[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân) - 唐朝小闲人

Quyển 1 - Chương 70:Chia của

Hóa ra hôm đó tuy rằng hai cái rương đều giống nhau, nhưng bên trong cái rương đưa cho Thẩm Tiếu không hoàn toàn là vàng, chỉ có ba thỏi vàng, Vương Bảo liếc nhìn chỉ có ba thỏi vàng thôi, nhưng gã theo lẽ tự nhiên sẽ cho rằng bên trong toàn bộ đều là vàng. Mà khi Thẩm Tiếu kiểm tra vàng cũng chỉ thay phiên nhau lấy ba đĩnh vàng ra mà thôi, sau khi kiểm tra xong thì đã bị hắn lén giấu trong tay áo, bởi vì Hàn Nghệ đổi rương, trên người không tiện mang theo vàng. Mà trước khi xảy ra xung đột, Tang Mộc cố ý bước ra chính giữa kính rượu, mục đích là để cha con Vương Đại Kim hơi cách xa cái rương ra, mà Hàn Nghệ khi đó vẫn luôn khiêm tốn lại không uống rượu, mà là ôm cái rương kia. Đợi khi xảy ra xung đột, Hàn Nghệ cố ý nhích sang phía Vương Đại Kim, chính trong khoảnh khắc đó đã đánh tráo được rương. Tại sao hắn phải trải một lớp tơ lụa trên bàn, chính là vì đề phòng khi đổi rương phát ra tiếng động. Đương nhiên, vì để xung đột này càng thêm hợp lý, trong lần đầu gặp mặt Hàn Nghệ đã cố ý chôn một cái ngòi, cũng chính là bảo Tang Mộc đánh Tả Vụ, lần thứ hai sẽ không có vẻ đột ngột nữa. Bởi vì từ khi Hàn Nghệ vào phòng liền không lên tiếng, vẫn luôn cúi đầu đứng một bên, giống như một hạ nhân vậy, mà ý đồ hợp tác Tang Mộc đề xuất kia khiến Vương Đại Kim phân tán sức chú ý, do vậy lúc ấy ở trong phòng không ai chú ý đến hắn cả. Đợi sau khi đánh tráo xong, Thẩm Tiếu liền vội vã rời đi, loạn như thế thì càng không ai phát hiện ra. Hàn Nghệ cười lắc đầu nói: "Bất quá việc này có thể che mắt tất cả mọi người, chỉ duy nhất không lừa được Thẩm lão gia tử, lần này còn may được Thẩm lão gia tử hỗ trợ nha!" Dù sao đây không phải là một quan hai quan tiền, để mà Thẩm Tiếu có thể tùy tiện lấy ra được. Đây là 900 quan nha, cho dù là Đệ Nhất Lâu muốn lấy ra số tiền lớn như vậy thì cũng vô cùng khó nha, bởi vì Thẩm Tiếu không phải đương gia, căn bản không thể làm chủ, căn bản cũng không lấy ra được nhiều tiền đồng như thế. Tuy là hôm đó Thẩm Tiếu không thật sự mang theo 900 quan đi, chỉ phủ một lớp tiền đồng ở bên ngoài, bên dưới đều là đá cả. Về điềm này, Vương Đại Kim cũng đoán sai rồi, cho rằng bọn Tang Mộc mang theo một ngàn tám trăm quan bỏ chạy, thật ra chỉ là chín trăm quan, trọng lượng đã giảm đến phân nửa. Nhưng một khi bắt đầu truy xét, nếu Thẩm lão gia tử hoàn toàn không biết, vậy chuyện này chắc chắn không làm được, bởi vì không có ông ta phê chuẩn, Thẩm Tiếu không thể điều động nhiều tiền như thế, cho nên chuyện này nhất định phải nói cho Thẩm Thanh Phong biết. Thẩm Tiếu cười gian hắc hắc nói: "Cha ta đâu ra mà chiu hỗ trợ chứ, chẳng phải là do biện pháp của ngươi hay, buộc cha ta phải hỗ trợ sao." Hóa ra trong kế hoạch này, khó làm nhất không phải là Vương Đại Kim, mà là Thẩm Thanh Phong, bởi vì kế hoạch này tuy không cần Thẩm Thanh Phong tham dự, nhưng nhất định cần Thẩm Thanh Phong bọc hậu, giúp Thẩm Tiếu hoàn thành trò