Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 1003:Người này là một thanh niên sức trâu sao?

- Chẳng qua nàng cứ yên tâm đi tiểu mỹ nhân! Mặc dù Ô mỗ tham luyến nữ sắc nhưng không phải loại mãng phu chỉ biết dùng sức cậy mạnh. Đối với một nữ tử như ngươi, Ô mỗ nhất định sẽ yêu thương hết sức, cho nàng được cảm thụ được mọi vui sướng, không có chút đau đớn nào cả. Tiếng hít thở của Dung Thiếu nãi nãi càng ngày càng gấp, sắc mặt đỏ hồng lên giống như hoa đào, dược hiệu của xuân dược này quá mức bá đạo, cho dù Dung Thiếu nãi nãi đã cố gắng bảo vệ một tia thanh minh cuối cùng trong đầu nhưng vẫn không thể ngăn cản. Chút thần trí còn lại mỏng manh như một tờ giấy yếu ớt, ở dưới thế tấn công liên tục của dược hiệu cuối cùng cũng bị phá hầu như không còn. Hai tròng mắt của Ô Chính Ưng hiện lên vẻ cuồng nhiệt, vưu vật trước mặt thở ra hương vị ngọt ngào không gì sánh được làm cho máu huyết trong cơ thể hắn cũng sôi trào theo. - Không nên chống cự lại, vô ích mà thôi. Ô Chính Ưng nỗ lực để làm cho thanh âm của mình trở nên ôn nhu đi một ít. - Chờ qua một lúc nữa, nàng có thể cử động được, lúc đó cũng là lúc dược hiệu hoàn toàn bộc phát, nàng sẽ có được tự do hơn nữa cảm giác của nàng sẽ cực kỳ nhạy cảm, hôm nay Ô mỗ sẽ làm cho nàng trở thành nữ nhân chân chính! Mặc dù chưa động tới nàng, nhưng Ô Chính Ưng không hổ là tay già đời trên giường, hắn tự có thể ngăn chặn dục vọng trong lòng, chờ cho dược hiệu bộc phát hết, thì chỉ lúc đó vưu vật này mới chủ động không cản trở lại, lúc đó mới là thời gian để tận hưởng vui sướng thỏa thích. - Ư… Một tiếng kêu rên rỉ tiêu hồn mà gian khổ đột nhiên vang lên từ trong cố họng của Dung Thiếu nãi nãi, âm thanh này đủ để làm cho bất kỳ một nam nhân nào nghe thấy đều điên cuồng. Hai tròng mắt của Ô Chính Ưng đều nóng rực lên. Dung Thiếu nãi nãi giật mình rụt tay lại, hai chân cũng run rẩy, cố gắng kẹp chặt lại vào nhau, khuôn mặt trắng nõn của nàng sớm đã bị một màu hồng phấn bao phủ, lộ ra một cái cổ thon dài, thở dốc ồ ồ liên tục như thợ rèn phô đồng. Thanh âm liên tiếp phát ra quanh quẩn ở trong căn phòng. Mắt thấy vưu vật phía trước vừa phản ứng, Ô Chính Ưng biết rằng hiệu quả của xuân dược đã được bộc phát hoàn toàn. Một bao xuân dược này là do hắn tự mình sắp xếp có được, vừa mới dùng được một lúc thì toàn thân tê dại, toàn thân căn bản không có biện pháp nhúc nhích được. Nhưng mà để dược hiệu bị hóa giải, thì phải kích thích bằng dục vọng, lúc đấy thì dược hiệu sẽ bị biến mất. Cộng hoan với nữ nhân đều muốn đối phương chủ động một chút, nếu không cũng giống như đầu gỗ chẳng còn gì thú vị nữa? Bằng vào lệ mông lung này, Ô Chính Ưng đã làm cho không ít những cô gái cương trực thần phục trước mắt hắn, hôm nay hắn đi tới Linh Mạch Chi Địa đối phó với Dung Thiếu nãi nãi chỉ có cảnh giới Thiên Giai, tự nhiên là mọi việc dễ như trở bàn tay. Chẳng qua nói đi thì phải nói lại, Ô Chính Ưng có chút bội phục nữ nhân này. Cho dù là đến thời gian hiện giờ thì vưu vật này ở trên giường vẫn có thể khống chế được tình cảm cùng dục vọng của chính mình, thanh âm rên rỉ tiêu hồn kia vừa mới thoát ra liền bị nàng cấp tốc thu lại, nếu như là một nữ tử khác, sợ rằng lúc này đã sớm mê mang