Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 157:không thể chiến thắng. (Thượng)

- Tại sao? Đường Phong sửng sốt. - Tinh hồn của nàng bị ngươi rút ra rồi mà, không phải đã chết sao? Thân thể đó không phải của nàng, nàng chỉ nhập vào thân xác của một con Linh Thú mà thôi. Hiện tại tinh hồn của nàng bị ta rút ra, chủ nhân của thân thể này sẽ xuất hiện. Vừa dứt lời, thân thể của thiếu nữ đột nhiên tuôn ra một cỗ khí thế khổng lồ. Hơi thở cuồng dã kiệt ngạo bất tuân mà Đường Phong cảm nhận được lúc trước lại xuất hiện, hơn nữa cỗ hơi thở này cuồng bạo hơn lúc trước rất nhiều. Loại khí thế kiệt ngạo bất tuân này giống như vương giả bễ nghễ, đứng ở trên cao nhìn xuống thương sinh. Cỗ khí thế này vừa xuất hiện trực tiếp đẩy Đường Phong sang một bên, lại đưa mắt nhìn sang, thân thể thiếu nữ đã bị một mảnh tuyết trắng bao quanh, ở bên trong còn truyền tới từng đợt lang hào. - đã muộn! Linh Khiếp Nhan lẩm bẩm nói. Quả thật đã muộn, chỉ sau chốc lát thời gian, một mảnh tuyết trắng bị phá vỡ, một thân hình vô cùng khổng lồ xuất hiện ở vị trí của thiếu nữ lúc trước, đó là một con sói. Đây tuyệt đối là một con cự lang, thân hình cư lang cao một trượng, dài đến ba bốn trượng, lông trắng như tuyết, cả người không có một tia tạp sắc, thoạt nhìn vô cùng thần tuấn. Bất quá, ánh mắt đỏ như máu của nó lại tràn đầy sát cơ và cuồng bạo. Nó mạnh mẽ đạp tứ chi lên mặt đất, chậm rãi đứng lên, ngửa đầu thét dài một tiếng. Thanh âm kéo dài mặc dù không lớn, nhưng lại xen lẫn bên trong một tia năng lượng làm cho Đường Phong ở một bên nghe được chút nữa thì ngất, cước bộ lảo đảo một cái. Sau khi thét dài, cự lang quay đầu lại, hai con mắt đỏ như máu ngó chừng Đường Phong, nó nhe răng trợn mắt, trong cổ họng liên tục phát ra tiếng gầm gừ. - Cuồng Sát Khiếu Thiên Lang! Linh Khiếp Nhan kinh hô một tiếng. - ngươi lại nhập vào thân thể của loại Linh Thú này. Trong cương tâm, một luồng tinh hồn khác đáp lại: - Là nó cho ta trú nhờ, bằng không ta đã sớm tiêu tán rồi. - Nó là vương giả của vùng rừng núi này, mau bảo chủ nhân của ngươi rời khỏi nơi đây, bằng vào thực lực của hắn bây giờ tuyệt đối không phải là đối thủ của Khiếu Thiên Lang. - Nói một chút tình huống của nó cho ta nghe! Đường Phong vội vàng đề phòng, cầm chắc vũ khí trong tay hỏi. - Phong ca ca, chạy mau! Nó là Linh Thú cấp sáu đỉnh phong, tương đương với một Thiên giai thượng phẩm đỉnh phong cao thủ, không có một luồng tinh hồn khác của ta áp chế, ngươi không đánh lại nó đâu! - Nó nghĩ các ngươi giết ta nên mới có địch ý như vậy! Đường Phong vội vàng mở miệng nói: - Vậy ngươi giải thích với nó đi a! - Thời gian, hai luồng tinh hồn đã bắt đầu dung hợp rồi! Sau một khắc, trong cương tâm liền không hề có động tĩnh gì nữa, vô luận Đường Phong kêu gào như thế nào hai luồng tinh hồn của Linh Khiếp Nhan cũng không nói gì nữa. Cuồng dã khí tức càng ngày càng mạnh, thân thể Khiếu Thiên Lang trắng như tuyết, không gió mà vù vù rung động, hai con ngươi đỏ như máu nhìn Đường Phong đầy cừu