Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 1177:Thi thể thần bí

Trong Hư Thiên Điện Đường Phong cũng nhiều lần gặp phải không ít trận pháp, nhưng thường thường có thể dễ dàng phá giải, thỉnh thoảng gặp phải một ít trận pháp khó khăn, hao tốn thêm một ít thời gian liền có thể thoát khốn, nhưng lúc này dĩ nhiên bị trận pháp vây khốn, làm sao Linh Khiếp Nhan có thể không kinh hãi? - Trận pháp này không phải ta có thể lý giải. Đường Phong thở dài một tiếng, nguyên bản tưởng rằng chính mình học thức uyên bác, nhưng trước mặt trận pháp nơi đây, Đường Phong cũng gặp phải đả kích. - Vậy hiện tại làm sao bây giờ? Linh Khiếp Nhan hỏi. - Ta cũng không biết, tiếp tục tìm xem có thể tìm thấy mắt trận hay không, thực sự không tìm thấy, chỉ có thể nghĩ phương pháp khác. Dọc đường lơ đãng đi lại, nhưng trong đầu thường vang lên tiếng nỉ non nhắc nhở Đường Phong, chính mình vẫn không ngừng xoay quanh, chu vi xung quanh hơn mười dặm, dĩ nhiên có thể vây khốn chết mình, đừng nói mắt trận, ngay cả một chút huyền bí của đại trận chính mình cũng không tìm ra. Tính lại thời gian mình bị vây ở đây cũng đi qua ba ngày rồi, nhưng phương pháp phá trận vẫn không hề tiến triển, trầm ổn như Đường Phong cũng không khỏi có chút nóng lòng như lửa đốt, nếu tiếp tục như vậy, chính mình sợ rằng thực sự muốn chết già ở đây. Chính lúc đang lo lắng, mây mù trước mặt đột nhiên quỷ dị nhúc nhích, Đường Phong chỉ cảm thấy trước mặt bừng sáng, một con đường trước đây hắn chưa bao giờ đi qua xuất hiện trước mắt. Đường Phong hết sức vui mừng, vội vã theo chỗ mây mù nhúc nhích đi tới, nghĩ thầm chẳng lẽ là đường ra ngoài? Đi được nửa dặm, vẫn như cũ không thấy lối ra, bước tiến của Đường Phong cũng dừng lại, bởi vì hắn phát hiện cách mình ngoài ba trượng có một bóng người nhàn nhạt không rõ, đang khoanh chân ngồi ở chỗ kia. Bóng người gần ngay trước mắt, nhưng Đường Phong lại không cảm nhận được chút sức sống nào, cũng không thấy động tác hô hấp, càng không nói đến cương khí ba động. Thân ảnh trước mắt tạo cho Đường Phong cảm giác giống như Dược Thi của mình. Mặc dù như vậy, Đường Phong đã có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm bắt đầu dâng lên trong lòng. - Ai? Đường Phong trầm giọng quát lên. Không có ai đáp lại, thân ảnh người nọ vẫn ngồi yên không nhúc nhích, thậm chí không có cả tiếng tim đập. - Người chết? Lông mày Đường Phong nhăn lại, mê tung trận này quá mức huyền diệu, nếu có người tiến vào trước mình, bị nhốt chết ở đây cũng không khó giải thích. Bất quá lúc này Hư Thiên Điện mới mở ra không đến một tháng, cho dù có người trước tiên đi nhầm vào đây cũng sẽ không bị nhốt chết, nếu nói như vậy… Chẳng lẽ người này là tiền bối trăm năm trước bị nhốt chết ở chỗ này? Nghĩ tới đây, Đường Phong không khỏi có chút tiếc hận. Trong mê tung trận này, vất vả mới gặp phải một người, nhưng hắn dĩ nhiên chết rồi, không thể không nói là một điều tiếc nuối. Xác định rõ ràng đối phương không có khí tức của sinh mệnh, Đường Phong liền không chần chờ, đi thẳng đến bên cạnh người này mới dừng lại. Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy tóc người này rất dài, cũng không biết trước khi chết bị nhốt bao nhiêu lâu ở chỗ này, một đầu tóc dài lộn xộn như cỏ dại rơi trên mặt đất, quần áo trên thân cũng đã nát vụn, để cho người ta kinh hãi chính là tình huống thân thể của người này. Dáng vẻ như một bộ xương bọc da, hiển nhiên là trước khi chết chịu qua đói khát hành hạ. Hơn nữa, trên mu bàn tay của người này, còn có chút vết tích bị cắt ra, một khối thịt bị xé xuống kia để lại vết thương sâu đến tận sương, bất quá miệng vết thương một mảnh trắng bệch, không có vết tích máu tươi chảy ra. Sau lưng Đường Phong ứa ra mồ hôi lạnh. Người này dĩ nhiên đói đến mức ngay cả thịt của mình đều dám ăn, không biết là đói đến trình độ như thế nào. Phần quyết đoán và tàn nhẫn này, căn bản không phải người bình thường có thể làm được. Vì cầu sinh tồn làm được đến loại trình độ này, ý chí muốn sống sót của người này đủ để cho người ta kính phục. Chỉ bất quá hiện tại người này không hề có sự sống, chỉ lặng lặng ngồi ở chỗ này, thân hình khô gầy giống như một trận gió nhẹ liền có thể thổi bay hắn. Nhìn người này, Đường Phong không khỏi nghĩ đến tình huống sau này của mình, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác táng thân nơi chân trời. Nếu đổi thành chính mình, có thể làm đến loại trình độ dám ăn thịt mình như thế này sao? Đại khái là không thể… - Hài… Đường Phong thở dài một tiếng lẩm bẩm: - Ngươi cũng thật đáng thương, trước khi chết còn muốn gặp phải tình cảnh như vậy. Tuy rằng không biết ngươi là ai, nhưng có thể làm đến loại trình độ này, nghĩ đến ngươi cũng không phải hạng người vô danh. Cũng được, để cho ta mai táng ngươi, tránh ngươi khỏi phơi thây nơi hoang dã, bôi nhọ thân phận của ngươi. Đường Phong chỉ nghĩ đến, nếu như chính mình cũng chết giống như người này ở đây, có thể có người tốt nào an táng cho mình. Bất kể như thế nào, dù sao làm điều tốt sẽ được đền đáp đấy. Vừa nói, Đường Phong một mặt vươn tay ra, muốn ôm lấy người này tìm một nơi thích hợp để mai táng. Mà khi tay hắn vừa tiếp xúc đến thân thể đối phương trong nháy mắt, sắc mặt không khỏi hơi đổi. Thân thể người này… Dĩ nhiên còn có chút nhiệt độ. Đường Phong quá sợ hãi, vội vã lui lại phía sau, nhưng vẫn muộn, không biết lúc nào, cổ tay mình dĩ nhiên bị bắt lại, một cổ cương khí hung mãnh vô cùng nhập vào trong cơ thể mình, hầu như để mình không thể vận chuyển cương khí. Đường Phong hiện tại là Linh Giai hạ phẩm, người có thể chế ngự hắn trong nháy mắt chí ít phải là Linh Giai thượng phẩm. Đột biến xảy ra, Đường Phong vội vàng vận dụng Tá Thi Hoàn Hồn, cương khí Linh Giai thượng phẩm đồng thời tuôn ra, kinh mạch bị chặn lại cuối cùng cũng được đả thông. Đường Phong trở tay đẩy ra một chưởng, phát ra mười thành công lực, lắc mình rút khỏi. - Hử? Một tiếng khàn khàn nặng nề nhu tiếng ma sát của kim loại vang lên, hiển nhiên là không nghĩ tới Đường Phong tại thời khắc nguy cơ cư nhiên có thể phát ra sức chiến đấu cường hãn đến như vậy. Âm thanh chưa dứt, Đường Phong đã thoát ra ba trượng, thân hình xoay lại, trường kiếm bắn ra một màn hào quang, hung mãnh đâm vào chỗ thi thể đang ngồi. Không biết từ lúc nào, thi thể ngồi im dưới đất kia đã mở ra hai mắt, hốc mắt lõm xuống, xương gò má cao lên, giống như hình dáng của một kẻ gần đất xa trời, nhưng đôi mắt dấu trong hốc mắt kia có một cổ cuồng phách làm cho Đường Phong cũng không dám nhìn thẳng vào trong đó, không coi tính mệnh của mình ra gì, không coi tính mệnh của người trong thiên hạ ra gì, đôi mắt này giống như đôi mắt bễ nghễ thiên hạ, chống lại ánh mắt này bất luận kẻ nào cũng không tự chủ được sinh ra cảm giác thấp bé.