Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 1093:Ngươi có thần binh?

- Choang! Một âm thanh phảng phất như dây cung vang lên trong tai mỗi người, chợt mọi người thấy được một thanh phi đao bay lơ lửng quỷ dị bên cạnh Đường Phong, ngay sau đó hóa thành một đạo lưu quang bay ra ngoài. Tốc độ của đạo lưu quang này vô cùng nhanh, trong nháy mắt liền đánh vào trên đao mang của Chiến Khôn. Sau một khắc chuyện tình khiến người ta kinh ngạc xảy ra, đao mang do Chiến Khôn bổ ra dĩ nhiên lại không địch lại được một đạo lưu quang quỷ dị, trong lúc hai thứ chạm vào nhau vang lên một tiếng nổ, nhưng mà dư thế của đạo lưu quang không giảm vẫn bay tới trước mặt Chiến Khôn. - Tại sao có khả năng này? Chiến Khôn vô cùng sợ hãi, vừa rồi cho dù đao mang của mình không xuất ra toàn lực nhưng cũng đã đến bảy thành công lực, một đao mang như vậy kể cả Linh Giai thượng phẩm như Cổ U Nguyệt và Liễu Như Yên cũng đừng mong đón tiếp dễ dàng, nhưng mà ma đầu này không chỉ tiếp được mà còn phá được nó thoải mái. Đạo lưu quang này rốt cuộc là công kích gì, vì sao có thể mạnh như vậy? Chiến Khôn căn bản không có thời gian ngẫm nghĩ, trong lúc vội vội vàng vàng hắn chỉ kịp bổ ra ba đạo đao mang! Rầm rầm rầm...! Thanh âm tiếng rầm vang lên liên tiếp, đạo lưu quang kia bị ba đạo đao mang đánh vào mới có thể hóa giải được. Tranh... Lại có một âm thanh kéo dây cung truyền tới, Chiến Khôn thấy một thanh trường kiếm lơ lửng quỷ dị bên cạnh Đường Phong, cùng với âm thanh này thì thanh trường kiếm kia cũng hóa thành lưu quang bay thẳng tới chỗ mình giống như thanh phi đao vừa rồi. Đối mặt với công kích mạnh như vậy, Chiến Khôn nào dám chần chừ, hắn vội vã bổ ra ba đạo đao mang một lần nữa, khó khăn lắm mới hóa giải được công kích của Đường Phong. Không chờ cho hắn thở ra một hơi, cái loại âm thanh lên dây cung giống như bùa chú đòi mạng lại vang lên. Mà lúc này, có tới hai đạo lưu quang cùng nhau bắn tới! Mạnh mẽ như Chiến Khôn cũng không thể nào bình tĩnh được, tốc độ của lưu quang bay quá nhanh, nhanh đến nỗi lấy thực lực của hắn chỉ có thể chống lại một đạo mà thôi, nếu vẫn còn đứng tại chỗ này thì khẳng định sẽ bị bắn trúng, trong lúc vội vội vàng vàng chỉ có thể tránh sang một bên, ngay sau đó hắn không lùi mà tiến tới công kích Đường Phong. Đánh rắn phải đánh dập đầu, muốn chiến thắng được phải bắt kẻ cầm đầu, công kích của lưu quang cực kỳ hung mãnh cho nên Chiến Khôn chỉ có thể đánh chủ ý lên người Đường Phong. Thân là cao thủ Linh Giai thượng phẩm, cho dù tốc độ của hắn không so được với Liễu Như Yên nhưng cũng không hề chậm chút nào, thân hình dịch chuyển tránh được công kích của lưu quang liền nhanh tiến tới bên cạnh Đường Phong nhanh như thiểm điện, Long Uyên Đao trên tay vung lên, quang mang trên mũi đao bắn ra nhắm đầu Đường Phong chém xuống. Ánh mắt Đường Phong liếc hắn nhàn nhạt, trong ánh mắt kia tràn đầy vẻ khinh thường và rẻ rúng, hai tay Đường Phong còn không thèm động đậy, phảng phất như tùy để hắn chém xuống. Nhãn thần này khiến cho Chiến Khôn có cảm giác không thích hợp, Chiến Khôn nhướng mày chợt càm giác một loại nguy hiểm đang tới gần. - Chiến tiền bối cẩn thận! Trong đám người có một người kinh hô. Phản ứng của Chiến Khôn tương đối nhanh, người nọ còn nói chưa hết thì hắn đã vội tung người tránh ra, đến khi phóng mắt nhìn lại chỉ thấy hai đạo lưu