Tiệc ăn mừng! Tiệc ăn mừng!
Giờ không có công, lấy đâu ra ăn mừng?
Phải biết rằng Bồ Tát vàng này vốn là mất trong tay Dương Tư Nột, ngươi tìm về, chẳng qua là bù lại sai lầm của chính mình mà thôi, không hỏi tội của ngươi đã coi như số ngươi gặp may rồi, ngươi còn ở đây mừng công. Việc này nếu để cho người khác thấy, trong lòng khó tránh khỏi sẽ liên tưởng, Dương Tư Nột nhà ngươi rõ ràng là lập công chuộc tội, lại biến thành giống như chính minh lập công lớn vậy. Ngươi làm vậy chẳng phải là xem Hoàng thượng là thằng ngốc lừa gạt sao, nếu Đường Cao Tông biết được việc này, nhất định sẽ trách tội, sẽ gõ gõ Dương Tư Nột.
Ngược lại, nếu ngươi thái độ vẫn một mực nhận sai, chịu đòn nhận tội, như vậy Lý Trị nhất định sẽ xử lý nhẹ nhàng, hơn nữa sẽ trấn an Dương Tư Nột, cái trước là đạo làm thần, cái sau là đạo làm vua.
Một cái là vấn trách, một cái là trấn an, một cái tiệc ăn mừng nho nhỏ, nhưng lại ẩn giấu đạo lý chốn quan trường.
Kỳ thật Dương Tư Nột đáng ra phải nghĩ tới điểm này, đây chỉ là một đạo lý rất bình thường, nhưng ông ta thật sự là quá vui mừng, Bồ Tát vàng mất đi tìm lại được, nhất thời có chút đắc ý, may có Hàn Nghệ lên tiếng nhắc nhở, lúc này mới phản ứng kịp.
Nhưng đây chính là đạo lý chính trong chốn quan trường, Dương Tư Nột kịp phản ứng, là việc nên làm, nhưng từ trong miệng Hàn Nghệ nói ra, khó tránh khỏi khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc, cho dù là Dương Triển Phi cũng không nghĩ tới điểm này.
Cho nên, một câu nhắc nhở lơ đãng của Hàn Nghệ, lại càng thêm vững chắc cái tâm chào mời của Dương Tư Nột.
Nhưng Dương Tư Nột cũng không vội vàng, dù sao Hàn Nghệ ở ngay Dương Châu, bất cứ lúc nào cũng có thể ném cành ôliu.
Tuy tiệc ăn mừng này chắc chắn không tổ chức được, nhưng tiệc đáp tạ, lại không thể thiếu, đây chính là văn hóa Trung Quốc.
Lúc này đây Dương gia có thể nói là vận dụng tất cả các mạng lưới quan hệ, ví dụ như Trương Tam Nhi, Liễu Diệu Nhi, còn có Cố Đại Hải, cùng với hảo hữu của Lý Phàm... tất cả đều là Dương gia ở phía sau sắp xếp. Có thể nói, nếu như Dương gia không có thế lực khổng lồ như thế, thì Hàn Nghệ cũng sẽ không làm như vậy, bởi vì người kế hoạch cần thật sự là nhiều lắm, hơn nữa phải quen biết với bọn Lưu Tuấn, người bình thường sẽ không có khả năng khiến cho bọn họ cống hiến sức lực, nhưng đối với Dương gia mà nói, lại vô cùng đơn giản, thử hỏi có ai mà không nguyện ý bán ân tình cho Dương gia chứ.
Tiệc đáp tạ sắp xếp vào giữa trưa ngày hôm sau, rất khiêm tốn, đều được sắp đặt bên cạnh Dương phủ, ngoại trừ người tham dự, cũng không mời thêm một ai, ngay cả Dương Tư Nột cũng không ra mặt, ông ta là người mang tội, làm sao còn không biết xấu hổ mà ra mặt nâng cốc, là do Dương Triển Phi thay thế ra mặt
Vốn dĩ Hàn Nghệ cũng phải tham dự, uống rượu ăn thịt, trò chơi này hắn từ trước đến nay không hề kháng cự, hơn nữa hắn là người thích không khí náo nhiệt, người ở đây có người buôn bán nhỏ, văn nhân nhã sĩ, địa chủ lưu manh, thật sự là vàng thau lẫn lộn, cho nên hắn đối với tiệc đáp tạ này thật ra khá chờ mong, cũng đã chuẩn bị không say không về, đáng tiếc còn chưa có ngồi vào chỗ, đã bị người gọi đi rồi, là đích thân Dương lão phu nhân phái người đến mời, hắn không cự tuyệt không được, chỉ đành tiếc nuối.
