Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 1108:Vận may rơi vào đầu.

Trong thời gian đi tầm bảo tại Hư Thiên Điện, mọi người đều có tâm tình chờ mong như vậy, không ai biết trong gian phòng có bảo bối hay không, cũng không ai biết bảo bối trong gian phòng có quý hay không, tất cả phải chờ đến khi nắm được bảo bối trên tay thì mới hiểu, cho nên mỗi một khi thăm dò một gian nhà thì người tầm bảo luôn luôn có vẻ chờ mong tràn ngập, tuy rằng nhiều lần thất vọng nhưng vẫn không thể làm mờ đi nhiệt tình của người tầm bảo. Lại chờ thêm một thời gian khoảng nửa chén trà nhưng hai người kia vẫn không hề đi ra, cuối cùng đám người Vương gia cảm thấy có chút không thích hợp. Bọn họ đã tầm bảo nhiều ngày, tuy rằng thu hoạch không nhiều nhưng lại tổng kết được không ít kinh nghiệm. Tỷ như nói mỗi khi có người tiến nhập vào trong gian phòng đi ra ngoài thì đều có lửa cháy ở trong đó, đây chính là một người đệ tử của Vương gia dùng tính mệnh của chính mình để đổi lấy bài học kinh nghiệm. Lại chẳng hạn như khi giải quyết cơ quan then chốt trong gian nhà cũng tốn thời gian, theo đạo lý mà nói cho dù trong phòng có bảo bối thì khi phá giải những cơ quan then chốt kia cũng gây ra động tĩnh, nhưng hiện giờ ở nơi này vô cùng yên tĩnh, quả thực không bình thường. - Các ngươi đi qua xem có chuyện gì xảy ra! Vương Bá lại điểm hai tên đệ tử Vương gia tới tiếp, đây là chỗ tốt của nhiều người đi cùng nhau, nếu như người bên trong gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thì đồng bọn bên ngoài có thể trợ giúp. - Vâng. Hai đệ tử kia liền đi ra ngoài, chạy tới cửa tuyệt thất lọ mọ một hồi liền quay đầu lại hô: - Không ổn rồi tam thúc, cánh cửa phòng không mở ra. - Thối lắm! Có phải ngươi không tìm đúng nơi? Vương Bá mắng một tiếng, đi qua nhiều gian phòng như vậy hắn còn chưa thấy qua gian phòng không thể đi vào. Một mặt mắng một mặt cất bước về phía trước, đám đệ tử Vương gia còn lại theo sát ngay sau. Đoạn Tây Lâu liếc mắt nhìn Đường Phong, ánh mắt của Đường Phong vô cùng bình tĩnh cũng đi theo. Đi tới trước tuyệt thất, Vương Bá thử một phen, quả thật không thể mở được cửa của gian phòng này. - Thật quái lạ! Tại sao không mở ra được đây? Vương Bá không tin có tà ma giở trò, hắn bảo các đệ tử Vương gia đi quanh gian phòng tìm cơ quan then chốt, ngay cả Đường Phong và Đoạn Tây Lâu cũng giả vờ tìm kiếm giúp đỡ. Bận rộn một thời gian vẫn như cũ không có kết quả. Không chỉ cánh cửa phòng không mở ra mà thậm chí động tĩnh trên mặt đất cũng không có gì. Phòng ốc của Hư Thiên Điện vốn có đặc tính này, các gian nhà tại nơi đây không biết bị hạ cấm chế gì mà cắt đứt tất cả các âm thanh và linh khí ba động giữa trong và ngoài. Cho nên mặc dù những đệ tử Vương gia này muốn la lên để gọi người bên trong cũng không được. Đám người Vương gia vốn đã tổn thất bốn người, nếu lần này tổn thất thêm hai người nữa thì khi quay trở lại Vương gia Vương Bá cũng không ăn nói được, hắn càng nghĩ càng sốt ruột đến phát hỏa, quát lớn một tiếng: - Toàn bộ lui về phía sau cho ta! Mọi người vừa nghe liền vội vã chạy về phía sau trốn. Vương Bá vận chuyển công lực toàn thân, hung hăng đánh một chưởng vào cửa. Nhưng tình huống