Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 145:Đầu bếp này tìm được ở đâu vậy?

Ánh đao nhấp nháy, Đoạn Thất Xích trầm giọng nói: - Đao là một trong chín trường, Cửu đoản chi! Lấy khí phách của người sử đao, lúc vung đao phải ngoan lệ, cảm thụ được đao ý, khống chế đao khí, đao của ngươi phải giống như chính cánh tay của ngươi, đây mới thật sự là phương pháp dùng đao. ngươi gặp mấy người phụ nữ đã đỏ mặt, còn có thể dùng được sao đao? không bằng ngươi đổi sang dùng kim may vá đi. mắng xong liền thu công, Đoạn Thất Xích cầm thái đao xoay người đi về phía phòng bếp. Bên cạnh Vu Trung, gạch đá xanh dưới nhân đột nhiên bạo phát ra một chuỗi tiếng vang ầm ầm, sau một khắc, một đoàn tro bụi đột nhiên bạo phát, nuốt chừng lấy cả người Vu Trung. Đoạn Thất Xích không sư dụng một chút cương khí nào, cũng không đánh ra đao mang, chỉ dưa vào đao ý mà đã chém một khối aạch đá xanh thật to thành phấn vụn. Đường Phong chép chép miệng: - Chiêu này của Đoạn tiền bối quả nhiên là vô chiêu thắng hữu chiêu a. Thang Phi Tiếu hai mắt tỏa sáng: - Thế là như thế nào? Đường Phong cũng ngạc nhiên, hắn chỉ tùy tiện nói một câu, hắn hiện tại cảnh giới không bằng hai đại Sát Thần, làm sao có thể hiểu được những thứ này? Thấy Thang Phi Tiếu nhìn mình chằm chằm, Đường Phong chỉ có thể thuận miệng hồ đồ nói: - Vô chiêu, tức là không có dấu vết, người khác không thể tìm ra được sơ hở của chiêu số, vậy thì làm sao có thể phá giải? Vô chiêu tự nhiên thắng được hữu chiêu. Bất quá... .đây còn không phải là cảnh giới cao thâm. - Vậy cảnh giới cao thâm là cái gì? - Nhân đao hợp nhất, người chính là đao, đao chính là người, trên tay không có đao, đao ở trong lòng, mặc gì xích thủ không quyền cũng có thể sử ra đao khí, giết chết địch nhân chỉ trong một ý niệm, đến lúc đó, thế gian vạn vật đều có thể trở thành đao. Sắc mặt Thang Phi Tiếu ngưng trọng lâm vào trầm tư, ngay cả Đoạn Thất Xích đang đi vào phòng bếp cũng phải dừng bước, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Đường Phong. Hai đại sát thần trong nháy mắt lâm vào trong trầm tư, thật lâu sau vẫn không thể tự kiềm chế. Vô chiêu thắng hữu chiêu, trong tay không đao, đao ở trong long! Đau phải chỉ có đao? Loại lý niệm này hoàn toàn có thể áp dụng cho tất cả các loại binh khí, thậm chí là quyền pháp, chưởng pháp. Đường Phong thuận miệng nói ra, chẳng qua là bịa chuyện ra để ứng phó với hoàn cảnh hiện tại, chẳng ngờ được lời này lại làm cho hai đại Sát Thần có cảm giác như thấy được ánh trăng giữa đêm đen. Một lúc lâu sau, Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích đột nhiên cùng phá lên cười, tiếng cười rung chuyển trời đất, vang tận mây xanh, khí thế cuồn cuộn tràn ngập cả Thiên Tú. Tiếng cười dần dần ngừng lại, Đoạn Thất Xích khuôn mặt đầy hồng quang: - Phong thiếu, chỉ bằng những lời của ngươi hôm nay, sau này lão Đoạn ta sẽ là người của ngươi! Ha Ha, hay cho một cái nhân đao hợp nhất! Thang Phi Tiếu cười đến nước mắt cũng chảy ra, lắc đầu liên tục nói: - không thể ngờ, đúng là không thể ngờ được, chúng ta sống mấy chục năm cùng vô dụng rồi, còn không thể thấu triệt được như một thiếu niên mười năm tuổi. Đường Phong có chút vô tội nói: - Ta nói mò thôi. Đoạn Thất Xích đột nhiên quay đầu lại kêu Vu Trung: - Tiểu tử, nếu như ngươi muốn tịnh tiến trên con đường đao pháp thì đừng có quên những lời Phong thiếu vừa nói, ngươi còn chưa đủ tư cách hiểu những thứ này. Cả người Vu Trung rum lên, vội vàng đáp: - Dạ! - Nếu ngươi có thể hiểu thấu được những thứ ta vừa cho ngươi, ngươi hoàn toàn có tư cách là nhất lưu đao khách. - Tạ ơn....sư phụ chỉ điểm! Vu Trung khuôn mặt cung kính nói. Đoạn Thất Xích cười lạnh một tiếng: - Đừng có lôi kéo làm quen, ta sẽ không thu ngươi làm đồ đệ! Sau khi nói xong liền xoay người bước vào