Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 1011:Bất tử kim đan

Hai tay của Dung Thiếu nãi nãi vẫn như cũ vuốt ve trên gương mặt Đường Phong, miệng lẩm bẩm không ngớt: - Nếu phu quân của ta không phải là... A…Vậy thì có phải là hay không… Khụ… Ha ha râu ria của ngươi đâm tay ta… - Đợi lát nữa sẽ cạo nó sạch sẽ! - Tám năm nay, tám năm nay ngày nào Tuyết nhi sống cũng không vui… Mỗi ngày đều có cảm giác mệt chết đi, hiện tại thật là thoải mái. - Nàng đã trả hết nợ cho Dung gia rồi! Sau này là những ngày tươi đẹp của ngươi, không cần phải sống gian khổ như vậy nữa, lúc đó nàng muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm. - Thực sự sao? Khóe miệng Dung Thiếu nãi nãi nhếch lên một tia mỉm cười thê lương, suy yếu hỏi lại. - Phải! Đường Phong nặng nề gật đầu. - Sợ rằng ta không còn cơ hội này nữa, ta cảm thấy lạnh, có thể ôm chặt ta thêm được không? Dung Thiếu nãi nãi nhúc nhích thân thể co lại vào trong lòng Đường Phong. Một bên Đường Phong dùng tay truyền cương khí, một tay ôm chặt Dung Thiếu nãi nãi, phân tâm nhị dụng, dùng hết lực lượng cương khí của bản thân thôi động dược hiệu của bất tử kim đan vào trong tâm mạch bị hao tổn của nàng, sau đó chậm rãi cầm lấy chuôi của thanh chủy thủ. - Ta còn chưa biết tên của ngươi đâu. Thanh âm Đường Phong trầm thấp, dời đi sự chú ý của Dung Thiếu nãi nãi. - Nào có loại nam nhân nào như ngươi…ta… họ Tiêu, Tiêu Thiên…ách.. Dung Thiếu nãi nãi vừa dứt lời, cổ họng phun ra một tiếng kêu thê lương ngắn ngủi mà thảm thiết, sắc mặt lập tức tái nhợt yếu đuối nhìn qua Đường Phong đang ôm mình, sau đó ngất đi. Vừa mới thừa dịp nàng trả lời vấn đề kia, trong nháy mắt Đường Phong đã nhanh tay rút thanh chủy thủ cắm ở trên ngực nàng ra. Nhưng đây mới là thời khắc cực kỳ nguy hiểm, cùng lúc rút chủy thủ ra thì Đường Phong vứt nó sang một bên, hết sức chuyên chú truyền cương khí vào điều trị vết thương trên ngực. Sinh cơ cường đại của bất tử kim đan đã khuếch tán ra, thần thức Đường Phong quan sát trong tâm tạng của Tiêu Thiên Tuyết, cương khí vẫn duy trì liên tục, hiện giờ chỉ cần nàng còn mong muốn được sống thì mạng sống của nàng vẫn còn hy vọng được cứu. Trừ phi trong lòng nàng đã quyết tâm muốn chết thì không còn cách nào có thể cứu lại được. Ở bên ngoài nghị sự đường, một đám người Dung gia nóng như lửa đốt ở trong lòng! Mặc kệ là mọi người muốn khu trừ Tiêu Thiên Tuyết ra khỏi Dung gia hay là muốn nàng gả cho Đường Phong Đường gia bảo, không ai hy vọng nàng sẽ chết, càng không ai nghĩ tới tính tình của nàng cương liệt như vậy, dĩ nhiên lại tự sát trước mặt bao nhiêu người. Vừa mới nghĩ tới vết thương trí mạng kia, già trẻ Dung gia buồn bã vô cùng, thương thế như vậy sợ rằng không còn có thể xoay chuyển lại được, cho dù là Đường Phong Đường gia bảo chỉ sợ cũng không thể cứu sống nàng. Dung Thanh Thu càng hổ thẹn không gì sánh được, từ lúc đi ra ngoài một mực chỉ nhắc tới Dung gia đã hại Tiêu Thiên Tuyết. Nữ tủ này vì báo đáp ân tình của Dung Thanh Thu đối với Tiêu gia cho nên dù phu quân nàng đã chết nhưng vẫn làm quả phụ ở Dung gia tám năm. Nếu như hôm nay không phải các hộ pháp của Dung gia bức nàng quá mức thì làm sao nàng lại làm ra việc ngốc như vậy. Nhưng mà hiện giờ tự trách mình cũng là