Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 211:Tiêu Hàm Trí.

Từ xa nhìn đến, phân đường Vô Ảnh Môn hoàn toàn yên lặng, ngay cả một quỷ ảnh cũng không có. Mấy phân đường của tông môn này, dù là buổi tối cũng vẫn có người canh gác. Vô Ảnh Môn quả thật cũng có, nhưng đệ tử phụ trách việc này cảnh giới không cao, hiện tại trời tối thì ai cũng mệt mỏi, tất cả đều đã ngủ. Đường Phong cẩn thận từ cổng thôn tiến vào, căn bản cũng không cần điều tra, trực tiếp từ nơi phát ra tiếng ngáy bước qua hai đệ tử đang ngồi trước mặt. Hai người này gục xuống bàn ngủ vùi, bên cạnh còn có một vò rượu cùng với dĩa đậu phộng, đoán chừng hai người họ giữa khổ mua vui, tiêu bót thời gian rảnh rỗi. Cho tới giờ bọn họ cũng không có phản ứng, vẫn nằm gục trên bàn ngủ như chết. Đường Phong vốn định tha cho bọn họ, nhưng rồi lại rút ra nhuyễn kiếm, cho bọn họ hai nhát đao lạnh thấu tâm. những người này, hiện tại nếu không giết ngày sau cũng thành địch nhân. Mình với ba tông vốn có thù oán, căn bản không thể cởi bỏ, chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất giải quyết, không phải ngươi chết thì chính ta chết! Sau khi giết xong, Đường Phong ngồi xuống, thấp giọng nói với Khiếu Thiên Lang: - Tiểu Thiên, làm sao tìm được cao thủ địa giai? Dan ta đi đi! Khiếu Thiên Lang nhẹ nhàng bước đi, cái mũi hít hít, vận hết khả năng của khứu giác tìm kiếm. Rất nhanh một lúc sau cả người lẫn thủ liền dừng trước cửa một gian phòng. ở đây tuy cũng có cao thủ địa giai, nhưng tất cả đều bị trúng độc, bọn họ vẫn còn vận công bức độc ra ngoài, đối với bên ngoài cũng không mấy cảnh giác, huống chi ngoài cửa đã khóa, một chút động tĩnh nhỏ cũng đủ làm họ phát hiện ra. Nhưng Đường Phong không phá cửa vào, hắn đến bên cửa sổ, nhanh tay đâm thủng ô cửa giấy, từ trong Mị ảnh không gian lấy ra một cái ống, kéo ra đầu ống, đặt bên bệ cửa bắt đầu thổi khí. Xuy quản là loại ống chuyện dùng để thổi khói mê hoặc khói độc, trong tay Đường Phong cũng có một ít. Mấy cái này dùng để trộm đồ, hái hoa tuyệt đối là nhất phẩm, hoặc nếu rơi vào tay người có tâm bất lương, tác dụng còn tốt hơn nhiều. Đường Phong thổi vào chính là khói độc. Qua một lát sau, từ bên trong truyền đến tiếng người ngã xuống, một cao thủ địa giai đang ngồi bức độc không chút động tĩnh liền ngã xuống. Theo chỉ dẫn của Khiếu Thiên Lang, Đường Phong dùng cách này xử lí gọn năm địa giai. Ban ngày cũng chỉ có mười mấy địa giai trúng độc chạy trốn, vậy con số này cũng không nhiều lắm. - Đi tìm Tiêu Hàm Trí! Đường Phong nói với Khiếu Thiên Lang. Nơi ở của Tiêu Hàm Trí tuy vẫn là gian phòng thô sơ nhưng vẫn là một nơi khá trang hoàng. Gian phòng này là nơi rộng nhất, trên cửa còn treo hai đèn lồng. Hai bên cửa cũng có hai người phụ trách canh gác, nhưng tất cả đều tựa vào cột cửa mà ngủ. Tiêu Hàm Trí tốt xấu gì cũng là một thiên giai, Đường Phong dùng cách để giết chết cao thủ địa giai, đối với hắn dĩ nhiên không có tác dụng. Cao thủ thiên giai năng lực nếu so với địa giai không chỉ mạnh hơn mười phần đâu. Hơn nữa, Đường Phong cũng không định dùng khói độc giết hắn. Đi đến hai tên trước cửa đang gật gù, vẫn như trước tặng bọn họ hai kiếm, nhuyễn kiếm đâm vào máu thịt vang lên một tiếng động nhỏ, làm kinh động đến Tiêu Hàm Trí bế quan bên trong, hắn mở mắt, trầm giọng quát: - Ai đó? Ngay sau đó, cửa phòng bị Đường Phong một cước đá văng, hắn đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Tiêu Hàm Trí, bên khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc. Đây là thời điểm tối nhất trong ngày, Tiêu Hàm Trí mặc dù là cao thủ thiên giai, cũng không thể