lừa này. Nhưng Hàn Nghệ phỏng chừng Thẩm Thanh Phong chắc chắn sẽ không đồng ý, thế là bảo Thẩm Tiếu vào đêm trước khi giao dịch thì nói hết mọi chuyện cho Thẩm Thanh Phong biết, bởi vì khi đó kế hoạch đã tiến hành rồi, Thẩm Thanh Phong tuyệt đối sẽ không phô trương ra ngoài, biện pháp duy nhất chính là giam Thẩm Tiếu lại, để Thẩm Tiếu nằm ngoài sự việc, vậy thì vụ lừa gạt này xong phim rồi. Lại không ngờ là Hàn Nghệ để ông ta biết chuyện này, chỉ là để bọc hậu, không phải thật sự cần ông ta tham dự hỗ trợ. Đêm hôm đó, Hàn Nghệ bảo Tiểu Dã lén cứu Thẩm Tiếu ra, đợi đến sáng Thẩm Thanh Phong biết Thẩm Tiếu không còn ở đó nữa, chắc chắn đoán được Thẩm Tiếu đã đi rồi. Ông ta cũng biết cá tính của Thẩm Tiếu, nếu tiếp tục ra mặt ngăn cản thì có thể sẽ hại Thẩm Tiếu. Thay vì thế thì chi bằng giúp Thẩm Tiếu, dù sao ông ta cũng chỉ có một nhi tử này, thế là vội vàng sắp xếp mọi việc trong nhà, tạo ra biểu hiện giả là bí mật mang trọng kim ra mua vàng. Ngày đó trước cửa phủ nha, Thẩm Thanh Phong đánh thật, tuyệt đối không phải giả. Phải biết là cả ngày ông ta đều lo lắng sợ hãi, lần này vừa thấy Thẩm Tiếu bình an vô sự đi ra, vừa thả lỏng thì lửa giận bốc lên, làm sao có thể nhịn được. Hàn Nghệ không muốn tiếp tục đi sâu thảo luận chuyện này, dù sao biện pháp này cũng có chút mạo hiểm rồi, nhưng việc này được xây dựng dựa trên sự tự tin của hắn, hắn nắm chắc mười phần có thể đánh tráo thành công. Khiêm tốn mà nói, nếu lúc đó xuất hiện bất kỳ sự cố nào ngoài ý muốn, nếu Hàn Nghệ không tìm được cơ hội, khẳng định cũng sẽ không ra tay, cùng lắm thì không đánh tráo, như vậy cũng không có ai phát hiện ra, hơn nữa cũng tiêu được số vàng kia, hắn cũng không thiệt thòi. Trong toàn bộ bố cục, khả năng hỏng bét duy nhất chính là trong chớp mắt lúc hắn tráo cái rương kia, nhưng việc này đối với hắn mà nói thật sự không phải là việc khó, chỉ giống như Jordan ngửa người ném rổ mà thôi, cho dù trước mặt có bao nhiêu người thì cũng không phải vấn đề, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, bây giờ tình hình Vương gia thế nào?" Thẩm Tiếu vừa nghe vậy, tựa như nhớ ra cái gì, vội vàng nói: "Suýt chút quên nói cho các ngươi biết, các ngươi không nhìn thấy đâu, hôm nay Vương gia náo nhiệt lắm, tứ đại lão phố Trì Liễu đồng loạt đều đến Vương gia, giục Vương Đại Kim trả tiền, cục diện đó thật sự là vô cùng thú vị nha!" Hiển nhiên, mục đích của Hàn Nghệ không chỉ là muốn lừa gạt gia sản Vương gia, nếu là như vậy thì thật sự là sỉ nhục danh tiếng hiệp đạo của hắn, hắn là muốn lấy gậy ông đập lưng ông. Thật ra lúc ban đầu, hắn từng hỏi Thẩm Tiếu, gốc rễ của Vương gia này thế nào, tuy Thẩm Tiếu không thể nói rõ ràng rành mạch, nhưng dù sao cũng có chút quan hệ, ít nhiều gì cũng có hiểu biết. Y nói cho Hàn Nghệ biết, tiền tài của Vương gia này chủ yếu là ruộng đất, tơ lụa, nô lệ là chính, bởi vì đối tượng mà Vương gia cho vay nặng lãi là những nông dân nghèo, nhưng nông dân này có được bao tiền chứ, không trả tiền được chỉ có thể lấy