Khi Hàn Nghệ đẩy xe trở lại Mai thôn, là lúc mặt trời đã ngả về tây, vừa vặn gặp được các thôn dân vừa mới ở ruộng làm việc xong chuẩn bị về nhà.
Nhìn những thôn dân này, một nhà mấy người kéo chiếc bóng dài trên đường đi về nhà, tâm linh của Hàn Nghệ dường như bị thứ gì chạm vào, trong mắt toát ra vẻ hâm mộ.
Những thôn dân này thấy Hàn Nghệ, đều tiến lên chào hỏi, lại thấy Hàn Nghệ đẩy xe trở về, hơn nữa trên xe còn đựng không ít hàng hóa, trong lòng vừa hâm mộ, lại còn khâm phục, khó tránh khỏi tụm lại hỏi vài câu, dù sao ý cũng ở hết ngoài lời, chính là, hiện giờ bọn ta thu hoạch vụ thu đã kết thúc, rảnh rỗi nhàm chán, Tiểu Nghệ ca, ngài có muốn một cái chân chạy hay không!
Nếu Hàn Nghệ thật sự là người làm ăn buôn bán, tuyệt đối gọi tất cả mọi người trong thôn, nhưng đáng tiếc không phải, Hàn Nghệ rất uyển chuyển nói cho bọn họ biết, kỳ thật ta chính là chân chạy đấy, nhưng hắn còn vô cùng rộng rãi hứa hẹn, muốn mở tiệc chiêu đãi cả thôn ăn thịt.
Lời này vừa ra, nhất thời Mai thôn bùng nổ, thôn dân bắt đầu sôi trào rồi.
Mai thôn không lớn, cũng chừng một trăm gia đình, nhưng ngươi muốn nói mở tiệc chiêu đãi cả thôn ăn thịt, đây cũng không phải là số tiền nhỏ.
Bất quá tiêu tiền cũng là một trong các đặc điểm của Hàn Nghệ, loại người như hắn thật sự là giữ không được tiền.
...
"Cảm ơn nhị vị đại ca. Vào nhà uống miếng nước đi."
Đi vào trước phòng, Hàn Nghệ nói với hai người Dương Vân, Dương Hà vừa giúp hắn đẩy xe.
Người có tiền rồi, tự nhiên được người ta coi trọng, trên đường lúc gặp nhà Dương Lâm, Dương Lâm lập tức để hai đứa con trai giúp Hàn Nghệ đẩy xe.
"Không cần, không cần, chúng ta đi trước đây."
Hai huynh đệ Dương gia hết sức khách khí lắc đầu.
"Đợi một chút."
Hàn Nghệ gọi lại hai người bọn họ, lấy từ trong ngực ra một xâu tiền nhỏ, ước chừng hơn 50 văn tiền, đặt vào trong tay Dương Đại Lang, cười ha hả nói: "Tiền này nhị vị ca ca cầm mua chút đồ ăn ngon."
Hiện giờ hơn 50 văn đối với Hàn Nghệ mà nói, quả thực là không đáng nhắc tới, ở hậu thế, thì phải là triệu phú à!
Nhưng đối với huynh đệ Dương gia mà nói, cũng là một khoản tiền lớn, sợ tới mức tay đều run run: "Nhiều tiền như vậy, chúng ta cũng không thể lấy được, lát nữa trở về phụ thân chắc chắn mắng bọn ta đó."
Bởi vì hai nhà Hàn Dương quan hệ tốt, vì vậy Hàn Nghệ đối với Dương gia cũng đặc biệt chiếu cố, cười nói: "Sẽ không đâu, sẽ không đâu, huynh cứ nói là ta cứng rắn nhét cho các huynh, cha huynh sẽ không nói gì đâu."
Huynh đệ Dương gia thấy Hàn Nghệ nói như vậy, cũng không đùn đẩy nữa, cười cảm ơn rối rít, sau đó vui vẻ đi về.
Đợi huynh đệ Dương gia đi rồi, Hàn Nghệ liền hướng vào phòng trong hô: "Tiên nữ, tiên nữ, có ở nhà không."
Phòng trong không có lên tiếng, trôi qua một lát, đại mỹ nữ đứng ở trước cửa, vẻ mặt u oán nhìn Hàn Nghệ, một lời không nói.