thấy rõ diện mạo của Đường Phong, không khỏi nheo hai mắt, vỗ bàn đứng lên, phẫn nộ quát: - Ngươi rốt cuộc là ai, lén lút giấu đầu lòi đuôi, mau xưng tên ra! Đường Phong khẽ cười một tiếng, chậm rãi đi vào, lấy một cái ghể trong phòng ngồi xuống nhìn về phía Tiêu Hàm Trí, nói: - Tiêu Đường chủ thật sự là quý nhân hay quên, mới xa nhau không đến một ngày, đã không nhận ra ta? Nghe được thanh âm, Tiêu Hàm Trí biến sắc: - Đường Phong? - Đúng là bổn thiếu gia! - Ngươi thật to gan! Tiêu Hàm Trí trong mắt hiện lên nét phẫn nộ , thần sắc lại có chút mừng rỡ, - Cư nhiên dám một thân một mình xông vào Vô Ảnh Môn của ta, ngươi muốn chết! Nhớ tới Đường Phong hôm qua khiến hắn kinh hách, Tiêu Hàm Trí đương nhiên vô cùng phẫn nộ, vừa thẹn lại bực, đường đường là thiên giai, vô thượng âm công, lại bị một thiếu niên huyền giai khiến cho sợ tới mức tè ra quần, cái này đủ để hắn mất mặt. Tiêu Hàm Trí đang lo tìm không thấy Đường Phong để báo đại cừu, không ngờ hắn cư nhiên một thân một mình chạy tới trước mặt mình, đây không phải là dê vào hang sói sao? Cái gì gọi là địa ngục không cửa ngươi lại xông tới? Chính là đây! Tiêu Hàm Trí tự nhận là một thiên giai, cũng không muốn cùng một thiếu niên huyền giai so chiêu, dồn khí đan điền hô một tiếng: - Người đâu! Đường Phong cười tủm tỉm nhìn hắn, trong phòng hai ánh nến đỏ lay động không thôi, giống như hai luồng ma trơi. - người đâu! Tiêu Hàm Trí lại hô một tiếng, cẩn thận lắng nghe, toàn bộ nội đường không hề có động tĩnh gì, thậm chí thủ hạ của mình,đến hơi thở còn không phát hiện. - A ôi ôi ôi... Đường Phong ngồi ở ghế trên kỳ quái nở nụ cười, - Kêu đi, kêu đi, dùng sức kêu đi, ngươi kêu cả ngày cũng không ai đến cứu ngươi, nơi này chỉ có hai ngườichúng ta thôi! Tiêu Hàm Trí sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng hỏi: - Ngươi giết hết bọn họ? Đường Phong lạnh lùng, thản nhiên nói: - Ai phạm ta thì sẽ chết, phạm Thiên Tú cũng sẽ chết! - Được, được! Tiêu Hàm Trí trên người cương khí mãnh liệt, lộ ra sát khí, - Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, nghé mới sinh không sợ cọp! Một huyền giai, cư nhiên cũng dám làm loạn phân đường của ta, giết đệ tử vô ảnh môn của ta! Bây giờ còn dám đứng trước bản đường chủ gọi như vậy, xem ra cha mẹ ngươi không dạy ngươi thực lực phân chia trên thế giới này rồi! Tiêu Hàm Trí không rõ Đường Phong làm sao giết đệ tử ở phân đường, nhưng dựa vào thủ đoạn hạ độc và độc dược kịch liệt của hắn, có thể đoán hắn đã dùng cách này. Chân chính luận về thực lực, huyền giai như hắn làm sao có thể không chút tiếng động mà giết cao thủ địa giai của phân đường? Không nói tới chính mình còn là một thiên giai. Nghe được lời nói của Tiêu Hàm Trí, Đường Phong nhướng mày, nói: - Đường Phong ta không có cha mẹ! Tiêu Hàm Trí cười ha ha: - Thì ra là dã chủng! Như vậy thì để bản đường chủ trước giam giữ ngươi, sau giao cho môn chủ xử lí, lấy cái chết của ngươi cúng tế cho các đệ tử môn hạ! Nghe xong những lời này, Đường Phong đột nhiên vỗ trán, trên trán gân xanh nổi lên, cả người xoát một tiếng nhanh chóng lướt đến trước mặt Tiêu Hàm Trí, trên tay vốn trống không nay đột nhiên xuất hiện thiên binh Toái Tinh. Toái Tinh nổ bắn ra nhiều tinh cương, Đường Phong nắm lấy Toái Tinh, vẽ ra một vòng cung duyên dáng, chĩa thẳng đến cổ Tiêu Hàm Trí. Tiêu Hàm Trí cười lạnh một tiếng, một tay chưởng đến trước ngực Đường Phong, rầm một tiếng, cả người Đường Phong bị đánh bay ra ngoài, nhưng Toái Tinh vẫn còn ở trên cổ Tiêu Hàm Trí, cảm giác lạnh lẽo lan ra toàn thân, Tiêu Hàm Trí kinh ngạc sờ sờ cổ, trên tay vấy một chút máu. -o0o-