bất kể ngươi là tiên nữ hay là thánh nữ.
Bạn thân Peter Zhu của hắn hình dung loại tâm lí này là loại tâm lý ung thư không thể bỏ, cơ bản là rất khó thay đổi.
Nhưng cũng chính vì thế, một thằng lừa đảo không có sắc thái tình cảm tuyệt đối sẽ vô cùng đáng sợ, đây cũng chính là một trong các nhân tố quan trọng tạo nên con người hắn.
"Chẳng phải cô đã đi rồi sao? Quay về làm gì? Còn quên mang gì à?"
Đối với việc Tiêu Vân đi rồi quay lại, Hàn Nghệ rất là mất hứng. Hắn tự thấy Tiêu Vân không hề thích mình, mà hắn cũng không hề muốn có một thê tử như vậy, vui vẻ giải tán hiển nhiên là kết quả tốt nhất, ở với nhau cũng chẳng thể hạnh phúc được, hà tất phải làm khó nhau làm gì.
"Hàn Nghệ, đủ rồi đấy!"
Tiêu Vân đột nhiên giận dữ quát lớn, chỉ mặt Hàn Nghệ mắng: "Ta biết ngươi tính cách yếu đuối, nhưng không ngờ lại yếu đuối đến mức này. Ngươi đã thấy ai gặp chút khó khăn đã đuổi thê tử mình đi chưa? Ngươi thân là nam nhân, lẽ nào không thể gánh vác cái nhà này sao?"
Hàn Nghệ tức giận nói: "Loại nam nhân đó đúng là ta chưa từng thấy, nhưng ta đã thấy rất nhiều kẻ bán vợ trả nợ đó."
Đừng nói là cổ đại, ngay cả hậu thế thì hắn cũng từng thấy rất nhiều kẻ bán vợ trả nợ, nhiều cô gái trong hộp đêm đều có xuất thân như vậy.
Tiêu Vân sửng sốt, rồi hừ một tiếng nói: "Chỉ sợ ngươi không có cái gan đó."
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Đúng, đúng là ta không có cái gan đó, vậy cô còn ngốc nghếch quay về với loại nam nhân đó làm gì, loại người như cô thật khó lý giải nha."
"Tiêu Vân ta mặc dù chỉ là hạng nữ lưu, nhưng cũng là người biết tri ân tất báo." Tiêu Vân mặt đầy ngạo khí nói: "Lúc nãy ngươi nói rất đúng, Hàn gia ngươi không nợ gì ta cả, nhưng ta lại nợ Hàn gia ngươi rất nhiều, Hàn bá bá lúc trước mong ta gả cho ngươi, chẳng phải là hi vọng ta chăm sóc ngươi sao, hơn nữa món nợ này cũng do ta mà ra, ta chưa bao giờ dự định bắt ngươi phải trả, việc này ngươi không cần phải lo, tự ta sẽ có biện pháp."
"Cô có biện pháp? Vậy mà không nói sớm, hại ta sợ hãi cả một buổi trưa."
Hàn Nghệ vỗ ngực vài cái, thở phào nhẹ nhõm.
Nam nhân này thật đúng là không có tiền đồ.
Tiêu Vân tự thì thầm một câu, rồi lạnh lùng nói: "Ăn cơm đi." Nói rồi liền đặt chiếc chén lớn màu xám tro trong tay lên chiếc bàn thấp đặt trên giường. Giường của Đường triều quả thật là vạn năng nha, ngoài việc đi ỉa ra thì việc gì cũng có thể làm trên đó, kể cả chịch. (Chiếc giường này là tấm ván hay tấm phản đó)
Nói đến ăn cơm, Hàn Nghệ đột nhiên cảm thấy bụng đói meo, vội vàng ngồi lên giường, nói: "Nhanh cầm chén đũa đến."
"Tự đi mà lấy."
"Oa! Làm một thê tử, chẳng lẽ cô không thấy mình nên giúp trượng phu đi lấy chén đũa sao?" Hàn Nghệ khoanh chân, vẻ mặt bất bình nói.
Tiêu Vân nổi trận lôi đình mắng: "Hàn Nghệ, ngươi thật quá vô sỉ đó, nói cho ngươi biết, ta giúp ngươi trả nợ xong sẽ đi luôn, về sau sẽ không liên quan gì với ngươi nữa."
"Chỉ cần cô trả được khoản nợ này, ta giúp cô lấy chén đũa cũng được."
Tựa hồ Tiêu Vân càng tức giận, thì Hàn Nghệ lại càng vui, hắn liền nhảy xuống giường, cầm một bộ chén đũa tới, rồi lại ngồi lên giường, khi nhìn lên bàn mới thấy bữa tối của Đường triều thật là quá đơn giản, chỉ có mỗi cái chén, bên trong là ba bốn cục gì đó thâm thâm hình dạng không đồng nhất. "Cái này. . . Cái này là bánh rau dại à?" Dựa vào trí nhớ, Hàn Nghệ vất vả lắm mới đọc ra được tên đầy đủ của món ăn này, dùng mắt nhìn thì chắc chắn không thể nhận ra, trông nó khác quá.