quang kia dĩ nhiên quay lại đánh úp vào mình, sau đó vòng qua người Đường Phong một lần rồi bắn tới công kích lần thứ hai. Trong nháy mắt Chiến Khôn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giống như vừa trải qua một chuyến đi tới quỷ môn quan. Vừa rồi nếu như chính mình còn ở nơi đó thì khẳng định sẽ bị hai đạo lưu quang xuyên qua người, thậm chí còn không kịp chém giết ma đầu. Thứ này có thể thay đổi được phương hướng sao? Chiến Khôn thật sự không hiểu, làm sao có người có thể đánh ra công kích còn thu về trở lại rồi tiếp tục đánh? Đây rốt cuộc là dạng công kích gì? Để cho Chiến Khôn càng không hiểu chính là thanh Long Uyên Đao trên tay, mỗi khi âm thanh kéo dây cung kia vang lên thì Long Uyên Đao của mình liền rung động kịch liệt khiến cho hắn vô cùng khó hiểu, căn bản không êm dịu giống như trước đây. Thanh đao này là bảo đao truyền thừa ngàn năm của Chiến gia, mỗi một đời cao thủ sở hữu nó đều lấy cương khí của chính mình ân cần săn sóc, trải qua ngàn năm thanh Long Uyên Đao cũng đã sớm sinh ra đao linh. Mà rung động kia chính là do đao linh truyền tới, đó là một loại rung động thần phục và kinh khủng! Đao linh không có cảm tình, nó kinh sợ điều gì? Lại còn hướng tới ai thần phục? Mắt thấy hai đạo lưu quang lại tiếp tục bay tới phía mình, Chiến Khôn bất đắc dĩ chỉ có thể chạy trốn chật vật. Cao thủ đệ nhất của bốn thế lực lớn vậy mà lại bị một người trẻ tuổi đánh cho không có lực hoàn thủ, Liễu Như Yên cũng vậy, Cổ U Nguyệt cũng vậy. Chẳng qua lúc này Cổ U Nguyệt rất yên tâm, nguyên bản nàng còn muốn ra tay trợ giúp Đường Phong một chút nhưng hiện giờ nhìn tràng cảnh trước mắt cũng không cần phải mạo hiểm làm gì. - Chiến Khôn! Chỉ bằng trình độ như ngươi mà cũng vọng tưởng có thể so sánh được với Thọ Đồng Tử? Quả thực không biết lượng sức mình! Đường Phong một mặt khống chế hai đạo lưu quang một mặt trào phúng. Lời đồn của thế gian cho rằng Chiến Khôn mơ hồ có thực lực so sánh được với Thọ Đồng Tử. Nhưng dù sao bọn họ cũng không thể đánh giá chuẩn xác được, người đời không biết trong hai người ai mạnh ai yếu, tất cả đều cho rằng cao thủ đệ nhất của Chiến gia vô cùng khó lường. Nhưng mà lúc này Đường Phong giao thủ với hắn liền nhìn ra được, khoảng cách giữa Chiến Khôn và Thọ Đồng Tử không phải là nửa điểm hay một điểm, tuy đều là Linh Giai thượng phẩm nhưng thực lực của Thọ Đồng Tử không hề nghi ngờ cao hơn rất nhiều. Thọ Đồng Tử có thể đón đỡ một kích của thần binh Ngự Thần lông tóc không thương, nhưng tuyệt đối Chiến Khôn không thể như vậy. - Thực lực của ngươi, đến tư cách xách giày cho Thọ Đồng Tử cũng không có! Đường Phong lại hô một tiếng. Gân xanh trên trán Chiến Khôn nổi lên, hắn biết Đường Phong đang kích nộ hắn nhưng lại không cách nào bình ổn được tâm tình. Thực lực của hắn đã tu luyện tới đỉnh phong, ở trong Chiến gia là cao thủ đệ nhất, ở trong bốn thế lực lớn cũng là cao thủ đệ nhất. Tuy rằng không ai cho hắn phong hào này nhưng ai cũng thầm công nhận. Cao thủ cô độc, hắn rất muốn tìm Thọ Đồng Tử để so chiến, nhưng mỗi một người trong Thiên Cốc đều có hành tung xuất quỷ nhập thần, đến vô ảnh đi vô tung tích, ngay cả hắn có tâm tư này cũng không biết đi tới đâu để tìm người. Nhưng mà lời đồn đại của người đời khiến Chiến Khôn rất hưởng thụ, trong tiềm thức hắn cũng nghĩ rằng mình với Thọ Đồng Tử không hơn kém là