vô dụng, chỉ cầu mong Đường Phong có thủ đoạn thông thiên, kéo đươc Tiêu Thiên Tuyết từ trong tay Diêm Vương quay về. Chẳng qua già trẻ gái trai của Dung gia đứng chờ ở bên ngoài nghị sự đường được hơn một canh giờ rồi nhưng mà bên trong cũng không có động tĩnh gì, mọi người ai cũng muốn dùng thần thức thăm dò một chút nhưng rồi lại sợ chọc giận đến tiểu tử Đường gia kia nên không dám có động tác. Đợi đến tận trưa, đột nhiên cửa lớn của nghị sự đường bị một cước đá văng ra ngoài, Đường Phong một thân đẫm máu ôm Tiêu Thiên Tuyết xuất hiện trong ánh mắt mọi người. - Thiếu hiệp… Tuyết nhi nàng sao rồi? Dung Thanh Thu đi về phía trước, bước chân không vững chắc suýt nữa ngã nhào xuống. - Đệ muội nàng… Một số người trong Dung gia cũng lo lắng cực kỳ, ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn về phía Đường Phong, chỉ sợ nghe phải tin dữ từ trong miệng hắn. Sắc mặt Đường Phong âm trầm quan sát mọi người đang đứng trước mắt, những người này từ lúc sáng sớm đã đề nghị khu trừ Tiêu Thiên Tuyết ra khỏi Dung gia hoặc những hộ pháp chấp sự đề nghị gả nàng cho Đường Phong bị ánh mắt của hắn nhìn không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Bọn họ cũng biết Tiêu Thiên Tuyết đi đến bước này thì chính mình cũng có một ít trách nhiệm, nếu như nàng đã chết thì khó có thể bảo toàn nam nhân này không giận cá chém thớt chính mình. - Cứu được rồi! Đường Phong gật đầu về phía Dung Thanh Thu. Lời này của Đường Phong làm cho sắc mặt tái nhợt của Dung Thanh Thu cuối cùng cũng hiện lên một tia hồng nhuận, lão không khỏi gật đầu nói: - Cứu về là tốt rồi, cứu được về là tốt rồi! - Chẳng qua thương thế còn quá nặng, còn cần phải tĩnh dưỡng một thời gian, thỉnh lão gia chủ phái mấy hạ nhân cẩn thận chiếu cố nàng. - Hẳn là vậy, hẳn là vậy. Dung Thanh Thu cũng không nhịn được thở dài một hơi. - Nhờ thiếu hiệp đưa Tuyết nhi trở về phòng! - Ừm. Đường Phong lên tiếng, ôm Tiêu Thiên Tuyết đến gian phòng của nàng, dọc đường đi nhẹ nhàng cực kỳ cẩn thận, căn bản không dám dể có bất kỳ chuyện xóc nảy nào xảy ra. Quả thực Tiêu Thiên Tuyết đã được cứu trở về rồi nhưng mà vết thương bị đâm trên ngực kia còn chưa khỏi hẳn được, trải qua chuyện này, có lẽ tinh thần của nàng cũng bị đả kích không nhỏ, muốn hoàn toàn khôi phục không mất một hai tháng thì không có khả năng xong được. Để Tiêu Thiên Tuyết ở lại trong gian nhà, Đường Phong lấy từ trong không gian Mị Ảnh ra rất nhiều dược liệu tốt, dặn hạ nhân Dung gia tỉ mỉ pha chế. Những dược liệu này đều là hồi trước Đường Phong kiếm được, sau đại đa số đều đã đưa cho Mạc Lưu Tô nhưng mà ở trong không gian Mị Ảnh vẫn còn dự trữ một ít để đề phòng, hiện giờ đã có chỗ dùng. Hơn nữa những dược liệu này vô cùng quý trọng, ở trong Dung Thành căn bản không tìm thấy được. Việc bận bịu dồn dập liên tiếp trong ba bốn ngày, cuối cùng thương thế của Tiêu Thiên Tuyết mới có thể bình ổn xuống, qua ba bốn ngày này Đường Phong vẫn chưa hề chợp mắt một lần nào, vẫn cứ canh giữ ở bên cạnh giường của nàng. Không chỉ có Đường Phong, cả nhà Dung gia đều chưa từng được nghỉ ngơi thoải mái, ngay cả lão gia chủ Dung Thanh Thu cũng không ngủ yên giấc. Chuyện này làm cho Dung Thanh Thu thoáng cái già đi không ít, lão gia chủ tuổi tác đã cao, hiện