thị. Vừa rồi có thể chiến thắng thiếu nữ, Đường Phong tự nhiên biết là vì có nhiều phương diện trợ lực, Linh Khiếp Nhan kiềm chế nàng một phần, một phần khác cũng là vị tính cách đạm mạc của thiếu nữ, trong khi chiến đấu, nàng rất ít khi công kích hắn, dù nàng có tức giận cũng chỉ thủ thế chứ không hề tấn công. Nhưng bây giờ, Khiếu Thiên Lang trước mặt Đường Phong thật sự là một con Linh Thú cấp sáu đỉnh phong, hoàn toàn không thua kém một Thiên giai thượng phẩm đỉnh phong, mình làm sao có thể đánh thắng được? Huống chi, di chứng sau khi thi triển Tá Thi Hoàn Hồn đã càng ngày càng rõ ràng, toàn thân vô cùng đau đớn, chỉ là Đường Phong đang cố nén đau đớn xuống mà thôi. ngưng mắt nhìn lại Khiếu Thiên Lang trong chốc lát, Đường Phong đột nhiên xoay người, vận một thân cương khí, đang chuẩn bị thi triển Kinh Hồng Lược Ảnh chạy trốn thì trước mắt hắn bỗng hoa lên, thân ảnh của Cuồng Sát Khiếu Thiên Lang vô cùng quỷ dị xuất hiện trước mặt hắn, chặn đường đi của hắn. Nó nhe nanh nhếch miệng, thân thể như ngọn núi chắn trước mặt Đường Phong, trong miệng nó không ngừng truyền tới từng tiếng gầm nhẹ, khóe miệng của nó còn không ngừng nhỏ xuống nước rãi, làm cho người ta kinh hồn táng đảm. Quá khủng rồi! Đến cả Đường Phong cũng cho rằng dường như nó đã đứng sẵn ở đó. Nhưng rõ ràng nó vừa xông tới từ phía sau mình, bởi vì khi nó dừng thân trong nháy mắt nên tạo thành một tầng rung động đang tản ra bốn phía có thể thấy được bằng mắt thường. Đây là do tốc độ di chuyển đạt tới một mức nhất định tạo ra hiện tượng rung động trong không khí. Trong cuộc chiến tranh giành Thần Binh lúc trước, thời điểm những Thiên giai đỉnh phong cao thủ công kích nhau cũng xuất hiện hiện tượng này. Trong lòng Đường Phong dâng lên một loại cảm giác vô lực, yên lặng nhìn về phía Khiếu Thiên Lang đang cách mình không tới mấy trượng, trong đầu Đường Phong liền xuất hiện một ý niệm. Không thể chiến thắng, cũng không thể kháng cự! Đây mới đúng là Linh Thú cường đại mà ngay cả Thiên giai cao thủ cũng cũng phải kiêng kị, đây chính là Thú trung chi Vương! Khí thế và hơi thở cuồng dã của nó vô cùng mạnh mẽ rộng lớn, giống như sóng biển từng đợt từng đợt dâng trào hung hăng đập vào chiếc thuyền độc mộc nhỏ bé đang lênh đênh trên biển, mà Đường Phong chính là con thuyển nhỏ đó, làm cho ý chí của Đường Phong chịu từng đợt đả kích vô cùng lớn. Nó cũng không phát động công kích với Đường Phong, đôi mắt đỏ như máu nhìn Đường Phong một chút, rồi lại nhìn xuống bụng Đường Phong, trong cổ họng phát ra từng tiếng gầm gừ. Nhưng ngay sau đó nó vô cùng tức giận với Đường Phong, ngửa đầu thét dài một tiếng. Xem bộ dạng của nó hẳn là nó đang truy hỏi mình luồng tinh hồn kia của Linh Khiếp Nhan đang ở đâu. Kiên nhẫn của đầu Linh Thú này phỏng chừng cũng không lớn lắm. Đối mặt với câu hỏi của Khiếu Thiên Lang, Đường Phong không thể nào giải thích rõ ràng được, hiện tại cả hai Linh Khiếp Nhan đều không có động tĩnh gì, cho dù hắn giải thích cho con Linh Thú này thì cũng không nhất định