phòng bếp. Nhìn thân ảnh Đoạn Thất Xích, trên mặt Vu Trung hiện lên một tia cuồng nhiệt, lại kèm theo một tia thất vọng. Hắn biết quả thật mắt mình bị mù, lại nhìn một cao thủ như vậy thành người bình thường. Nhưng nếu đã bỏ lỡ mất thì còn có cơ hội đền bù sao? Mặc dù Đoạn Thất Xích không chỉ điểm cho hắn nửa chiêu, nhưng những thứ vừa rồi cũng đã đủ cho hắn có được lợi ích vô cùng rồi. Đường Phong từ từ đi tới bên cạnh Vu Trung, Vu Trung vẻ mặt đưa đám nói: - Đường thiếu gia, thật sự ngài dùng năm trăm lượng để thuê vị đầu bếp này sao? Đường Phong gật đầu. - Tìm ở đâu vậy? Nhìn bộ dáng Vu Trung tựa hồ cũng muốn đi tìm một đầu bếp a. Đường Phong mỉm cười một tiếng nói: - Đừng vọng tưởng nữa, trên đời này chỉ có một người mà thôi. - cũng đúng! Vu Trung ngượng ngùng cười một tiếng. - ngươi hãy suy nghĩ cẩn thận về việc ta nói với ngươi, ta sẽ cho ngươi thời gian mười ngày, hiện tại chưa cần thiết phải trả lời ta, nếu ngươi không nguyện ý ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Vu Trung vội vàng nói: - Vì Đường thiếu gia làm việc là vinh dự của ta. Lời nói vẫn không thay đổi, nhưng giọng điệu cùng tâm cảnh đã xảy ra biến hóa rất lớn. Đường Phong có thể nhìn ra được, lúc này Vu Trung rất chân tâm thật ý, không một chút giả dối. Gật gật đầu, Đường Phong lấy ra tất cả gia sản của mình, khoảng mười tám vạn lượng nhét vào tay Vu Trung: - Dùng số tiền này, trước tiên thu phục toàn bộ hắc đạo bắc thành Tĩnh An, lấy danh nghĩa của ta, ta nghĩ không ai dám không phục. Sau đó ngươi lại đi chiêu mộ một số nhà cái có tuyệt chiêu đổ xúc xắc, đánh bài. Ta nghĩ sau khi tam đại gia tộc bị diệt, mấy nhà cái đều tản mát hết đi, sẽ rất dễ tìm thôi. Còn nữa, những kỳ nữ trước kia thuộc về tam đại gia tộc đều tìm trở về, trấn an các nàng, nói rằng ông chủ sắp tới. - Còn về trang viên thì sao? Thứ cho ta nói thẳng, chỗ ngân lượng này mặc dù không ít, nhưng nếu dùng để mua trang viên mà nói, nhất định là không đủ. - Trang viên tự ta sẽ đi lo. ngươi chỉ cần để ý những chuyện ta giao cho ngươi là được. Sau khi Vu Trung đi, Đường Phong chạy đi lấy vài hũ rượu thuốc, sau đó lại tất tả chạy đi tìm Lâm Nhược Diên. Sau khi tam đại gia tộc của Tĩnh An Thành bị diệt, những song bạc và kỹ viện thuộc về tam đại gia tộc tự nhiên tất cả đều thuộc về Thiên Tú, không có bất kỳ người nào dám tranh cướp. Thiên Tú lại toàn là nữ nhân, đối với mấy nơi chướng khí mù mịt này tất nhiên không có chút cảm tình nào. Bạch Tố y cũng chẳng có tâm tư đi gây dựng lại những chỗ này, mặc dù không thích nhưng nàng cũng biết những đại phương này không thể cấm được, đành phải mặc kệ cho chúng tồn tại. Đường Phong chạy đến chỗ Lâm Nhược Diên, đầu tiên là hiếu kính bình rượu thuốc, Lâm Nhược Diên vui mừng trong lòng nhận lấy. Nhưng khi Đường Phong nói ra mục đích thực sự của mình, Lâm Nhược Diên chút nữa thì nhéo đứt lỗ tai của hắn, mắng hắn còn nhỏ tuổi không lo học hành, chỉ nghĩ đến những thứ linh tinh. Đường Phong hiểu chi dĩ lý, động chi dĩ tình (đại khái là dùng lý lẽ và tình cảm thuyết phục), thật vất vả mới thuyết phục được Lâm Nhược Diên. bởi vì bất kể là Đường Phong hay Lâm Nhược Diên cũng đều biết Thiên Tú không kinh doanh những thứ này, thứ nhất là vì danh dự của tong môn, thứ hai thân là nữ nhân cũng không tiện ra vào những chỗ này. Nhưng Đường Phong lại bất đồng, hắn không phải nữ nhân, cũng không phải là đệ tử của Thiên Tú, hắn còn tìm trợ thủ tới giúp xử lý những chuyện này. Hơn nữa, kỹ viện và song bạc tất sẽ xuất hiện, Thiên Tú không làm thì những thế lực khác tất sẽ làm, thay vì để cho người khác kiếm tiền, không bằng tự mình chiếm lấy lĩnh vực này, kiếm tiền bỏ vào túi. nghĩ thông suốt những điều này, Lâm Nhược Diên cũng không ngăn trở nữa, chỉ dặn dò Đường Phong không được học những thứ xấu xa