rồi, giống như lang như hổ vồ về phía mình, căn bản không thể kiên định được như nàng. - Hảo nữ! Ô Chính Ưng cười lớn một tiếng, đưa tay vào trong vạt áo mình, tuột thẳng xuống phía dưới, đang muốn lên giường để hành lạc với vưu vật thì bên ngoài gian phòng truyền dến một tiếng bước chân vội vàng. Ngay sau đó là mấy tiếng đập cửa vang lên dồn dập. - Con bà nó, làm cái gì thế? Ô Chính Ưng thở hổn hển, hôm nay thật vất vả mới để nữ nhân này lên giường được, vừa lúc dược hiệu hoàn toàn bộc phát, mắt thấy có thể âu yếm được rồi, ở trong thời điểm mấu chốt này lại có người quấy rồi, Ô Chính Ưng làm sao không nổi giận cho được? Chẳng qua nổi giận thì nổi giận, hắn biết rằng nếu như trong thời gian này mà không có đại sự gì thì các thủ hạ cùng đệ tử sẽ không bao giờ dám quấy rối chính mình. - Phó tông chủ, có việc lớn rồi, có người xông vào trong Dung gia! Ở bên ngoài cửa truyền đến thanh âm ầm ĩ của một tên đệ tử. - Người nào dám lớn mật như vậy? Sắc mặt Ô Chính Ưng trầm xuống, lạnh giọng hỏi. - Thân phận người này bất minh, thực lực lại rất mạnh, chúng ta đã tổn hao không ít người rồi. - Có bao nhiêu người? Trong lòng Ô Chính Ưng chợt căng thẳng. Hắn đột nhiên nhớ tới nửa tháng này ở Linh Mạch Chi Địa nghe dược một ít phong thanh, không phải là…. - Chỉ có một người! - Một người? Ô Chính Ưng nhanh chóng thả lỏng. Nếu chỉ có một người thì không phải là đám người có danh tiếng đình đám kia, chỉ cần không phải là đám người kia thì chính mình sẽ không phải kiêng kỵ gì cả, huống chi đối mặt với tin đồn này Ô Chính Ưng cũng chỉ có thái độ tin tưởng ba phần. Một số thế lực nhỏ yếu bị hắc y nhân này thanh toán sao có thể đánh đồng cùng Thiên Lôi Tông, bọn chúng bị thanh trừ là do thế lực quá yếu, nếu như hắc y nhân thần bí kia tìm đến Thiên Lôi Tông gây phiền phức thì Ô Chính Ưng cũng có lòng tin đối kháng lại được. - Hiện giờ mấy vị hộ pháp đang giữ chân hắn, đệ tử đến đây thông báo, thỉnh phó tông chủ mau ra xem. Tên đệ tử ngoài cửa vội vàng nói một câu. Vẻ mặt của Ô Chính Ưng do dự, quay đầu lại nhìn mỹ nhân với da thịt trắng hồng tản ra vô tận mê hoặc, hung hăng giậm chân một lần nữa, thầm mắng một tiếng, mặc quần áo và đồ dùng hàng ngày lại nhanh chóng phóng ra ngoài. Thời vận thật sự không tốt, lúc nào quấy rối cũng được, hết lần này tới lần khác lại là hiện tại. Nếu như ngươi rơi vào tay bản phó tông chủ, bản phó tông chủ nhất định cho ngươi đẹp mắt. Ô Chính Ưng đi ra ngoài còn trong lòng phát ra ngoan độc. Vừa mới mở cửa phòng ra thì một màn ngạc nhiên xuất hiện, cùng với đó là một vài tiếng kinh hô, mấy đạo nhân ảnh như con diều bị chặt đứt dây rơi xuống liên tục, vừa lúc rơi xuống hơn mười trượng ngay trước mặt Ô Chính Ưng. Ánh mắt thu về, hai tròng mắt của Ô Chính Ưng không khỏi híp lại, hắn phát hiện ra những người đang ngã xuống kia đều là hộ pháp cùng chấp sự của Thiên Lôi Tông. Những người này theo mình đi tới Linh Mạch Chi Địa đều có cảnh giới Linh Giai hạ phẩm, thực lực bản thân cũng không hề yếu, nhưng mà lúc này lại bị người ta đánh thê thảm như vậy, lẽ nào người đánh là một cao thủ Linh Giai trung phẩm? Cũng chỉ có cao thủ Linh Giai trung phẩm mới đạt đến loại trình độ này. Không phải nói rằng trong Linh