Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 1182:Đột phá Linh Giai trung phẩm

Đây là thực lực của cao thủ Linh Giai thượng phẩm đỉnh phong hay sao? Thực lực như vậy, mặc dù chính mình vận dụng Tá Thi Hoàn Hồn, mặc dù chính mình vận dụng Ngự Thần, chỉ sợ vẫn sẽ thua. Lần đầu, Đường Phong tại trước mặt một người sinh ra cảm giác nhỏ bé. Nghĩ như vậy, Đường Phong mới nhớ tới, lúc đầu đánh một trận cùng Thọ Đồng Tử, xác thực hắn đã nhường mình rồi. Bất quá nói như thế nào Đoạn Vô Ưu cũng là lão quái trăm năm, có thể có thực lực như vậy cũng là đương nhiên, số tuổi còn đặt ở nơi đây. Chính mình năm nay mới hơn hai mươi tuổi, nếu để mình sống đến tầm tuổi như Đoạn Vô Ưu, ai mạnh ai yếu còn không nhất định. Vừa nghĩ đến đây, Đường Phong đột nhiên sinh ra hào khí! Chính mình cũng không phải yếu, chỉ kém về thời gian! Tỉ mỉ nhìn thoáng qua phương thức vận công của Đoạn Vô Ưu, phương hướng điều động Linh khí thiên địa, Đường Phong không khỏi mơ hồ có chút cảm ngộ. Thừa dịp hắn vừa mới đánh ra một chưởng, Đường Phong cũng thuận thế điều động linh khí thiên địa quanh thân đẩy dời đi một chưởng. Một chưởng này như dê núi giương sừng hiền lành ăn cỏ, chưởng lực cũng không lớn, nhưng khi chưởng phong của Đường Phong tiến đến chưởng kình của Đoạn Vô Ưu, linh khí thiên địa hơi chấn động một chút, vô duyên vô cớ tăng thêm một ít uy lực cho chưởng phong của Đoạn Vô Ưu. - Hả? Đoạn Vô Ưu vô cùng kinh ngạc kêu lên một tiếng, cũng không quay đầu lại nhìn Đường Phong, một mặt phá trận một mặt phân ra một ít tâm thần kiểm tra động tác của Đường Phong. Đã thấy giống như toàn thân hắn phảng phấp dung nhập vào trong thiên địa, nếu như không phải hô hấp lúc có lúc không, nếu không phải xác định chắc chắn hắn đứng ở phía sau mình, Đoạn Vô Ưu thậm chí còn không cảm ứng đến hắn. Kỳ quái, tuổi trẻ như vậy, sao có thể làm được loại trình độ này? Rõ ràng phải đạt được cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất mới có thể xuất hiện hiện tượng như vậy. Nói như thế, người thanh niên này từ lâu đã hiểu được cảnh giới này? Vừa nghĩ tới đây, Đoạn Vô Ưu không nhịn được lộ vẻ xúc động. Loại cảnh giới này không phải người bình thường có thể có được, mặc dù là cao thủ Linh Giai thượng phẩm, cũng không nhất định có thể hiểu được. Chỉ có những nhân tài tư chất hơn người mới có tư cách nắm giữ, hơn nữa nếu như không có cơ duyên, tất cả đều thành lời vô nghĩa. Không chỉ như thế, hiện tại chưởng phong mỗi một chưởng hắn đánh ra, đều cùng tiết tấu của mình hợp nhất làm một, nhưng khi lúc chưởng phong của hắn điều động linh khí thiên địa gia nhập chưởng phong của mình, không chỉ ảnh hưởng đến mình, ngược lại còn tiếp thêm uy lực cho chưởng phong của mình. Nếu như nói chưởng phong của mình là lửa, vậy thì chưởng phong thanh niên này đẩy ra là gió, lửa thuận theo gió thổi, càng thổi càng cháy mạnh! Đây là một định lý tinh tế trong tự nhiên, là một loại điều khiển đối với Linh khí thiên địa! Trong đó nếu hơi có một chút sai lầm, cũng không đạt được kết quả này, ngược lại sẽ giảm đi uy lực trong chưởng phong của mình. Hiện tượng này mới bắt đầu còn không rõ ràng, hiển nhiên người thanh niên này đang kiểm nghiệm những gì hắn ngộ ra, mỗi một chưởng hắn đẩy ra, trước mặt chưởng kình của mình đều giống như đốm sáng nhỏ trước mặt trời, không đáng nhắc tới. Nhưng theo