nó sẽ nghe hiểu, cũng không nhất định nó sẽ chấp nhận lời giải thích đó. Chạy! chỉ có chạy mới còn hy vọng sống sót! Trong nháy mắt, Đường Phong liền đưa ra quyết định này, hắn gắt gao bảo vệ tâm thần của mình, không để cho ý chí của mình tiếp tục bị Khiếu Thiên Lang làm ảnh hưởng nữa. Một lần nữa, liệt diễm bao trùm cơ thể Đường Phong, Toái Tinh trên tay hắn bộc phát ra một tia sáng dài một trượng chém tới Khiếu Thiên Lang. Một kích này Đường Phong dùng tất cả thực lực của mình. Lực lượng trong một kích này so với vừa rồi chiến đấu cùng một luồng tinh hồn của Linh Khiếp Nhan chỉ hơn chứ không kém. Khiếu Thiên Lang không nghĩ tới nhân loại trước mặt này lại dám phát động công kích với nó, trong đôi mắt huyết hồng hiện lên một tia giễu cợt nhân tính hóa. Nó cũng không hề tránh né mà lao thẳng về phía Đường Phong. Một kích chém tới, thời điểm kiếm quang chỉ cách Khiếu Thiên Lang có mấy tấc, Đường Phong hoảng sở phát hiện ra nó đã biến mất, vốn nó đang vọt về phía mình nhưng trong khoảnh khắc lại biến mất không thấy tăm hơi. Trên mặt đất chỉ có một cái hố to do Khiếu Thiên Lang dùng toàn lực đạp xuống. Rốt cuộc là tốc độ của nó nhanh tới mức nào? Đường Phong chỉ cảm thấy một tận gió lạnh thổi qua sống lưng. Lần đầu tiên, bởi vì mình quay lưng về phía nó cho nên không thể biết được nó làm thế nào đột nhiên vọt tới mặt mình. Nhưng lần thứ hai, rõ ràng bản thân mình đang vô cùng tập trung vào nó. Ngay cả mí mắt cũng chưa từng nháy một cái. Vậy mà vẫn không thể phát hiện được nó di chuyển như thế nào. Tốc độ của một con Linh Thú lại có thể nhanh đến như vậy sao? Phía trước không có mục tiêu, một kích mà Đường Phong dồn toàn lực đánh ra cũng không cách nào thu hồi, một ngọn lửa quay cuồng đánh xuống mặt đất, mặt đất lắc lư một hồi, nơi bị một chiêu kia đánh trúng trong nháy mắt đã cháy đen một mảnh. Trên đỉnh đầu bỗng nhiên có một cỗ sát khí đánh úp lại, Đường Phong thậm chí cũng không kịp nhìn kỹ, vung mạnh Toái Tinh đâm lên trên. Sau khi vung lên được nửa đường thì bên trên Toái Tinh truyền tới một lực ép vô cùng lớn, ép tới mức thân thể của Đường Phong cũng chùn xuống, thừa cơ né tránh lực đạo này, lăn một vòng trên mặt đất, hai chân đạp một cái lại phóng về phía trước. Ngay sau đó phía sau lại truyền tới một tiếng nổ vang, bụi đất bay mù mịt hất hết lên người Đường Phong. Chờ sau khi hắn đứng vững và quay người nhìn lại phía sau thì Khiếu Thiên Lang đang đứng ở nơi vốn là chỗ mình đã đứng, trong lỗ mũi hữu ra khí, khinh thường nhìn Đường Phong. Trên hai chân trước của nó có một nhóm lông đã cháy đen, hẳn là vì vừa rồi đã bị Đường Phong dùng Toái Tinh quét trúng, toàn thân của nó được một tầng năng lượng nhàn nhạt mà mắt thường không thể nhìn thấy. Là gió, là một cơn gió linh động! Linh thú cũng có thể mượn nhờ sức mạnh của thiên nhiên, mặc dù chúng nó không có cương tâm, nhưng cũng có thể phát ra năng lượng không thua gì Cương Tâm. Khiếu Thiên Lang vốn là loại có tốc độ nhanh, hiện tại lại mượn nhờ tới sức mạnh của