ruộng hoặc là người để gán nợ thôi. Cho nên Thẩm Tiếu đoán chừng tiền mặt của Vương gia không nhiều lắm. Sau khi Hàn Nghệ biết được điểm này mới cố ý sắp xếp bọn Tang Mộc trước tiên giả trang thành thương nhân đến mua tiền tệ của Đại Đường, mục đích chỉ có một, chính là để Vương gia đi vay tiền, bởi vì hắn biết, phía Dương gia đang thu mua vàng, vừa chuyển tay thì lập tức thu lại được tiền, cho nên Vương Đại Kim sẽ không chút do dự mà đi vay tiền. Lần này thì tốt rồi, tiền đều bị lừa sạch, mà bên kia lại mượn không ít tiền. Bình thường bọn họ luôn giục người ta trả tiền, lần này coi như được nếm mùi đau khổ rồi. Đừng có xem thường những lão Bảo kia, tuy địa vị mấy mụ này ti tiện, nhưng mỗi người đều có thực lực phi thường, phố Trì Liễu là nơi nào chứ, chính là nơi tiêu phí cao nhất của Dương Châu, rất nhiều công tử ca đều thường đến đó. Quan hệ của những lão Bảo kia với bọn họ đều rất tốt, nói cho cùng Vương Đại Kim cũng chỉ dám bắt nạt những nông dân thành thật chất phác kia thôi, bây giờ giấy nợ đang trong tay người ta, Vương Đại Kim dám không trả tiền sao. Nhưng vấn đề là trong tay Vương Đại Kim không có tiền mặt nha! Hàn Nghệ nói: "Kết quả thế nào?" Trong mắt Thẩm Tiếu hiện lên một chút tức giận, nói: "Dù sao lúc trước Vương gia cũng bán không ít cô nương cho mấy mụ kia, coi như có chút giao tình, cho nên tạm thời các mụ ấy cũng không bức ép quá sát. Ta nghe nói mấy mụ ấy cho Vương Đại Kim thời gian một tháng để chuẩn bị tiền. À, sau khi tứ đại lão Bảo đi rồi, Vương Đại Kim đã chạy đến Dương gia, nhất định là muốn mời Dương nhị công tử giúp đỡ. Ta còn đặc biệt đi nghe ngóng một phen, Dương nhị công tử hoàn toàn không để ý đến ông ta." Người ta đường đường là quý tộc, tuy rằng việc này do Dương gia mà nên, nhưng ngươi vàng thì không có lấy được, ngược lại còn muốn ta giúp đỡ, Dương nhị và Vương gia vốn không có giao tình gì, thậm chí còn không bằng quan hệ của Thẩm Tiếu, sao có thể giúp đỡ chứ. Những lão Bảo kia sao lại lương thiện như vậy chứ, ngay cả ném đá xuống giếng cũng không có. Hàn Nghệ hơi tiếc nuối, nói: "Vậy ngoài trừ Dương gia thì sao?" "Ta đoán chừng là không có." Thẩm Tiếu lắc đầu nói: "Vương gia bọn họ làm bậy cũng không phải ngày một ngày hai, rất nhiều người từ lâu đã khó chịu với bọn họ rồi, căn bản không thể giúp đỡ bọn họ. Lần này Vương gia bọn họ cho dù không chết, cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, ta xem bọn họ còn dám làm xằng làm bậy không." Vương Đại Kim này cực khổ khó khăn kinh doanh mấy chục năm, một cơn sóng liền trở về như trước giải phóng nha! "Đây đều do bọn họ tự chuốc lấy." Hàn Nghệ cười lạnh một tiếng, lại liếc nhìn Thẩm Tiếu, nói: "Thẩm Tiếu, việc này ngươi tuyệt đối đừng có ra mặt, ngươi phải nhớ kỹ, trong nhà ngươi cũng bị gạt 900 quan, bây giờ ngươi cũng rất nghèo đó." Thẩm Tiếu gật đầu nói: "Việc này cha ta đã nói với ta rồi." "Vậy là tốt rồi." Hàn Nghệ gật đầu, tuy hắn quen với Thẩm Tiếu không lâu lắm, nhưng tính cách Thẩm Tiếu quá trong sáng, cho