thời gian trôi qua, uy lực một chưởng kia càng ngày càng rõ ràng. Đây cũng không phải nói chưởng kình của hắn càng lúc càng lớn, từ đầu đến cuối người thanh niên gọi Đường Phong phía sau đánh ra chưởng kình, đều là độc nhất vô nhị, bất kể tốc độ hay uy lực vẫn chưa từng thay đổi. Nhưng tạo thành hiệu quả càng ngày càng mạnh! Chưởng phong của mình bị hắn tăng phúc trình độ càng lúc càng lớn. Điều này đã nói rõ một việc, hắn dần dần trở nên quen thuộc đối với điều khiển linh khí thiên địa, dần dần trở nên thuận buồm xuôi gió, chỉ có như vậy mới có thể giải thích kết quả hiện tại. Hắn dĩ nhiên mượn mình luyện công! Đoạn Vô Ưu cẩn thận suy nghĩ điểm này, miễn cưỡng cười khổ không thôi. Tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì lại kích thích đến Đường Phong, nhưng lúc này trong lòng Đoạn Vô Ưu chỉ có một tiếc nuối, người này tại sao lại không phải con nối dõi của Đoạn gia ta? Nếu hắn là người của Đoạn gia, hiện tại lão phu có chết cũng không tiếc! Vừa lúc đang phân tâm suy nghĩ, Đoạn Vô Ưu thình lình phát hiện tốc độ và lực đạo của chưởng phong Đường Phong đánh ra mạnh hơn một ít, hiển nhiên là hắn đang cảm nhận đến chỗ sâu nhất, đã quên đang cùng chính mình phối hợp phá trận. Dưới tình huống bất đắc dĩ, Đoạn Vô Ưu cũng chỉ có thể nâng cao tốc độ công kích, ngược lại phối hợp với Đường Phong. Nếu như không làm như vậy, một khi phối hợp bị gián đoạn, người thanh niên này khó có thể tiếp tục duy trì cảm ngộ, điều này đối với Đường Phong mà nói không thể nghi ngờ là tổn thất thật lớn. Một chưởng, lại thêm một chưởng, thiên địa rền rĩ, linh khí gào thét, mỗi một chưởng đều mang theo uy thế khai thiên lập địa, hung hăng công kích vào một chỗ trên mặt đất. Sắc mặt Đoạn Vô Ưu rốt cục trở nên khiếp sợ, bởi vì hắn phát hiện chưởng phong của mình bị Đường Phong tăng phúc trình độ càng lúc càng rõ ràng, một thành uy lực, hai thành uy lực, ba thành uy lực... Ngắn ngủi thời gian một canh giờ, uy lực chưởng phong của mình không ngờ dĩ nhiên bị tăng lên chín thành! Nói cách khác, mình đánh ra một chưởng, không sai biệt lắm uy lực bằng hai chưởng. Điều này lẽ ra là chuyện phải vui vẻ mới đúng, nhưng lúc này Đoạn Vô Ưu đã đâm lao phải theo lao, trong lòng chỉ mong sao Đường Phong mau chóng kết thúc cảm ngộ, còn tiếp tục như vậy, bộ xương già của mình có lẽ không thể chịu nổi. Cũng không có nguyên nhân nào khác, mỗi một chưởng của Đoạn Vô Ưu đánh ra, đều dùng hết lực lượng toàn thân, thời gian dài như vậy công kích không chút gián đoạn, ngay cả cường hãn như hắn, linh khí trong cơ thể cũng dần dần trở nên trống rỗng, huống chi hắn là người mới vừa đi ra từ cửa âm phủ. Trái lại đối với Đường Phong lúc này, mỗi một chưởng của hắn đều không cần dùng nhiều khí lực, mỗi một chưởng đều nhẹ nhàng đẩy dời đi, nếu tình huống cứ tiếp diễn như vậy, cho dù hắn vĩnh viễn đánh xuống cũng sẽ không mệt. Hai người xuất chưởng, một người được lợi một người tiêu hao, hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp với nhau. Mặc dù Đoạn Vô Ưu có khổ cực không nói nên lời, nhưng vẫn tiếp tục chỗ đỡ như cũ, không đành lòng cứ như vậy cắt đứt Đường Phong. Hắn muốn nhìn một chút, rốt cuộc Đường Phong có thể đột phá một cửa trước mắt này hay không! Nếu như có thể, tương lai của người thanh niên này không thể tưởng tượng được, nếu như không thể, mọi chuyện