giờ làm sao chịu nổi nhiều dày vò như vậy? Đợi đến ngày thứ năm, Đường Phong đang mơ mơ màng màng chợt nghe một tiếng bước chân truyền đến, hắn không khỏi kinh hãi nhìn lại, thấy được Dung Thanh Thu đang bước tới nơi này. - Ra mắt lão gia chủ. Đường Phong đang muốn đứng dậy thì Dung Thanh Thu liền đi nhanh tới ấn vai hắn ngồi lại xuống dưới. Đứng ở bên cạnh giường kinh ngạc nhìn Tiêu Thiên Tuyết trong chốc lát, Dung Thanh Thu thở dài nói: - Đã làm phiền thiếu hiệp nhiều ngày rồi! - Không sao! Dù sao việc này ta cũng có trách nhiệm! Đường Phong cười khổ một tiếng. - Sự việc này cho tới giờ, nói lại chuyện này cũng không để làm gì! Dung Thanh Thu ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: - Đã qua nhiều ngày như vậy, vì sao Tuyết nhi còn chưa tỉnh lại? - Sợ rằng là chính cô ấy không muốn tỉnh lại! Đường Phong buồn bã tổn hao tinh thần rất nhiều, dùng bất tử kim đan cứu trị, lại có rất nhiều dược liệu tốt nhất của mình điều trị, thương thế của Tiêu Thiên Tuyết sớm đã ổn định lại, theo đạo lý mà nói cũng đã nên thức tỉnh, chẳng qua đến giờ vẫn còn ngủ say, có lẽ nàng không muốn đối mặt với tất cả chuyện này nên mới phong bế thân thể và ý thức của mình. - Không có cách nào khác sao? Dung Thanh Thu hỏi. - Không có! Chỉ có thể chờ nàng thông suốt mới có thể tỉnh lại được. - Aiii! Dung Thanh Thu nặng nề thở dài một hơi. - Tuyết nhi là một hài tử tốt, chẳng qua lưng đeo thân phận quả phụ của Dung gia, cái thân phận này đối với nàng mà nói là một loại gông xiềng! Cũng là vì cái thân phận này cho nên Tiêu Thiên Tuyết mới nghĩ đến cái chết. - Toàn bộ Linh Mạch Chi Địa mỗi khi nhắc tới Dung Thiếu nãi nãi không ai không tán thưởng nàng, coi nàng là tấm gương mẫu mực của phái nữ! Nhưng mà người đời không biết sự ca ngợi ấy đối với nàng mà nói chính là thống khổ cùng ràng buộc lớn nhất! - Lão gia chủ nói phải! Đường Phong gật đầu, một nữ tử tốt đẹp như thế lại có thời gian cực khổ hơn quá nhiều người, quãng đời sống còn lại của nàng đối với một nữ nhân mà nói thì quá tàn nhẫn và dằn vặt. - Lão phu suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận được một việc. - Mời lão gia chủ nói. Đường Phong biểu cảm nhìn Dung Thanh Thu. - Tuyết nhi không nên gả vào Dung gia, lão phu càng không nên tiếp nhận nàng! Dung Thanh Thu chậm rãi nói. Đường Phong không khỏi nheo lại con mắt của mình. - Cho nên lão phu quyết định… trục xuất Tuyết nhi ra khỏi Dung gia, không thừa nhận thân phận quả phụ của nàng nữa! Một thân cương khí của Đường Phong không tự chủ phát ra ngoài, ánh mắt hắn âm trầm nhìn Dung Thanh Thu: - Lão gia chủ định làm chuyện qua cầu rút ván sao? - Ha ha! Dung Thanh Thu vui mừng không sợ hãi nói: - Chuyện đấy so với chuyện nàng ở lại chỗ này chịu thống khổ tốt hơn rất nhiều, để nàng được theo đuổi lý tưởng của chính mình. Đường Phong chậm rãi thu cương khí của mình lại, nhìn Dung Thiếu nãi nãi một lát rồi mới thở dài nói. - Ta hiểu lão gia chủ đang nghĩ gì, chỉ là việc này nếu để cho nàng biết thì sợ rằng sẽ họa vô đơn chí, nàng cho dù chết cũng muốn ở lại Dung gia. - Đau lâu dài không bằng đau ngắn! Đây là quyết định của lão phu, người đời muốn thóa mọa lão phu vong ân phụ nghĩa cũng được, để cho bon họ tới đi, nhưng mà Tuyết nhi thì không