Đi vào trong hậu đường Dương phủ, bên trong có một tiệc nhỏ, có ba người ngồi, ngồi ở ngay phía trên chính là Dương lão phu nhân, mà ngồi bên trái phải chính là Dương Tư Nột và Dương Phi Tuyết.
"Tiểu tử Hàn Nghệ bái kiến Dương lão phu nhân, Dương công, Dương cô nương."
Hàn Nghệ tiến lên một bước chắp tay thi lễ, nếu để cho hắn lựa chọn..., hắn đương nhiên chọn ở ngoài uống rượu nói phét với những tên lưu manh kia, nơi này thật sự là quá gò bó rồi, rất không thích hợp với hắn.
"Hừ!"
Dương Phi Tuyết quay đầu đi, phát ra một tiếng bất mãn
Dương Tư Nột trầm giọng nói: "Tuyết Nhi, hiện giờ Hàn Nghệ là ân nhân của Dương gia chúng ta, con đây là thái độ gì, cha bình thường dạy con thế nào."
Dương Phi Tuyết cũng bất chấp, tranh luận nói: "Phụ thân, Hàn Nghệ vốn là người của con, nhưng sau khi con đem Hàn Nghệ giới thiệu cho phụ thân, phụ thân chẳng những không cho con giúp đỡ, ngược lại đem con nhốt trong phủ, ngay đến cửa cũng không cho ra, mọi chuyện đều giao cho Nhị ca xử lý, chuyện này thật không công bằng."
Ta lúc nào biến thành người của cô vậy. Hàn Nghệ khóe miệng giật giật, hơi lo lắng liếc mắt mắt nhìn Dương lão phu nhân và Dương công, sợ bọn họ cho là hắn và Dương Phi Tuyết cấu kết hay có gì uẩn khúc, đây lại không phải là chuyện đùa.
Cũng may Dương lão phu nhân và Dương Tư Nột cũng không câu nệ như Hàn Nghệ, đều không để ý câu nói kia.
Dương Tư Nột vỗ bàn một cái nói: "Con thật hồ đồ, đây cũng không phải là việc nhỏ, sao lại cho con dính vào."
Dương lão phu nhân đột nhiên giơ tay lên nói: "Các người đừng nói nữa, lần này Bồ Tát vàng có thể mất mà tìm lại được, là Hàn Nghệ lập công lớn, nhưng thiên lý mã cũng phải có Bá Nhạc mới được, nếu không có Tuyết Nhi, Hàn Nghệ cũng không có khả năng ở đây, cho nên Tuyết Nhi lập công đầu."
Mẫu thân đại nhân cũng lên tiếng rồi, Dương Tư Nột là hiếu tử đương nhiên không dám nhiều lời, gật đầu nói: "Mẫu thân đại nhân nói đúng."
Dương Phi Tuyết vẫn bất mãn, bĩu môi, giống như chịu ủy khuất lớn lao.
Nàng vốn cũng không phải là người an phận, tuy là thân nữ nhi, nhưng lại có chí nam nhi. Nàng vốn dĩ muốn cùng Hàn Nghệ song kiếm hợp bích, tìm về Bồ Tát vàng, để phụ thân nàng biết, bản thân cũng không kém so với mấy ca ca, đâu biết rằng, Hàn Nghệ mời tới rồi, Dương Tư Nột cũng đem quyền lớn giao cho Hàn Nghệ, lại một cước đem nàng sút bay, đây là điển hình qua cầu rút ván, làm Dương Phi Tuyết tức giận đến mấy ngày nay đều ngủ không ngon giấc.
