Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 1211:Hồ Thiên Hồ Hải.

Thân hình nam tử kia không tính là cường tráng, còn có chút gầy gò, sắc mặt càng vàng như nến, hơn nữa mặc dù hắn có cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm nhưng hiện giờ dĩ nhiên đổ mồ hôi trên trán, rõ ràng là do miệt mài quá độ, nếu không cũng không có khả năng suy yếu như vậy. Chỉ bất quá vào giờ khắc này, trên mặt nam tử kia có một nụ cười dâm đãng, một mặt nhún một mặt ra sức dùng tay đánh lên thân thể mềm mại của nữ tử, một cái vỗ xuống là một vết hằn đỏ, không hề có một chút thương tiếc. - Đại thiếu gia, đại thiếu gia... Nữ tử thở gấp liên tục: - Khẽ một chút, nếu Ngũ thúc của ngươi thấy được thì ta sẽ không sống nổi. Nam tử này, chính là đại thiếu gia của Hồ gia – Hồ Thiên. Hồ Thiên lớn tiếng cười, sau đó hung hăng thưởng cho thiếu phụ một cái tát, cái tát này đánh ngay vào ngực, một đám no đủ nhất thời run rẩy mạnh, thiếu phụ phấn khởi kêu một tiếng thảm thiết, thân thể đều căng ra. - Ngũ thúc? Khuôn mặt Hồ Thiên lộ vẻ khinh thường: - Lão nhân gia quanh năm bế quan, bình thường suốt mấy tháng đều không thấy một lần, sao có thể thấy được? - Tuy là nói như vậy nhưng nếu vạn nhất hắn xuất quan thì sao? Thiếu phụ khẽ cắn môi, một mặt hưởng thụ khoái ý, một mặt có chút lo lắng hãi hùng. - Sợ cái gì hả Ngũ thẩm? Hồ Thiên tiếp tục quất: - Nếu như Ngũ thúc có thể thỏa mãn nàng thì sao nàng lại ở trên giường của ta? - Đừng gọi ta... Ngũ thẩm... Thiếu phụ thở dốc không ngừng: - Ta chỉ là một tiểu thiếp của hắn mà thôi. - Vậy cũng là Ngũ thẩm! Nàng còn là trưởng bối của ta đấy. Hồ Thiên đắc ý cười, làm chuyện cấm kỵ khiến cho hắn vui vẻ, hắn hỏi nhỏ: - Ngũ thẩm, ta so với Ngũ thúc thì thế nào? Ai lợi hại hơn? - Ngươi… - Đét. Một cái vỗ lại vang lên. - Đại thiếu gia là lợi hại nhất! - Thế mới tốt! Hồ Thiên phấn chấn không ngừng, những năm gần đây hắn gây tai họa trong thành Cát Tường, mấy năm trước thay đổi khẩu vị chỉ thích đi bắt nữ tử ở bên ngoài, chẳng qua danh tiếng của hai vị thiếu gia Hồ gia đã đồn ở ngoài rất nhiều cho nên các nữ tử đều biết không nên đến thành Cát Tường tự tìm phiền toái. Mấy tháng qua, hầu như hai vị thiếu gia Hồ gia chưa gặp qua nữ nhân nào. Cho nên Hồ Thiên liền hướng ánh mắt vào những người trong nhà. Vừa lúc Ngũ thúc mới nạp tiểu thiếp của hắn vào trong phòng, hai người ăn nhịp với nhau, thường xuyên len lén vụng trộm. Tục ngữ nói thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm. Hồ Thiên đây chính là trộm người, hơn nữa trộm chính là nữ nhân của trưởng bối chính mình. Lúc ban đầu, loại kích thích này khiến cho hắn ngày nào cũng phải tìm thiếu phụ một lần, nhưng thời gian trôi qua đi cũng có chút chán ngấy. Hồ Thiên đang phát sầu vì không tìm được nữ tử mới xinh đẹp, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa cốc cốc. Hồ đại thiếu gia thiếu chút nữa sợ đến mềm nhũn cả người, thiếu phụ dưới thân càng thét lên một tiếng kinh hãi, vội vã úp cái chăn lên người chính mình. - Ai a! Hồ Thiên tức giận không ngớt, đã biết thường ngày bản thiếu gia không cho phép bất kỳ ai tiến vào, trừ phi là tâm phúc của hắn. Nhưng bên trong phòng có động tĩnh lớn thế, lẽ nào bên ngoài còn không nghe được