gió, tốc độ tự nhiên tăng thêm một bậc, lúc này mới có thể lộ ra trước trước mặt Đường Phong thế này. Thân thể của nó hơi chúi xuống, tứ chi lập tức đạp mạnh một cái xuống đất, lao tới chỗ Đường Phong cực kỳ nhanh. Đây là lần thứ ba! Dưới sự quan sát chăm chú của Đường Phong, cuối cũng chỉ thấy được một chút dấu vết, sau khi nó có động tác, đám năng lượng bao trùm quanh thân nó đột nhiên chuyển động nhanh hơn gấp bội. Trong nháy mắt, Khiếu Thiên Lang đã bổ nhào tới trước mặt Đường Phong, hai cái vuốt cực lớn nhắm ngay ngực Đường Phong mà chộp tới, miệng sói há rộng ra, răng nanh bén nhọn nhắm ngay vào cổ của Đường Phong. Mình và Khiếu Thiên Lang hoàn toàn không cùng đẳng cấp với nhau, mặc dù chỉ mới giao phong có hai lần, nhưng Đường Phong rất tinh táo để nhận thức vấn đề này, nếu như muốn trốn thoát khỏi nó thì nhất định phải đả thương nó mới được, dùng ám khí có tẩm dược để làm nó mê man, nếu không thì tốc độ của mình căn bản không thể nhanh bằng nó được. nghĩ như vậy, Đường Phong lập tức quyết định một chuyện lớn gan tới cực điểm, đối mặt với một kích khí thế ngợp trời của Khiếu Thiên Lang, hắn cũng không hề né tránh. Mà ngược lại còn chém Toái Tinh tới, trầm khí, gầm lên một tiếng, đem một thân cương khi chuyển tới trược ngực và dưới chân, hai chân giẫm xuống đất, trực tiếp tạo nên hai vết chân lún sâu, giữ vững thân thể của mình. Sau một khắc, công kích của Khiếu Thiên Lang liền tới, một trảo lớn của nó bị Toái Tinh đỡ được, một cái khác thì táp tới trên ngực của Đường Phong, một lực đạo cực mạnh truyền tới, Đường Phong như bị sét đánh trúng, xoay người nhoáng lên một cái, trong miệng không tự chủ được liền phun ra một búng máu tươi, bắn lên trên bộ lông trắng như tuyết của Khiếu Thiên Lang, nhuộm thành một mảnh đỏ tươi. Khiếu Thiên Lang đắc thế không buông tha người, miệng sói bay thẳng tới chỗ Đường Phong mà cắn vào cổ. Nếu một phát này cắn trúng thì hẳn là cả đầu của Đường Phong cũng bị cắn đứt. Nguy cơ gần kề, Đường Phong cầm lấy Toái Tinh, khởi động hai tay, vài chục căn phi châm có tẩm thuốc mê liền được kẹp trên ngón tay, một khắc sau, phi châm đã bay thẳng vào cái miệng sói đang mở to. Đường Phong phải cảm tạ chủ nhân cũ của thân thể này, bởi vì hắn sinh ra sở hữu một đôi nhuyễn thủ! Bàn tay mềm mại không xương, có thể dưới bất kỳ tình huống và bất luận góc độ không có khả năng nào mà bắn ra ám khí. Đổi lại là Đường Phong của kiếp trước thì khi hai tay phải cầm một thanh vũ khí thì căn bản không cách nào bắn ra ám khí được nữa. Mặc dù vài chục căn phi châm này chi được bắn ra nhờ vào lực đạo của ngón út và ngón áp út, nhưng uy lực cũng không thể xem thường. Bởi vì đây là ám khí do cao thủ Thiên giai trung phẩm bắn ra. Huống hồ gì, khoảng cách của miệng sói lại gần mình như vậy, gần tới mức Đường Phong thậm chí có thể ngửi được mùi vị kinh tởm trong miệng nó, càng thêm gia tăng uy lực cho ám khí. Phi châm trực tiếp bay vào trong cái miệng há to không chút phòng bị nào của Khiếu Thiên Lang, lúc này thì tới phiên