*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiêu Nguyên Mẫn đã bái sư liền không còn tự do như trước, Hoàng Văn Quán chỉ nhận người từ 7 tuổi trở lên của hoàng tộc và con cháu quan lớn trong kinh, nên số học sinh cũng không nhiều. Tuyên Hòa đế con trai cũng chỉ có Tiêu Thành Hiên đủ tuổi nhập học. Tiêu Thành Đức lớn hơn Tiêu Ngọc Tộ 3 tuổi, Tuyên Hòa đế cũng không đề cập đến việc học vỡ lòng, Thục phi tuy gấp nhưng không có người được Tuyên Hòa đế tuyên chỉ cũng từ bỏ, chỉ tự mình dạy con trai Tam Tự Kinh. Tiêu Nguyên Mẫn cần học rất nhiều, kinh - sách - sử - luật chỉ là cơ bản nhất, Vương Quang Giám viết chữ đẹp, thư pháp liền là ông dạy. Vương Quang Giám cũng không làm Tiêu Nguyên Mẫn viết bảng chữ mẫu, ngược lại hỏi, “Không biết công chưa muốn loại nào?” Tiêu Nguyên Mẫn nói, “Cũng chưa có.” “Kia công chúa có giữ bản chữ nào không?” Vương Quang Giám hỏi. Tiêu Nguyên Mẫn cũng không sai người đi lấy mà tự đứng dậy tìm ra một trang Tuyên Hòa đế dạy nàng viết, giao cho Vương Quang Giám, ông thấy là chữ của hoàng đế thể Thiện sấu kim. Vương Quang Giám suy tư 1 lát liền đến bên cạnh cầm bút viết mấy chữ, sau đó nói, “Con nhìn xem thích loại nào.” Tiêu Nguyên Mẫn gật đầu nghiêm túc xem rồi nói, “Xương Bình ngu dót cảm thất tất cả đều đẹp lại không biết chọn loại nào cho tốt, Vương sư phó cảm thấy loại nào phù hợp với Xương Bình?” Thật ra Tiêu Nguyên Mẫn đang thể hiện lòng dạ tính toán chi li, nàng không hỏi Vương Quang Giám có đề nghị, mà hỏi loại nào thích hợp với nàng tự nhiên thử lòng Vương Quang Giám. Vương Quang Giám nào có không nhìn ra, chỉ là nghĩ đến người cha đa mất rồi, tuy được mẫu thân che chở nhưng vẫn là đứa trẻ cẩn thận qua ngày. Hiện giờ Huệ ý hoàng hậu mất, Xương Bình công chúa tuy tôn quý, nói đến cũng là đứa trẻ mồ côi mẹ. Tuổi nhỏ phải lo người khác tính kế lại bảo vệ em trai, trong lòng có vài phần thương xót. “Công chúa học kiểu sấu kim của bệ hạ đã có vài phần thành tựu bỏ qua đáng tiếc, không bằng công chúa vất và thêm luyện thêm 2 loại?” Tiêu Nguyên Mẫn nghe xong Vương Quang Giám nói trong lòng buông lỏng, mỉm cười nhẹ, má lúm đồng tiền càng khiến người yêu thích, “Xương Bình không sợ.” “Vậy vi thần làm chủ, không bằng công chúa lại học viết chữ nhỏ trâm hoa.” Vương Quang Giám trầm tư một lát nói, “Chỉ là cần chậm rãi học.” “Dựa theo sư phó dạy.” Tiêu Nguyên Mẫn lời nói cũng mang ý thân cận. Vương Quang Giám gật đầu không nói thêm. Liễu Thúc Công đã qua 50, là một ông già nghiêm túc, dạy văn nhưng rất tốt. Còn có Diêu Thịnh Cần, bọn họ 3 người, mỗi người dạy 1 ngày, 3 ngày đổi nhau, 6 ngày nghỉ 1 ngày. Tiêu Nguyên Mẫn đối Diêu Thịnh Cần thật ra có thêm vài phần thân thiết không giống với 2 vị thầy càng nhiều là tôn trọng, “Cữu cữu.” Diêu Thịnh Cần biểu hiện tươi cười, “Công chúa điện hạ.” Tiêu Nguyên Mẫn mín môi nói nhỏ, “Mẫu hậu lúc trước nói trong nhà sự tình, mẫu hậu và cữu cữu rất thân thiết, hiện giờ thấy cữu cữu, Nguyên Mẫn rất vui.” Bởi nàng cùng Diêu Thịnh Cần có quan hệ thân thích, cho nên không giống khi gặp Vương Quang Giám và Liễu Thúc Công dùng phong hào của Tuyên Hòa đế mà xưng là Nguyên Mẫn. Diêu Thịnh Cần bị Tiêu Nguyên Mẫn nói vậy cũng nhớ tới chuyện với em gái khi chưa lấy chồng thở dài, nhìn Tiêu Nguyên Mẫn có thêm vài phần thân thiết, “Phụ thân của cữu cũng thường nhắc tới Thái tử và công chúa, lúc trước Thái tử và công chúa mắc bệnh ngài thật lo lắng.” “Ông ngoại …” Tiêu Nguyên