giống như Đường Phong trước đây, Vương Bá bị chưởng lực của chính mình phản chấn bắn ngược lui lại liên tục về phía sau. - Tiểu tử Đoạn gia kia! Vương Bá quay đầu gầm lên với Đoạn Tây Lâu: - Có phải ngươi sớm biết gian nhà này có cổ quái cho nên mới dụ đệ tử Vương gia đi vào trong thử trước? Chính mình không có bản lĩnh, Vương Bá lửa giận công tâm liền đổ hết trách nhiệm lên người Đoạn Tây Lâu. - Không có a. Đoạn Tây Lâu là người thành thật, nói lên lời này vô cùng lo lắng trong lòng. Vương Bá hoài nghi đang muốn hỏi lại thì Đường Phong liền nói: - Xin tiền bối an tâm, ta cùng với Đoàn huynh chưa từng điều tra qua căn nhà này, cũng không hề biết gian nhà này có điều cổ quái, nếu như biết được thì ta và Đoàn huynh cũng sẽ không đứng tại chỗ này mà hẳn ở trong phòng rồi, điểm này xin tiền bối minh xét. Vương Bá suy tư một hồi, hắn nghĩ lời nói của Đường Phong cũng có chút đạo lý liền oán hận liếc nhìn Đoạn Tây Lâu, cũng không làm khó dễ hắn nữa. - Tam thúc, hiện giờ nên làm sao đây? Một đệ tử Vương gia vẻ mặt đau khổ hỏi. - Còn có thể làm sao bây giờ? Chờ! Vương Bá cũng không biết làm gì hơn, chỉ có thể ký thác hy vọng vào trên người hai người kia, cầu khẩn cho chính bọn họ mở cửa gian phòng ra ngoài. Một lần chờ suốt một ngày một đêm, cho tới khi được mười mấy canh giờ thì đám người Vương gia mới chấp nhận được sự thực rằng bọn họ lại bị tổn thất thêm hai người nữa. - Đi thôi, có lẽ bọn họ không đi ra được ngoài rồi. Thần sắc Vương Bá buồn bã dẫn đầu một đoàn người tiếp tục hành trình tầm bảo. Chẳng qua có thêm bài học vừa rồi khiến cho Vương Bá trở nên thông minh hơn, không bao lâu đi tới một gian nhà đóng chặt, hắn liền chỉ vào Đoạn Tây Lâu nói: - Thế chất, chúng ta vào luân lưu nhé, gian nhà lần trước là người của Vương gia vào thăm dò, gian nhà này các ngươi vào thăm dò đi, Vương Bá ta rất công bằng. - Đây... Làm sao Đoạn Tây Lâu không biết Vương Bá muốn hắn đi trước dò đường? Tuy rằng ước định ban đầu là ai tìm được thứ gì thì thứ đó là của người đó nhưng mà nắm tay của mình không đủ lớn, cho dù Vương Bá đổi ý hắn cũng không thể phản kháng được. - Ta tới! Đường Phong tự đề cử mình, không chờ cho mọi người kịp phản ứng liền xông thẳng vào căn nhà. Đi chung với Đoạn Tây Lâu lâu ngày tự nhiên mở cửa phòng dễ dàng, từ khi vào tới lúc đi ra chỉ trong thời gian ngắn thì Đường Phong đã chạy ra, thần sắc vô cùng hài lòng, trên tay còn cầm một thanh vũ khí thiên binh. Khuôn mặt Vương Bá tái nhợt, trong lòng vô cùng tiếc hận. Nếu sớm biết trong phòng này có bảo bối thì sao để hắn đoạt được dễ dàng như vậy, làm sao hắn sẽ để người khác vào trước? Sớm đã để người một nhà tiến vào rồi. Nhưng hiện giờ hối hận cũng không làm được chuyện gì, không phải Vương Bá không có ý niệm xuất thủ cướp đồ trong đầu mà bởi vì hiện giờ không phải lúc nên xuất thủ, lúc đó phải là lúc chuẩn bị rời khỏi Hư Thiên Điện. - Vị thế chất này thực sự may mắn! Vương Bá nói một câu chua chát, vẻ mặt của đám đệ tử Vương gia cũng vô cùng ước ao. - Vận khí, vận khí! Biểu hiện của Đường Phong giống như chưa từng thấy bảo bối, hắn cầm thanh binh khí chảy cả nước dãi, bộ dàng này càng khiến cho đám đệ tử Vương gia ngứa ngáy trong lòng.