Sẽ không trùng hợp vậy chứ, vừa về đến nhà đã gặp phải bà nương tới kỳ đèn đỏ rồi? May mắn ta cũng không định làm gì cả, không sao hết a. Hàn Nghệ hỏi: "Xảy ra chuyện gì, cô làm sao giống như...có chồng đã chết vậy, ta còn sống sờ sờ ở đây mà!"
Tiêu Vân xì một tiếng khinh miệt, đi ra phòng ngoài, lườm Hàn Nghệ một cái, nói: "Nói bậy bạ gì đó. Ta hỏi ngươi, ngươi lần này làm sao đi lâu như vậy."
Hoá ra là chuyện này. Hàn Nghệ tức giận buồn cười nói: "Đương nhiên là đi ra ngoài kiếm tiền a. Được rồi, được rồi, nhanh mang mấy thứ này vào đi, ta sắp mệt chết rồi, đầu năm nay tiền thật đúng là không dễ kiếm."
Nói xong, hắn liền xoa nắn bả vai, đi vào trong nhà.
Tiêu Vân nhìn choáng váng nói: "Một mình ta chuyển hết à."
"Ta cũng đã đẩy hơn 10 dặm đường, chẳng lẽ vài bước cô cũng không chịu đẩy, hơn nữa cô cũng không phải nữ nhân trói gà không chặt gì, từng đó đối với cô, còn không phải là chút chuyện vặt thôi sao."
Còn chưa nói xong, Hàn Nghệ đã bước vào nhà rồi.
"Dù nói thế nào ta cũng là một nữ nhân mà."
Tiêu Vân ủy khuất nói thầm một câu, đi đến bên cạnh xe đẩy, đem hòm gỗ lớn bên trên mở ra, phát hiện bên trong tất cả đều là tơ lụa thượng đẳng, không khỏi cả kinh, nàng là người biết nhìn hàng, lần này Hàn Nghệ tuy ra ngoài so với mấy lần trước còn lâu hơn nhiều, nhưng tiền kiếm được cũng nhiều hơn trước rất nhiều.
Sau khi Hàn Nghệ trở lại phòng, uống liền ba chén nước, đem thất huyền cầm đeo trên lưng đặt bên cạnh, nằm ngửa ở trên giường, hơi híp mắt, nhè nhẹ thở hắt ra, nhưng trong mắt lại là một mảnh mê mang.
Trôi qua một lúc lâu, chỉ thấy Tiêu Vân đang cầm mấy bó vải đi vào, đi thằng vào buồng trong, sau đó lại đi ra ngoài, lại bê mấy bó vải vào, tới tới lui lui ba chuyến, cuối cùng đem toàn bộ chuyển xong, về phần xe đẩy và cái thùng kia thì đặt ở góc cửa, dù sao phòng quá nhỏ, để hòm gỗ lớn như vậy vào, vậy thì xoay người cũng thành vấn đề rồi.
"Phù...!"
Cuối cùng làm xong việc rồi, Tiêu Vân đi vào giường, ngồi ở bên kia giường, ánh mắt liếc qua Hàn Nghệ, thấy hắn không nói câu nào, bĩu môi nói: "Ngươi đi ra ngoài lâu như vậy, trở về một câu cũng không có, còn không bằng đừng trở về nữa."
Hàn Nghệ hai tay gối đầu, mở mắt ra, nói: "Ta đây không phải mệt mỏi sao, cô cho là ta không muốn giống cô à, mỗi ngày ngồi ở nhà ăn không ngồi rồi."
"Ngươi mới ăn không ngồi rồi."
Tiêu Vân đỏ mặt, chột dạ nói một câu, con ngươi vừa chuyển, nói: "Hàn Nghệ, hiện giờ ngươi đã buôn bán lời nhiều tiền như vậy, chúng ta ăn uống tiết kiệm chút, là cũng không cần buồn phiền nữa, nếu không ngươi cũng đừng chạy đi buôn bán nữa."
Hàn Nghệ cười nói: "Ý của cô là, mỗi ngày ở nhà đối mặt với cô?"
"Đối mặt với ta thì đối mặt với ta. Ta cũng không phải quá khó coi."
Tiêu Vân hừ nói.
"Cô còn rất tự tin đó nha."