Dương lão phu nhân lại nói: "Có điều Tuyết Nhi à, cha con làm như vậy, cũng là vì lấy đại cục làm trọng, việc này liên quan đến toàn bộ Dương gia, con cũng nên hiểu cho cha con, bà nội cũng biết con có bản lĩnh, nhưng con dù sao cũng là phận nữ nhi, nhiều cái không tiện."
Dương Phi Tuyết cũng không dám cãi lời bà nội, Dương lão phu nhân hiện tại là vai vế cao nhất Dương gia, ngươi dám đắc tội lão nhân gia, vậy ngươi nhất định sẽ chịu sự khiển trách của toàn gia tộc, nhu thuận gật đầu nói: "Tuyết Nhi biết rồi."
Dương lão phu nhân lại nhìn Hàn Nghệ, khẽ cười nói: "Hàn Nghệ, thật sự là có lỗi, đón tiếp không được chu đáo rồi, mau mau ngồi đi."
"Không dám, không dám."
Hàn Nghệ khiêm nhường vài câu, nhưng lại không biết ngồi bên nào, theo đạo lý hắn hẳn là nên ngồi chỗ Dương Tư Nột bên kia, dù sao nam nữ khác biệt, nhưng một câu của Dương Phi Tuyết "Hàn Nghệ là người của ta" không còn nghi ngờ đem hắn vạch sẵn bên đó rồi, nếu hắn ngồi bên Dương Tư Nột, trời biết Đại tiểu thư này có thể càng thêm khó chịu hay không.
Dương lão phu nhân thấy sắc mặt hắn khác thường, lập tức kịp phản ứng, đưa tay hướng bên Dương Phi Tuyết nói: "Ngươi còn đứng đấy làm gì, ngồi đi."
Hàn Nghệ lúc này mới ngồi bên cạnh Dương Phi Tuyết.
Ở trong mắt Dương lão phu nhân, vai vế mới là quan trọng nhất, đồng lứa nhỏ tuổi đương nhiên ngồi cùng một chỗ.
Dương Phi Tuyết lúc này mới lộ ra nụ cười kiều diễm động lòng người.
Hàn Nghệ vừa mới nhập tọa, Dương lão phu nhân liền nâng chén nói: "Hàn Nghệ, lần này may mắn nhờ có ngươi, nếu không Dương gia ta sẽ chịu tai họa lớn, ta mời ngươi một ly."
"Không dám, không dám, cái này tiểu tử đảm đương không nổi."
Hàn Nghệ vội vàng bưng chén lên, nói: "Đây đều là điều tiểu tử nên làm, sao dám phiền lão phu nhân, nên là tiểu tử kính lão phu nhân một ly mới phải."
Nói xong hắn cạn ly trước tỏ vẻ tôn kính.
Dương lão phu nhân chỉ là nhẹ nhàng nhấp một miếng, cười nói: "Về chuyện của ngươi, Tuyết Nhi đã nói toàn bộ cho ta biết, ngươi ở trong rừng nhờ tài ăn nói khéo léo có được một xâu tiền từ Tuyết Nhi, tuy không phải cử chỉ quân tử, nhưng nghĩ lại ngươi trước kia gia đình gặp phải biến cố lớn, cũng là có thể tha thứ, không trách ngươi được, ta mà là thứ sử Dương Châu, theo lý cũng nên phụ trách chuyện này, ngươi chớ vì vậy mà để tâm."
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Đa tạ lão phu nhân thông cảm, tiểu tử vô cùng cảm kích"
"Hẳn là lão phụ ta đây phải cảm kích ngươi mới đúng."
Dương lão phu nhân lại là thở dài, nói: "Kỳ thật chuyện Bồ Tát vàng đều do ta mà ra, nếu không phải con ta muốn thỏa mãn cho lão nhân ta, giữ Bồ Tát vàng ở lại đây cho ta kính bái, chỉ sợ đã không gây thành đại họa như thế."
Dương Tư Nột vội hỏi: "Đây là do bọn trộm cắp tham lam bố trí, không có chút liên quan với mẫu thân đại nhân."
Dương lão phu nhân khoát tay nói: "Con đừng nói nữa, lòng ta hiểu rất rõ."
Nói xong bà ta lại hướng về Hàn Nghệ nói: "Hàn Nghệ, nếu không có ngươi hỗ trợ, ta chỉ sợ đã trở thành tội nhân của Dương gia, càng không có mặt mũi nào gặp phu quân quá cố, ân tình này, ta thật sự là không gì đền đáp được."