Mạch Chi Địa không có bao nhiêu cao thủ Linh Giai trung phẩm sao? Làm sao ở chỗ này lại xuất hiện một người? Hồ nghi nhìn lại, Ô Chính Ưng giương mắt nhìn ra xa, chỉ thấy ở ngoài cửa có một đạo thân ảnh chậm rãi đi vào, ở phía trên là một chấp sự của Thiên Lôi Tông, tuy rằng người này có thực lực Linh Giai hạ phẩm nhưng hiện giờ khóe miệng hắn chảy máu ròng ròng, thần sắc cực kỳ tái nhợt, ở trên cổ có một thanh trường kiếm kề bên, đằng sau là một nam tử có vẻ mặt lạnh lùng và cương nghị, thanh trường kiếm bích lục kia chính là ở trên tay vị nam tử trẻ tuổi này. - Phó tông chủ, cứu ta! Tên chấp sự bị thanh trường kiếm bích lục kề sát bên cổ, hiển nhiên là bị thương không nhẹ, nói lên cũng thấy được cảm giác thở hổn hển, hắn ôm chặt vùng bụng của mình, ở nơi đó không ngừng chảy máu tươi, hẳn là do bị đối phương đâm trúng. Lúc này, mấy hộ pháp cùng chấp sự mới từ không trung hạ xuống, tất cả đều chạy tới gần Ô Chính Ưng, vẻ mặt tràn đầy kiêng kỵ nhìn về phía nam tử trẻ tuổi kia. - Linh Giai hạ phẩm sao? Ô Chính Ưng nhất thời mơ hồ, nguyên bản hắn thấy thủ hạ của mình bị đánh thành như vậy còn tưởng rằng chí ít người đến cũng có thực lực Linh Giai trung phẩm, nhưng mà hiện giờ tra xét một phen Ô Chính Ưng lại hoảng sợ khi phát hiện, nam nhân trẻ tuổi này chỉ có tu vi Linh Giai hạ phẩm mà thôi. - Phó tông chủ cẩn thận, người này có chút cổ quái, không thể lấy cảnh giới của hắn mà suy xét thực lực hắn được! Một tên hộ pháp có lòng tốt nhắc nhở. Ô Chính Ưng ngầm liếc mắt nhìn hắn, cũng không lưu lại những lời này trong lòng. Chỉ là một Linh Giai hạ phẩm mà thôi, cho dù thực lực có mạnh thế nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể xưng hùng trong đám cùng giai, căn bản không thể so sánh được với một Linh Giai trung phẩm như hắn. Quả nhiên là nghé con không sợ cọp, người này cũng không biết là đệ tử của gia tộc nào chạy tới đây, dĩ nhiên khiến Thiên Lôi Tông mất hết mặt mũi! Thực sự là không biết trời cao đất dày là gì! - Xin hỏi bằng hữu là người của gia tộc nào? Hai tay Ô Chính Ưng chắp phía sau, đi từ bậc thang đi xuống, nhìn đối phương từ trên cao, vẻ mặt uy nghiêm mở miệng hỏi. - Đường Môn, Đường Phong! Đường Phong mở miệng đáp, một mặt chậm rãi tiến đến trước mặt hắn, tên Linh Giai hạ phẩm bị hắn gác kiếm trên cổ bất, đắc dĩ cũng chỉ có thể làm lá chắn cho hắn. Ô Chính Ưng nhướng mày, trong đầu đảo suy nghĩ liên tục, nhưng mà suy xét hồi lâu cũng không thể nhớ được tông môn nào có tên là Đường Môn, Thiên Lôi Tông đi tới Linh Mạch Chi Địa không lâu, đại khái chỉ hơn một tháng, số lượng gia tộc tông môn lớn nho ở đây rất nhiều, chưa từng nghe qua cũng là bình thường. Đường Môn này, đại khái là một tông môn quá nhỏ mà hắn không hề hay biết! Trong lòng Ô Chính Ưng kết luận như vậy. - Bằng hữu đối đãi với đệ tử Thiên Lôi Tông như vậy, không sợ tổn thương đến hòa khí hai nhà sao? Ô Chính Ưng thân là phó tông chủ, tự nhiên là biết được nên nói cái gì trong trường hợp này. - Không bằng thả vị chấp sự này của ta xuống, ta cùng với bằng hữu nói chuyện với nhau, thế nào? Đường Phong vẫn thản nhiên nói: - Sợ rằng ta và các hạ cũng không còn chuyện gì để nói. Vùng xung quanh lông mày của Ô Chính Ưng nhíu lại, hắn