cũng đành vậy, có cơ duyên thật tốt mới gặp được cảm ngộ, chỉ có thể mong chờ chứ không thể nào cưỡng cầu. Một canh giờ tiếp tục trôi qua, trong cơ thể Đoạn Vô Ưu dần dần trở nên trống rỗng, trong lòng hắn cũng rất bồn chồn, hiện tại hắn hoàn toàn bị Đường Phong lôi kéo xuất chưởng, thân bất do kỷ, cương khí vốn là ngang nhau nhưng bây giờ tiêu hao đã không nằm trong sự khống chế của hắn. Bỗng nhiên, một chưởng Đường Phong đẩy dời đi trở nên vô cùng quỷ dị, động tác chậm tới cực hạn, thật giống như có một bờ tường rất dày che ở trước mặt. Nhưng khi một chưởng này đẩy dời đi, linh khí trong thiên địa mạnh mẽ bốc lên, hung mãnh hội tụ trên bàn tay Đường Phong. Mạnh mẽ như Đoạn Vô Ưu, bằng vào thực lực thâm hậu của mình, cũng chỉ có thể từ trên tay Đường Phong cướp giật một bộ thận linh khí thiên địa mà thôi. Bàn tay đẩy mạnh ra một tấc, Đoạn Vô Ưu chỉ cảm thấy phía sau mình như vươn tới một bàn tay che trời, che đậy cả thiên địa, che đậy cả lòng người, tất cả trong trời đất, lúc này phảng phất như đè bẹp dưới lòng bàn tay này. Bàn tay này vừa đánh ra, bao trùm toàn bộ Thiên Hạ Điện! Một chưởng khí phách tuyệt luân như vậy, để cho sống lưng Đoạn Vô Ưu cũng run sợ một hồi. Rốt cục chưởng phong đẩy dời đi. Răng rắc rắc rắc... Vô số âm thanh như đá hoa bị nghiền nát từ bốn phương tám hướng truyền đến, mặt đất nứt ra một vết rạn giống như màng nhện. Lấy vị trí Mê Tung Trận làm trung tâm, toàn bộ Thiên Hạ Điện trong nháy mắt rung chuyển. Mà Mê Tung Trận vây khốn Đoạn Vô Ưu thời gian một trăm năm qua, theo một chưởng này trở thành tro bụi chôn vùi theo thời gian! Thân thể Đoạn Vô Ưu lảo đảo, suýt nữa bị ép sát trên mặt đất! Một chưởng này không phải sức người có thể dễ dàng đẩy đi, một chưởng này tác động đến toàn bộ linh khí trong Thiên Hạ Điện! Lực lượng của con người cũng đến lúc cạn, ngay cả Đoạn Vô Ưu là lão quái trăm năm, làm sao có thể chống lại cùng toàn bộ Linh Khí trong Thiên Hạ Điện! Quay đầu nhìn lại, Đoạn Vô Ưu chỉ thấy hai mắt Đường Phong nhắm chặt, nét mặt hiện lên một mảnh bình thản, giống như còn đang có chút suy nghĩ, có vẻ thu hoạch không ít. Đang muốn nói, quần áo trên người Đường Phong đột nhiên tung bay, một cổ cương khí ba động như nhiếp hồn đoạt phách từ trong cơ thể mạnh mẽ chấn động ra ngoài, mắt thường có thể thấy được từng vòng sáng bắn ra bốn phía. Đoạn Vô Ưu giương mắt đờ đẫn, miệng há hốc! Đột phá? Loại tình huống này tự nhiên hắn cũng biết đến, chỉ có khi một người đột phá cực hạn của chính mình, đột phá gông cùm xiềng xích trói buộc toàn thân, đạt được một cảnh giới mới, lúc đó sẽ gặp phải tình trạng như vậy. Chỉ là hắn không nghĩ tới tại trong thời gian ngắn như vậy, Đường Phong không chỉ đột phá tâm cảnh của mình, mà còn có thêm cảm ngộ đối với sự điều khiển linh khí thiên địa, lại càng đột phá cảnh giới tu vi của chính mình. Từ Linh Giai hạ phẩm, thăng tiến lên Linh Giai trung phẩm! Tuổi trẻ như vậy đã có cảnh giới Linh Giai trung phẩm, làm sao mới có thể tu luyện được? Đoạn Vô Ưu nghĩ mãi cũng không rõ. Vừa mới đột phá, cương khí trên người Đường Phong có chút bất ổn, đợi một lúc lâu, cương khí hỗn loạn kia mới dần dần bình phục xuống, kèm theo toàn bộ linh khí trong Thiên Hạ Điện cũng dần dần ổn định. Đường Phong mở mắt ra, liếc mắt liền thấy Đoạn Vô Ưu đứng trước mặt mình, biểu hiện của hắn giống như