bao nhiêu. Nhưng mà lúc này bị Đường Phong nói như vậy, thể diện trên mặt liền bị mất sạch. Hắn cố tình xuất thủ giáo huấn tiểu tử này, nhưng chính mình lại bị hai đạo lưu quang đuổi theo chạy tới chạy lui vô cùng mất hình tượng, làm sao có thể phân tâm đi đối phó hắn? Trong lúc đang tránh né, bên tai Chiến Khôn chợt vang lên âm thanh kéo dây cung, ngay sau đó hắn thấy một thanh trường kiếm không biết của ai chết đi để lại trên mặt đất bỗng nhiên bay lên đâm thẳng vào người hắn. Chiến Khôn kinh hãi, hắn căn bản không nghĩ tới Đường Phong còn có thủ đoạn như vậy, vội vội vàng vàng giơ Long Uyên Đao bổ về phía trước nhưng rung động của đao linh lại truyền tới. Chiêu thức vốn dĩ thành thạo lại bị đao linh rung động trở nên vô cùng ngượng nghịu, thậm chí ngay cả bản thân thanh đao cũng nặng trịch đi không ít, tuy rằng Chiến Khôn đỡ được công kích chính diện nhưng lại không né kịp công kích của hai đạo lưu quang vẫn đuổi theo mình từ nãy giờ. Xẹt. Một âm thanh nhỏ vang lên, Chiến Khôn lăn lộn mấy vòng giữa không trung mới rơi xuống mặt đất, trên bờ vai hắn có một mảnh máu thịt, đó là vết thương do vừa rồi không cẩn thận bị lưu quang bắn trúng. - Oa... Chiến Khôn thụ thương nhưng Đường Phong cũng không dễ chịu, vận dụng thần binh Ngự Thần khiến cho thân thể chịu phụ tải rất nặng, huống chi Đường Phong còn phải duy trì Tá Thi Hoàn Hồn, để ngăn chặn Chiến Khôn Đường Phong đã phải dùng tới toàn bộ thủ đoạn, tuy rằng làm bị thương được Chiến Khôn nhưng chính mình cũng nhổ ra một ngụm máu tươi. Răng rắc... Một thân xương cốt kêu lên, thân thể hóa thành trường cung, cột sống hóa thành dây cung, dưới áp lực cường đại của Ngự Thần, xương cốt toàn thân của Đường Phong đều bị rạn nứt. Thấy một màn như vậy, hầu như tất cả mọi người đều sáng mắt lên, Chiến Khôn càng như vậy. Hắn nghĩ rằng mình là một nhân vật thành danh vậy mà laị bị Đường Phong truy đuổi không thể phản kháng, lúc này thấy hắn thụ thương làm sao không hưng phấn cho được? Sắc mặt Đường Phong tái nhợt như tờ giấy, đó là hắn sắp tới cục diện nỏ mạnh hết đà, máu tươi đỏ sẫm chảy từ khóe miệng xuống không ngừng hình thành một dòng sông nhỏ. Chính vào lúc này, ánh sáng trong đầu Chiến Khôn chợt lóe lên, hắn suy nghĩ lại cẩn thận vì sao Long Uyên Đao lại rung động như thế. - Thần binh? Chiến Khôn hô thất thanh: - Ngươi có thần binh trên người? Long Uyên Đao có đao linh, bản thân chính là vũ khí cấp bậc thứ thần binh, chỉ thiếu chút nữa là tấn chức thần binh, có thể để nó sinh ra cảm giác thần phục và kinh khủng thì chỉ có thần binh! Hai chữ thần binh vừa ra khỏi miệng thì đôi mắt mọi người đều nóng rực. Người đời ai lại không muốn có thần binh a, chỉ là thần binh trong thiên hạ rất thưa thớt, hơn nữa điều kiện nhận chủ lại vô cùng hà khắc, có đôi khi hữu duyên gặp phải cũng không nhất định có thể thu phục được. Nhưng mà ma đầu trước mặt này lại có thần binh? Nếu như hắn bị giết tại đây thì trong mấy nghìn người trước mặt này, nói không chừng sẽ có người vận khí tốt thu phục được thần binh. Người đó không chừng chính là mình thì sao? Chính vì tham niệm như vậy cho nên khi hai chữ thần binh đi ra từ miệng của Chiến Khôn thì ánh mắt mọi người nhìn Đường Phong trở nên tham lam. Đối mặt với vấn đề của Chiến Khôn, Đường Phong bảo trì trầm mặc, nhưng chính bởi vì phần trầm mặc này lại khiến cho Chiến Khôn càng