nên hắn sợ Thẩm Tiếu lại thấy chuyện bất bình mà đi làm việc thiện, nói: "Được rồi, sự việc đã kết thúc rồi, số tiền này tuy tạm thời không thể động đến, nhưng chúng ta có thể nói rõ trước. Tang Mộc tiên sinh, việc này nếu đã do ngươi khởi xuớng, vậy thì ngươi định đoạt đi." Thật ra, trong chuyện này còn có một người bị lừa nữa, người này chính là Thẩm Tiếu. Trước mắt y vẫn không biết thật ra Hàn Nghệ và Tang Mộc đã thông đồng với nhau, cũng không phải Hàn Nghệ không tin Thẩm Tiếu, chỉ là số vàng này thật khiến người khác chú ý. Nếu nói là của hắn thì quá không hợp lý, rơi vào tay bọn Tang Mộc lại trở nên vô cùng hợp lý." Đương nhiên, tuy Hàn Nghệ nói như vậy, nhưng tiền cũng không tính là nằm trong tay bọn Tang Mộc, mà là do Tiểu Dã, Hùng Đệ và ba người bọn họ cùng nhau trông coi. Hôm đó ở bến tàu, Tiểu Dã và Hùng Đệ đang đợi ở trên thuyền, chẳng qua chỉ là bọn họ đều đội nón tre, hơn nữa lại ở trên thuyền, hoàn toàn không có ai nhìn rõ dáng vẻ của bọn họ. Còn về số vàng, bởi vì vốn dĩ là do Hàn Nghệ đánh tráo, cho nên số vàng từ lâu đã trở về trong tay hắn rồi. Tang Mộc lập tức lắc đầu nói: "Việc này tuy do chúng ta khởi xuớng, nhưng trước đó đều do Hàn công tử sắp xếp, công lao của ngài lớn nhất, cho nên chuyện chia tiền này vẫn nên để Hàn công tử quyết định. Ta chỉ muốn báo thù, tiền chỉ là thứ yếu." Nói đoạn y lại nói với Thẩm Tiếu: "Thẩm công tử, ngài thấy thế nào?" Thẩm Tiếu là người không tim không phổi, làm sao so đo nhiều như vậy, gật đầu nói: "Việc này vô cùng hợp lý. Hàn Nghệ, để ngươi chia đi." Hàn Nghệ dĩ nhiên đã suy nghĩ kỹ từ sớm, nói: "Như vậy đi, tổng cộng 900 quan tiền, ba bên chúng ta chia đều, mỗi bên 300 quan." Ngừng một lát lại tiếp tục nói: "Nhưng bình thường Vương gia lừa gạt không ít dân chúng, trong này có rất nhiều tiền là tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng. Nếu chúng ta chiếm làm của riêng như vậy cũng thật không thích hợp. Mỗi người chúng ta lại lấy ra một trăm quan tiền, đợi khi cơn gió này qua đi, để Thẩm Tiếu thay mặt chúng ta quyên cho những dân chúng kia, coi như là làm việc thiện vậy." Thật ra ở hậu thế, hắn cũng thường quyên tiền cho những hải tử nghèo khó vùng núi, bao gồm cả đoàn đội kia của hắn. Bọn họ thậm chí còn chuyên quyên tặng xây đường nữa. Việc này có thể nói là thói quen, cũng có thể nói là nguyên tắc. "Hay lắm! Hay lắm!" Thẩm Tiếu liên tục gật đầu nói: "Việc này ta đồng ý." Tang Mộc cũng nói: "Cứ làm như Hàn công tử nói đi." Thẩm Tiếu đột nhiên nói: "Đúng rồi Tang Mộc, các người bây giờ làm sao đây? Bây giờ quan phủ đang truy nã các người đó." Hàn Nghệ cười nói: "Cứ ở lại Dương Châu, bây giờ quan phủ chắc chắn cho rằng bọn Tang Mộc sẽ dốc toàn lực trốn về Phù Tang, bọn họ tuyệt đối không ngờ được bọn Tang Mộc còn ở lại Dương Châu, cho nên Dương Châu mới là nơi an toàn nhất. Các ngươi cứ giả thành ăn mày, trốn ở Dương Châu là được, nhưng phải nhớ là đừng vào thành, đợi phong ba qua đi, chúng ta lại nghĩ cách đưa các ngươi trở về Phù Tang."