gặp quỷ đang trừng trừng nhìn mình, vẻ mặt không khỏi sửng sốt nói: - Tiền bối? Đoạn Vô Ưu ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: - Chúc mừng tiểu hữu, lần này đột phá thực khó được, ngày sau nếu có rảnh, tiểu hữu tốt nhất nên tỉ mỉ cảm ngộ một phen, chắc chắn còn có thêm thu hoạch. Đường Phong cung kính nói: - Đa tạ tiền bối chỉ điểm, đa tạ tiền bối ra tay giúp đỡ! Một câu này tự nhiên là chỉ đoạn thời gian vừa qua Đoạn Vô Ưu phối hợp với chính mình, tuy rằng mình một mực cảm ngộ linh khí thiên địa, nhưng tất cả những việc xảy ra xung quanh Đường Phong đều thấy rõ ràng, từ lúc Đoạn Vô Ưu chủ động xuất chưởng, đến lúc bị động xuất chưởng, chuyển biến trong đó nguyên nhân cũng bởi vì chính mình. Nói cách khác, nếu không phải Đoạn Vô Ưu dốc sức phối hợp, hôm nay chính mình chỉ sợ không cảm ngộ đến mấy thứ sâu xa này. Tuy rằng sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng Đường Phong lại vô cùng hưng phấn. Tu vi đột phá chỉ xếp vào thứ hai, từ Linh Giai hạ phẩm đột phá đến Linh Giai trung phẩm mà thôi, quan trọng nhất là đột phá tâm cảnh! Đây là một loại cảm giác, một loại cảm giác mờ mịt nói không nên lời, đột phá trước thế giới là cái dạng này, nhưng sau khi đột phá, thế giới lại biến thành một bộ dáng khác, mặc dù nhân vật vẫn như trước, nhưng ý cảnh đã khác nhau. Uy lực một chưởng cuối cùng của mình, Đường Phong cũng rõ ràng cảm thụ được, uy lực một chưởng kia ngay cả chính hắn cũng phải kinh hãi vạn phần. Một chưởng vừa ra, thế gian không ai có thể địch nổi! Nhưng, đây dù sao cũng chỉ là chưởng trình đẩy ra trong lúc vô tình cảm ngộ linh khí thiên địa mà thôi, căn bản không thể dùng vào trong chiến đấu. Phải biết rằng, để đẩy dời đi một chưởng như vừa rồi, Đường Phong phải cảm nhận mất hẳn một canh giờ mới làm được. Thực sự nếu ở trong chiến đấu một mất một còn, ai sẽ nhường cho ngươi mấy canh giờ để dần dần tụ chưởng lực? Không thể không nói, đó là một điều tiếc nuối, nếu như không phải, chính mình dùng một chưởng liên tục đánh về phía Chiến gia, một chưởng đánh về phía Tư Đồ thế gia, phiền phức liền được giải quyết nhanh gọn. Nhưng dù vậy, có tầng cảm ngộ này, trong chiến đấu sẽ được đề thăng thật lớn, cảnh giới Linh Giai quan trọng nhất đó là cái gì? Quan trọng nhất đúng là trình độ điều khiển linh khí thiên địa. Hướng về hai bên trái phải nhìn qua, Đường Phong không khỏi vì động tĩnh mình làm ra mà líu lưỡi, trên mặt đất khắp nơi đều là những khe rãnh chỗ sâu chỗ cạn, nguyên bản Mê Tung Trận bây giờ đã không còn tác dụng, bây giờ chỗ này cũng không khác gì những chỗ khác trong Thiên Hạ Điện. Nghĩ đến chuyện này, Đường Phong liền quay sang mở miệng hỏi: - Tiền bối, lúc trước tiền bối nói phương pháp phá trận là? Đoạn Vô Ưu cười ha ha: - Lão phu không học qua cơ sở về trận pháp, đâu biết được gì là phương pháp phá trận? Tuy rằng bị nhốt trăm năm, nhưng vẫn như cũ không thể tìm hiểu rõ ràng phương pháp để phá trận này. Vẻ mặt Đường Phong một mảnh yên lặng, thầm nghĩ lúc trước lão quái vật này đúng là lừa dối mình rồi. Đoạn Vô Ưu lại nói: - Tuy rằng lão phu không biết phương pháp phá trận, nhưng lại biết phá trận chi đạo! - Lấy mạnh để phá? Khóe miệng Đường Phong không khỏi có chút co quắp. Khi Đoạn Vô Ưu hoàn toàn khôi phục, lúc hắn ra tay phá trận, Đường Phong liền đoán được suy nghĩ trong lòng của hắn.