Bánh rau dại là thứ được làm từ rau dại và gạo nếp.
Tiêu Vân không thèm để ý tới hắn.
Sau khi tự làm mình bẽ mặt, Hàn Nghệ cũng chẳng buồn nói nữa, bụng quả thực đã đói lắm rồi, liền cầm một cái bánh rau dại đưa vào miệng.
"Ọe!"
Thứ này vừa vào miệng, Hàn Nghệ đã lập tức ọe ra, thật không biết là cái vị gì nữa, tiếng Hán bác đại tinh thâm cũng không có từ gì hình dung ra được, chỉ biết là vô cùng khó ăn. "Oa, cô làm ra cái gì vậy, sao mà khó ăn thế?" Bởi vì hắn đã hôn mê mấy ngày, bữa ăn hôm qua là do nhà Dương Lâm mang tới, mặc dù không ngon, nhưng cũng ăn tạm được, hắn cũng không yêu cầu cao về ăn uống, mì ăn liền cũng là một bữa, sơn hào hải vị cũng là một bữa, nhưng cái món bánh rau dại này thực sự không thể nuốt nổi, quả thật chính là tra tấn.
Đôi môi đỏ thắm của Tiêu Vân khẽ mở, cắn một nửa nhỏ, nhai chậm rãi rồi nói: "Ta thấy rất ngon mà."
Hàn Nghệ nhìn thấy choáng váng: "Không thể nào."
"Đúng là rất ngon." Tiêu Vân lại cắn thêm miếng nữa, rồi thuận miệng hỏi: "Hay là tại ngươi chưa khỏi bệnh, vị giác vẫn chưa khôi phục?"
Là vậy à? Hàn Nghệ cũng hơi chút mê mang.
Tiêu Vân lại nói: "Ngươi thích ăn hay không thì tùy, dù sao thì trong nhà cũng chẳng còn bao nhiêu lương thực, lát nữa đói bụng đừng có tới tìm ta."
Cũng đúng, không thể lãng phí được, không thì đêm nay sống qua thế nào.
Hàn Nghệ ngẫm nghĩ một hồi, rồi đột nhiên nhảy xuống khỏi giường, vào trong bếp múc một bát nước lớn ra, bóp nát bánh rau dại hòa vào nước, sau đó đổ ừng ực vào bụng, chỉ thấy có vị đăng đắng, chẳng khác gì uống thuốc Đông y cả.
"Ợ!"
Vừa mới uống xong, Hàn Nghệ đột nhiên phồng hai má lên, liền vội bịt miệng lại, cố nhịn cho nó trôi xuống.
"Thật là chán ghét, nhìn mà chẳng còn hứng ăn nữa."
Tiêu Vân ném nốt nửa cái bánh còn thừa vào trong chén, thản nhiên nói: "Ăn xong chưa?"
"Ừm."
Hàn Nghệ không dám nói gì nữa, chỉ ngậm chặt miệng "Ừm" một tiếng.
Tiêu Vân cũng chẳng nói thêm gì, thu dọn chén đũa trên bàn xong rồi đi ra ngoài.
"Phù!"
Được một lúc, Hàn Nghệ khẽ thở phào một hơi, thầm nhủ, chẳng lẽ vị giác của ta đã hỏng đến trình độ này sao?
"Ai u ...!"
Hàn Nghệ đột nhiên một tay ôm bụng, con ngươi như muốn nhảy ra ngoài. "Không phải chứ, lẽ nào đường ruột của ta cũng có vấn đề? Không xong rồi, không nhịn nổi nữa rồi."
Hàn Nghệ vội vã nhảy ra khỏi giường, cuống cuồng lao ra bên ngoài, nhưng vừa mới đi qua một khúc rẽ, ánh mắt đã liếc thấy bên cạnh một gốc liễu có một bóng dáng xinh đẹp, cánh tay nuột nà như ngó sen đang chống vào thân cây, tay còn lại đang ôm ngực, cúi đầu ói lên ói xuống.
"Ôi vãi lúa! Thì ra không phải vị giác ta có vấn đề, mà là trí thông minh bị người ta kéo xuống, bất quá nữ nhân này vậy mà giỏi nhịn thật, thứ khó ăn đến vậy mà vẫn làm bộ ăn ngon như bào ngư được, không đi hành nghề lừa đảo thì quả thật lãng phí nhân tài."
Hàn Nghệ bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, kiếp trước chơi chim 10 năm, chưa bao giờ thất thủ, kiếp này vừa mới bắt đầu đã bị chim mổ vào mắt, thật sự là báo ứng mà.