cười lạnh nói: - Bằng hữu, ngươi thực cho rằng khi dễ được chấp sự của bản tông thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Tuổi ngươi còn trẻ, còn có thời gian nhiều, chớ để rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt. Trong lúc Ô Chính Ưng nói chuyện, toàn bộ người trong Dung gia bắt đầu di động, vô số đệ tử của Thiên Lôi Tông vọt tới nơi này! Bao vây chỗ đứng của Đường Phong ba tầng trong ba tầng ngoài, ở trên tường còn một đám người, vẻ mặt thèm thuồng nhìn mê mẩn về phía Đường Phong. Nhưng mà làm cho Ô Chính Ưng kinh ngạc chính là dù rơi vào khốn cảnh như thế này, nhưng mà tên nam tử trẻ tuổi này vẫn bất động như cũ, thần sắc không có chút khẩn trương, ngược lại có vẻ mặt vân đạm phong khinh, phảng phất như không thèm để Thiên Lôi Tông vào trong mắt. Người này là một thanh niên sức trâu hay sao? Lẽ nào hắn không nhìn ra được thực lực của hai bên cách xa như thế nào? Chỉ cần mình ra lệnh một tiếng, cho dù hắn có chắp cánh cũng không thể thoát được. - Dung Thiếu nãi nãi ở nơi nào? Đường Phong nhìn Ô Chính Ưng mở miệng hỏi. Tên đệ tử vừa mang theo Thiên Lôi Tông xông vào trong Dung phủ, Đường Phong liền đánh chết hắn, từ trong âm hồn hắn lấy được tin tức, Đường Phong tự nhiên có thể nhận ra người này chính là phó tông chủ Thiên Lôi Tông, cũng chính là chủ sự của Thiên Lôi Tông đến Linh Mạch Chi Địa lần này. Cũng chính là người này có ý đồ chiếm lấy Dung Thiếu nãi nãi. - Ngươi nói là nữ nhân kia? Ô Chính Ưng cực kỳ ngoài ý muốn, nguyên bản hắn còn không biết tại sao tên nam tử trẻ tuổi này chạy đến đây tìm phiền phức nhưng mà vừa nghe được những lời này không khỏi tỉnh ngộ ra. Nguyên lai là đến vì nữ nhân kia! Chẳng qua cũng có thể hiểu được, nàng có vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, mà nam tử trước mắt lại là tuổi trẻ tuấn kiệt, hai người thương mến nhau cũng là chuyện tình bình thường. - Ha ha, nguyên lại bằng hữu vì tình nhân mà đến, Ô mỗ có chút bội phục! Ô Chính Ưng cười lớn một tiếng, - Nếu như ngươi muốn tìm được nàng thì chỉ cần vào gian phòng phía sau gian nhà này là có thể thấy được. - Vậy sao? Đường Phong không hỏi thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc là mình cũng đã đến kịp, từ hành động của Ô Chính Ưng đứng trước mặt này, xem ra hắn còn chưa hạ thủ đối với Dung Thiếu nãi nãi. - Bằng hữu, chúng ta làm một giao dịch? Tròng mắt Ô Chính Ưng vừa đảo đã mở miệng đề nghị. - Giao dịch như nào? Đường Phong liếc mắt nhìn hắn. - Ngươi thả vị chấp sự này của bản tông, ta mang nàng ra giao cho ngươi! Thế nào? - Không sai, một người đổi lấy một người, coi như cũng là công bằng. Đường Phong gật đầu nói. Nét mặt Ô Chính Ưng lướt qua vẻ tươi cười, thanh niên quả nhiên không hiểu chuyện, thực lực tuy rằng không tồi nhưng căn bản không có tí kinh nghiệm giang hồ nào cả, chỉ cần hắn thả chấp sự của mình ra là mình có thể bắt hắn trong nháy mắt. Dám chạy đến nơi ở của Thiên Lôi Tông, đánh nát mặt mũi của Thiên Lôi Tông, lại còn làm quấy đảo chính sự của mình, còn thèm thuồng nữ nhân mà mình coi trọng, làm sao Ô Chính Ưng có thể tha cho Đường Phong? Nhưng dáng vẻ tươi cười của Ô Chính Ưng còn chưa kịp thu lại thì một màn làm hắn tức giận lại xảy ra.