Khiếu Thiên Lang gặp xui xẻo. Nó khép mạnh cái miệng lại, phát ra tiếng rên ri thảm thiết “A ô” thê lương tới cực điểm, thân thể khổng lồ vội vàng lùi về sau. Khi lùi về sau, móng vuốt đặt trước ngực Đường Phong vẫn không quên hung hăng đẩy Đường Phong một cái, lợi trảo bén nhọn trực tiếp cào rách y phục của Đường Phong, lộ ra mảnh Bất Phôi Giáp mềm mại bên trong. Đường Phong xoay người bay lên không ngay lập tức, trực tiếp lao ra khoảng vài chục trượng, lộn vài cái trên mặt đất rồi mới dừng lại. Nơi ngực một hồi đau nhức, ngay cả thở dốc cũng có chút khó khăn. Mặc dù trong nháy mắt vừa rồi, một thân cương khí mà Đường Phong đã dồn tới trước ngực đã triệt tiêu một phần thương tổn khá lớn, nhưng lúc này đây cũng bị thương không nhẹ, chỗ ngực ít nhất cũng gãy vài lóng sươn sườn. Nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì dưới một kích này của Khiếu Thiên Lang, chỉ sợ đã sớm bỏ mạng. nếu không phải có Bất Phôi Giáp hộ thân thì cũng sợ Đường Phong đã bị lợi trảo của Khiếu Thiên Lang xé toang lồng ngực. Thiên giai trung phẩm và Thiên giai thượng phẩm, mặc dù chi chênh lệch một phẩm, nhưng đây cũng là một ranh giới không thể nào vượt qua! cũng như lúc Thang Phi Tiếu đả thương Vạn Kiếm Phi, chỉ cần một chưởng, thoải mái tới cực điểm. Sự chênh lệch của Đường Phong và Khiếu Thiên Lang bây giờ đại để cũng giống như chênh lệch giữa Thang Phi Tiếu và Vạn Kiếm Phi. chỉ có điều dù sao Khiếu Thiên Lang cũng là linh thú, cách thức chiến đấu không thể linh hoạt và hay thay đổi như cao thủ Thiên giai thượng phẩm được, cũng không có được trí tuệ như loài người, cũng vì vậy nên mới chuốc thiệt thòi trên tay Đường Phong. Thất tha thất thểu đứng dậy, Đường Phong ho sù sụ một hồi, cưỡng chế khí huyết quay cuồng trong bụng, trên tay cầm theo Toái Tinh, không chút nghĩ ngợi liền ra sức bỏ chạy. Đây là cơ hội cuối cùng, một khi Khiếu Thiên Lang đuổi kịp thì chính mình sẽ không thể nào thoát khỏi trảo của nó. Sau khi bị vài chục căn phi châm cắm vào trong miệng, Khiếu Thiên Lang đứng tại chỗ ho khan liên tục, nó muốn lấy phi châm trong miệng ra. Nhưng nó không phải con người, không có tay, phi châm lại càng cắm sâu vào thịt trong miệng nó hơn, làm sao có thể lấy ra cho được? Hơn nữa trên phi châm có bôi thuốc tê, chỉ có điều hiệu lực không lâu. Sói thân của Khiếu Thiên Lang cũng hơi lảo đảo, nhưng nó dẫu sao cũng là linh thú cấp sáu, thân thể cũng có chút thể chất kháng độc dược, mấy loại mê dược này cũng không thể khiến nó ngất xỉu, chỉ có thể trì hoãn hành động của nó mà thôi. Đổi lại là vị trí khác thì cũng không có hiệu quả như vậy được, chẳng qua là khoảng cách từ miệng tới não quá gần. độc tốc lan ra cũng nhanh hơn. Sau khi Đường Phong bỏ chạy, Khiếu Thiên Lang vẫn còn muốn ngăn trở, nhưng tốc độ di chuyển của nó rõ ràng đã aiảm hẳn, không còn xuất quỷ nhập thần như vừa rồi nữa, năng lượng tụ lại trên người nó mơ hồ có dấu hiệu tan rã, không tụ lại được. ngay cả thân thể khổng lồ cũng như say rượu, bước đi lảo đảo không vững.