thể gánh vác những chuyện này! Đường Phong không khỏi kính trọng, người ngoài không biết được Dung gia xảy ra chuyện gì nhưng nếu mà họ biết được Dung Thanh Thu khu trừ Dung Thiếu nãi nãi ra khỏi Dung gia thi sợ rằng Dung Thanh Thu sẽ rơi vào cục diện cực kỳ bi đát. - Chờ cho Tuyết nhi tỉnh lại, mong thiếu hiệp mang nàng đi theo. Dung Thanh Thu mở miệng nói: - Có thiếu hiệp chiếu cố, lão phu cũng yên tâm. - Chỉ cần nàng nguyện ý, vãn bối cam tâm tình nguyện bằng lòng! Đường Phong cười nhẹ một tiếng, hắn cũng biết rằng lấy tính cách cương liệt của Tiêu Thiên Tuyết mà nói thì rất khó để nàng đồng ý đi cùng mình. Như vậy không bằng mạnh mẽ mang nàng đi theo! Trong lòng Đường Phong nảy ra ý nghĩ quyết tâm, cuối cùng cũng không thể mặc kệ nàng được, vạn nhất trong lòng nàng luẩn quẩn lại làm ra chuyện tình tự hại mình thì Đường Phong có muốn hối hận cũng không kịp nữa. - Thiếu hiệp cũng đã mệt mỏi mấy ngày rồi, hãy đi nghỉ ngơi đi, nơi này có lão phu canh gác là được rồi. Dung Thanh Thu mở miệng nói. Đường Phong suy nghĩ một chút, gật đầu nói: - Vậy thì nhờ lão gia chủ. Đã qua nhiều ngày canh gác bên giường của Dung Thanh Thu, cho dù thân thể của Đường Phong làm bằng sắt cũng có cảm giác ăn không tiêu, không chỉ là thân thể mệt nhọc mà tinh thần cũng uể oải vô cùng. Trở lại vào trong phòng khách, thiếu nữ áo xanh hầu hạ Đường Phong ăn uống chút gì đó rồi hắn ngồi đả tọa khôi phục lại sức lực, khôi phục xong rồi nói chuyện tình của Tiêu Thiên Tuyết cho thiếu nữ áo xanh kia, thiếu nữ áo xanh khóc đến vành mắt sưng đỏ, nói liên miên về Dung Thiếu nãi nãi cho Đường Phong nghe. Thời điểm Tiêu Thiên Tuyết gả vào Dung gia, không chỉ đối với hạ nhân của Dung gia vô cùng tốt mà còn có uy vọng rất lớn ở trong Dung Thành, thường ngày Dung Thiếu nãi nãi không tu luyện trong nhà thì hay đi làm từ thiện ở khắp nơi, cứu tế bách tính khổ nạn, Thiếu nãi nãi lại là nữ nhân tuyệt đẹp, tự nhiên là đạt được lòng dân. Cho nên khi Đường Phong đến Dung Thành thì lão đầu bán hoa quả mới có thể để Dung gia xưng hô ngang bằng với Thiên Lôi Tông. Cũng không phải mỗi người tu luyện của Dung gia làm cho người thường cảm kích như vậy, chỉ có Tiêu Thiên Tuyết tài năng mới làm cho già trẻ gái trai trong Dung thành tin tưởng tới trình độ này. Đối với thiếu nữ áo xanh mà nói, Đường Phong nghĩ nữ tử đáng quý như Tiêu Thiên Tuyết không nên chịu những đau khổ như thế này như vậy, nhưng mà hết lần này tới lần khác sự đau khổ cứ gia tăng bám víu trên người nàng. Tiêu Thiên Tuyết chỉ là một hình ảnh thu nhỏ mà thôi, một màn phát sinh ở Dung gia cũng chỉ là một góc của Linh Mạch Chi Địa hiện giờ, muốn để Linh Mạch Chi Địa khôi phục lại được bộ dáng vốn có của nó thì chỉ có thể đánh đuổi toàn bộ thế lực bên ngoài tới. Một đêm này Đường Phong không ngủ được, chẳng qua chỉ đả tọa khôi phục chút thể lực, một đêm thời gian này đủ để Đường Phong suy nghĩ cẩn thận rất nhiều sự việc. Trời bắt đầu sáng, đột nhiên thiếu nữ áo xanh vội vã chạy đến chỗ Đường Phong. - Chuyện gì? Đường Phong nghi hoặc hỏi. - Thiếu nãi nãi… Thiếu nãi nãi… Nàng đã xảy ra chuyện! Thiếu nữ áo xanh còn chưa nói hết thì mắt đã hoa lên, Đường Phong tựa như một cơn gió thổi qua bay ra ngoài thiếu chút nữa tốc cả váy của nàng lên.