thêm vững tin vào phán đoán của chính mình. Trên người hắn thực sự có thần binh! Xoát xoát xoát... lưu quang bay lượn, Chiến Khôn còn có thể quan tâm tới thần binh gì, hắn chỉ có thể nhanh chóng chạy trốn, tuy rằng thần binh vô cùng mê người nhưng phải có mạng sống mới hưởng được. Đường đường là cao thủ đệ nhất của bốn thế lực lớn, khi đối mặt với ba kích liên tiếp của Ngự Thần cũng chỉ có thể chạy trốn, căn bản không chống đỡ được. Nhưng trạng thái thê thảm của Đường Phong lúc này không thoát khỏi con mắt của Chiến Khôn, hắn sắp không chống đỡ nổi nữa! Lúc này đã sắp hết dầu tắt đèn. Chỉ cần kéo dài thêm một chút thời gian thì lúc đó sẽ là thắng lợi của chính mình. Chiến Khôn cố nén đau xót trên vai triển khai thân pháp tránh né ba đạo lưu quang muốn lấy mệnh mình. Nhưng ngay cả khi thực lực của Chiến Khôn rất mạnh thì lúc chạy trốn ba đạo lưu quang cũng chỉ được chừng mười hơi thở liền bị lưu quang chặn đường một lần nữa, nỗ lực chống đỡ của hắn không có kết quả, máu tươi trên tay lại bắn ra. Hai lần thụ thương cuối cùng cũng để Chiến Khôn thấy rõ được cục diện bất lợi của mình đang phải đối mặt. Từ khi hắn tu luyện thành công tới giờ còn chưa bị người khác đánh thành như vậy, trong dĩ vãng tất cả đều là hắn chiếm chủ động đánh địch nhân hoa rơi nước chảy. Nhưng mà lúc này chính mình lại bị một người trẻ tuổi truy đuổi chạy tới chạy lui, dáng vẻ vô cùng chật vật. Thậm chí Chiến Khôn còn có chút hoài nghi không biết trước khi đối phương bị kiết sức thì chính mình còn có thể toàn mạng hay không? Hắn chưa từng xuất hiện qua cảm giác vô lực như lúc này, uy của thần binh quả nhiên danh bất hư truyền, căn bản không phải sức người có thể chống lại. - Oa. Một âm thanh truyền tới, cái người tuổi trẻ tên gọi Đường Phong kia lại phun ra một bãi máu tươi, sắc mặt càng thêm tái nhợt, động tĩnh này khiến cho gánh nặng trong lòng Chiến Khôn được hóa giải không ít, trong lòng hắn càng tin tưởng chính mình chỉ cần kiên trì liền đạt được thắng lợi. Nhưng vào lúc này, trong đám người đang xem có một tiếng kêu truyền tới: - Chiến tiền bối, theo như lời nói của người trước đây ai có thể giết được ma đầu này thì tất cả bảo bối mà hắn sở hữu đều thuộc về người đó, lời này có còn được tính không? Tất cả mọi người nhìn thấy Đường Phong nhổ ra hai ngụm máu tươi, ai nấy đều muốn làm ngư ông đắc lợi. - Tính! Chiến Khôn rơi xuống đất, thân thể thoát khỏi lưu quang một lần nữa cắn răng đáp. Trong lòng hắn cùng vui vẻ, hiện giờ chính mình đang phát sầu vì không có biện pháp chu toàn như lại không nghĩ tới những người này lại muốn lên hỗ trợ. Chiến Khôn căn bản không lo lắng thần binh sẽ bị người khác cướp đi, ngay cả đã đáp ứng trước mặt mấy nghìn người thì chính mình cũng có thể đánh chết Đường Phong trước khi người khác có động tác, ngược lại những người này xông lên có thể tiêu trừ không ít khí lực của người thanh niên kia. - Được! Người vừa hỏi kia hưng phấn không chịu nổi, hắn vung tay hô lên: - Các huynh đệ đều đã nghe rõ chứ, Chiến tiền bối nói ai có thể giết chết được ma đầu thì thần binh sẽ thuộc về sở hữu của người đó! Lúc này ma đầu đang sức cùng lực kiệt, lúc này còn không lên thì đinh chờ tới khi nào! - Giết! - Thần binh là của ta! Mấy nghìn người hò hét vang lên, theo tiếng kêu gọi của người vừa rồi tất cả mọi người đều đỏ lừ con mắt xông tới chỗ Đường Phong.