Hàn Nghệ cười, nói: "Giường lớn cũng không cho ta ngủ, đãi ngộ không công bằng như vậy, còn không biết xấu hổ muốn ta mỗi ngày ở nhà."
Tiêu Vân lại hết sức rất nghiêm túc nói: "Ta cũng không phải không cho ngươi ngủ, nhưng ngủ ở bên cạnh ta nhất định phải là chồng của ta."
Cô nói vậy không phải vô nghĩa sao, có nữ nhân nào lại đi ngủ bên cạnh chồng người khác, nếu thực như vậy, vậy cô xác định game over rồi. Hàn Nghệ nói: "Hóa ra ta không phải là chồng cô a!"
Tiêu Vân hơi có vẻ kích động nói: "Nhưng ngươi đã lúc nào coi ta là thê tử ngươi chưa?"
Hàn Nghệ ánh mắt hơi có vẻ trốn tránh, phất tay nói: "Được, được rồi, cô nói cái gì thì là cái nấy đi, hảo nam nhân không đấu với phụ nữ."
"Sự thật vốn là như thế. Chỉ biết có trốn tránh, thật sự là không có tiền đồ."
Tiêu Vân hừ một tiếng, đem mặt quay qua chỗ khác.
Hàn Nghệ không có lên tiếng, hai mắt nhìn trần nhà cũ nát, trầm mặc hết nửa ngày, nói: "Bất quá cô nói không sai, ta quả thực không muốn lại chạy đi mua bán nữa."
Tiêu Vân lập tức xoay đầu lại, nhìn Hàn Nghệ: "Ngươi nói. . .nói cái gì?"
Hàn Nghệ khẽ thở dài: "Chỉ là có chút mệt mỏi rồi, không muốn lại ra bên ngoài giằng co."
Tiêu Vân nhìn qua khuôn mặt ngây ngô trước mặt này, vậy mà lại lộ ra loại tình cảm tang thương từng trải, không khỏi suy nghĩ xuất thần, loại giọng điệu này, loại cảm khái này, loại thần thái mệt mỏi này tuyệt không nên xuất hiện trên khuôn mặt một thanh niên chưa đầy 18 tuổi.
Hàn Nghệ là mệt mỏi thật sự!
Kiếp trước mỗi khi hắn hoàn thành một nhiệm vụ, hắn luôn vô cùng hưng phấn, sẽ càng theo đuổi nhiều khiêu chiến khó khăn hơn, nhưng hiện giờ, hắn lại không cảm giác được bất kỳ hưng phấn nào. Dương Triển Phi từng nhiều lần hỏi hắn, vì sao tiến triển thuận lợi như vậy, ngươi lại không có chút nào cảm giác vui sướng. Kỳ thật hắn cũng không biết vì sao bản thân một chút cảm giác hưng phấn cũng không có. Sau khi đến Đường triều, hắn mỗi khi làm xong một vụ, phản ứng đầu tiên của hắn chỉ là nhẹ nhàng thở ra, thầm nhủ một câu, rốt cuộc có thể về nhà rồi.
Hơn nữa, một câu trước đó của Dương Phi Tuyết, cũng nhắc nhở hắn, Dương gia đối với hắn đã rất quen thuộc, nếu phát sinh vụ án tương tự lần nữa, như vậy không cần nói nữa, hắn nhất định sẽ là người bị tình nghi số một. Dù không phải hắn làm, chỉ sợ cũng sẽ tính trên đầu hắn, nhân vật số một Dương Châu hiện tại đối với hắn đã rõ như lòng bàn tay, hắn cũng rất khó gây nên sóng gió gì ở Dương Châu này.
Phải biết rằng một khi xuất hiện bất kỳ điều gì bất trắc, không riêng gì hắn, Tiểu Dã, Hùng Đệ, Thẩm Tiếu, đám người Tang Mộc, kể cả Tiêu Vân, đều sẽ chịu liên lụy, đây tuyệt đối không phải điều hắn muốn thấy.
Đi lừa gạt mà sống vốn chẳng phải là thứ ta mong muốn, nếu ông trời đã cho ta một cơ hội tái sinh, ta việc gì phải câu nệ đi trên con đường này nữa. Chẳng lẽ quả thật đã đến lúc rửa tay gác kiếm rồi sao?
Trong mắt Hàn Nghệ tràn đầy sự mê mang.