Nói xong, bà ta đột nhiên nói với hạ nhân: "Mang lên đây."
"Dạ."
Chỉ thấy vài nữ tỳ xếp thành một hàng đi vào phòng, trên tay đang cầm rất nhiều tiền, tơ lụa, vàng bạc châu báu, tất cả đều có trong đó.
Dương lão phu nhân lại nói: "Vốn dĩ con ta muốn ban thưởng chức quan cho ngươi, nhưng ngươi dường như không muốn, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, ta cũng không thể miễn cưỡng ngươi, chỉ có thể dùng lễ vật thông thường này, để bày tỏ lòng biết ơn."
Hàn Nghệ vội vàng nói: "Đây thật sự là quá quý giá rồi, ta không thể nhận."
Dương lão phu nhân nói: "Ngươi tới đây giúp đỡ, tri ân tất báo, ta cũng không muốn làm một người vong ân phụ nghĩa."
Chỉ một câu đơn giản như vậy, khiến Hàn Nghệ lại không thể khước từ, ồ, ngươi vì muốn báo ân, lại không cho phép ta báo ân rồi, chỗ này nói thế nào cũng không thông.
Kỳ thật tiền thì có ai không muốn, bất quá Hàn Nghệ cũng không phải là người quá coi trọng tiền bạc. Nếu không thì dựa vào thu nhập hằng năm của hắn, tiền gửi ngân hàng trước khi xuyên không cũng không chỉ có vài xu như vậy, mà càng thêm mấu chốt chính là, hắn cũng không muốn có quá nhiều qua lại với Dương gia, kẻ lừa đảo tuyệt đối không muốn làm bằng hữu với quan lại, cho nên hắn vẫn một mực nhấn mạnh mình đang báo ân, ngụ ý chính là sau khi báo ân này xong, chúng ta sẽ không còn liên quan gì.
Dương lão phu nhân tuy nói mỗi người đều có chí riêng, nhưng Dương gia lại một hai muốn hậu lễ đáp tạ, đơn giản chính là muốn chào mời Hàn Nghệ, cái tâm Tư Mã Chiêu, người bên ngoài đều biết.
Thịnh tình không thể chối từ a!
Hàn Nghệ liếc nhìn đám tơ lụa kia, trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: "Lão phu nhân, những vật phẩm và số tiền này, tiểu tử thật sự không thể nhận, ngược lại tiểu tử có hai thỉnh cầu nho nhỏ, chẳng biết có được không."
"Ngươi nói đi"
"Thứ nhất, ta muốn một cây đàn"
"Đàn?"
Dương Phi Tuyết kinh ngạc nói: "Ngươi còn biết đánh đàn?"
Đúng đấy, đậu xanh ta thực ra cũng biết đánh đàn đấy, mà sao lại nghĩ đến bà nương đó nhỉ, thật sự là tà môn mà.
Hàn Nghệ ngẩn người, chợt cười nói: "Cũng không phải là ta biết đàn, mà là thê tử hơi biết đàn một chút."
Dương lão phu nhân cười nói: "Chuyện này không thành vấn đề, đợi tí ta cho người đưa tới cho ngươi."
"Đa tạ lão phu nhân thành toàn."
"Vậy yêu cầu thứ hai của ngươi là gì?"
Hàn Nghệ nói: "Là như vậy, một bằng hữu của ta không thể nói chuyện, cho nên ta muốn tìm một lang trung y thuật cao minh cho hắn xem xem."
Dương lão phu nhân đồng dạng cũng là một câu đáp ứng ngay: "Chuyện này quá bé nhỏ rồi, ngươi cứ yên tâm đi, lang trung ở Dương phủ ta là lang trung tốt nhất Dương Châu, nếu như ngươi cần, bất cứ lúc nào cũng có thể mang hảo hữu của ngươi tới, ah, nếu có gì không tiện..., ta cũng có thể để lang trung kia đi cùng với ngươi."
"Không không không, ta dẫn bằng hữu đó đến là được, không dám làm phiền lão phu nhân". Hàn Nghệ vội vàng xua tay nói.