sao? Thiếu chút nữa Hồ Thiên còn tưởng Ngũ thúc xuất quan tìm đến đây gây phiền toái. Chỉ là vừa thoáng nghĩ liền cảm thấy có chút không thích hơp, nếu như Ngũ thúc tới thì sao còn có thể gõ cửa, sợ rằng đã trực tiếp phá cửa xông vào. Cho nên người bên ngoài nhất định là tâm phúc của chính mình, hơn nữa tuyệt đối là có phát hiện lớn, nếu không sẽ không có khả năng quấy rối khoái lạc của chính mình. Quả nhiên, bên ngoài cửa truyền tới một thanh âm quen thuộc: - Đại thiếu gia, có chuyện tốt a. - Có chuyện gì tốt? Hồ Thiên lười biếng hỏi một câu. - Trong thành có một mỹ nhân tuyệt sắc! - Mỹ nhân? Tinh thần Hồ Thiên chấn động, hắn bất chấp tất cả chạy ra mở cửa phòng. Thám tử kia thấy Hồ đại thiếu gia lõa lồ đi ra, lấm la lấm lét nhìn vào trong phòng liền thấy một mảnh da thịt khiến cho hắn hoa mắt, có một thiếu phụ đang lộ vẻ kinh hoảng ở trong đó. - Nói mau, có chuyện gì xảy ra. Hồ Thiên tát cho tâm phúc của mình một cái tát, lúc này đối phương mới nuốt nước miếng, kể lại chuyện tình hôm nay từ đầu tới cuối. Nhất là dáng vẻ uyển chuyển và dung nhan tuyệt thế của Chung Lộ vừa hiện ra bị người này thêm mắm dặm muối, khoa trương thành độc nhất vô nhị. - Đại thiếu gia, tiểu nhân theo ngài nhiều năm như vậy còn chưa thấy qua nữ nhân có cấp bậc như thế. Các nữ tử trước đây đại thiếu gia đùa bỡn so với nàng quả thực là trên trời và dưới đất, căn bản không thể so sánh cùng. Tiểu nhân bảo chứng, nếu đại thiếu gia có được nữ tử này, tuyệt đối trong vòng hai năm tới sẽ không buồn chán. - Thật hay giả? Hồ Thiên nửa tin nửa ngờ. Tên tâm phúc kia nói: - Đại thiếu gia có thưởng thức như thế nào, lẽ nào tiểu nhân còn không biết sao? Tất cả hoa khôi của Xuân Vũ Lâu bên trong thành cũng không bằng một nửa của người này. Nàng đó tuyệt đối khác biết, ngài đi xem sẽ biết. Hồ Thiên bị tâm phúc nói khiến trong lòng rục rịch, lâp tức nói: - Ngươi đợi lát nữa ta sẽ theo ngươi đi xem, được rồi, gọi cả Nhị đệ nữa, miễn cho hắn nói đại ca ta ăn mảnh. - Vâng. Tâm phúc kia được mệnh lệnh, nhanh chong đi thông tri cho Nhị thiếu gia Hồ Hải. - Đại thiếu gia, đi luôn sao? Thiếu phụ nửa ngồi ở trên giường, vẻ mặt không vui. - Ta đi xem. Hồ Thiên một mặt mặc quần áo một mặt đáp. - Hừ, đại thiếu gia là như vậy, có mới nới cũ. Thiếu phụ tức giận đáp. Hồ Thiên mặc y phục, tiện tay sờ trên cơ thể đẫy đà của nàng, cười nói: - Như vậy đi, sau này ngươi cứ đi tìm Hồ Hải, lần trước ta nói chuyện của ngươi cho hắn, hắn cũng muốn giúp đỡ ngươi, tuy rằng Nhị đệ so với ta kém một chút nhưng cũng không kém là bao nhiêu, chắc chắn có thể thỏa mãn ngươi. Trong lòng thiếu phụ mừng thầm, bày ra thần sắc ôn nhu: - Đại thiếu quả thực là vô liêm sỉ nha, người ta đã hầu hạ qua ngươi rồi, sao còn có thể hầu hạ Nhị thiếu gia? Hồ Thiên khinh thường nói: - Ngươi còn hầu hạ qua Ngũ thúc đấy? Bây giờ còn không phải đang nằm trên giường của ta sao? Nhỡ kỹ, sau này đừng tìm tới ta nữa, đi tìm Hồ Hải là được. Nói xong, cũng không nhìn xem phản ứng của thiếu phụ, trực tiếp đi ra ngoài. Bên kia, tâm phúc của Hồ Thiên đã gọi Hồ Hải tới, hai huynh đệ hội họp, trong ánh mắt toát lên thần sắc chờ mong. - Đi! Hồ Thiên vung tay lên, chuẩn bị đi tới khách sạn bình dân của đám người Đường Phong.