Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 213:Hủy phân đường.

Cũng nghĩ như Sở Phiêu Vân cùng Tiêu Hàm Trí, bọn họ đều biết Vô thượng âm công kia là giả. mà thứ giết người chỉ là độc dược mà thôi. Đường Phong cho dù dùng độc có lợi hại thế nào thì cũng chỉ là một huyền giai, sao có thể nghịch thiên đây? Thực lực phân đường hiện tại rất suy yếu, được cái cũng có năm địa giai, hai ba trăm đệ tử, chỉ cần Đường Phong lộ diện, nhất định chết không có chỗ chôn. - Các huynh đệ đã chuẩn bị tốt chưa? Phải cho Đường Phong có đến mà không có về, chúng ta phải thay Khúc đường chủ báo thù! Địa giai vung tay hô một tiếng, mấy đệ tử khí thế tăng lên rất nhiều, một đám kêu khóc gào thét. Tối hôm qua trong đại quân không có một ai là địa giai, cho nên mới để cho Đường Phong giết thống khoái như vậy, nhưng hôm nay, nơi này có đến năm địa giai, năm địa giai này không khác gì liều thuốc trấn an cho hai trăm đệ tử. - Các huynh đệ đã chuẩn bị tốt chưa? Phải cho Đường Phong có đến mà không có về, chúng ta phải thay Khúc đường chủ báo thù! Hai cao thủ địa giai hô to xong rồi nhướn mày, Đường Phong không chút sợ hãi đi đến phân đường, chẳng lẽ có quỷ kế gì sao? Hắn cũng không phải con lừa, thế nào lại vô duyên vô cớ đi chịu chết? ngày hôm qua hắn thần không biết quỷ không hay đã thổi khói độc vào rồi. nghĩ đến đây hai cao thủ địa giai lại vội vàng hô: - Từ giờ trở đi, tất cả mọi người không được ăn lung tung nữa, cũng không được uống nước. Tiểu tử kia thủ đoạn hạ độc không phải bình thường, ngàn vạn lần không được để trúng độc, Khúc đường chủ là bị trúng độc mà chết! Sau khi nghe an bài của hai cao thủ địa giai, hơn hai trăm đệ tử mai phục ở bên trong, mỗi người đều sẵn sàng, chi chờ Đường Phong đến cho hắn một bài học. Có cao thủ trấn thủ vẫn khác xa không có cao thủ. ít nhất hơn hai trăm đệ tử hiện giờ cảm thấy an toàn rất nhiều. Thương thế của năm địa giai tuy chưa khỏi hẳn nhưng đối phó với Đường Phong hẳn là không thành vấn đề. Nhưng đối với thủ đoạn hạ độc của hắn vẫn có tâm dè chừng, mà độc của hắn dù có lợi hại đến đâu cũng chỉ có thể phóng vào trong nước hoặc thực vật rau quả đi? chỉ cần tạm thời không động đến mấy thứ này tự nhiên sẽ không trúng độc. nghĩ đến đây, tâm của năm địa giai cũng bình tĩnh một chút, một bên điều tức chờ Đường Phong đến. Nửa nén hương trôi qua, Đường Phong đã đứng trước mặt bọn họ. Hắn vẫn đi một mình, cũng giống như lúc hắn đột nhập Cự Kiếm Môn cứu người, trên tay cầm theo trường kiếm, từng bước một không nhanh không chậm đi đến, mang theo một cỗ sát khí nồng đậm cùng mùi máu tanh tưởi. Dù trên người hắn là y phục vải thô nhưng cũng không vì vậy mà cười nhạo hắn. Năm địa giai đồng loạt đứng lên, lạnh lùng nhìn Đường Phong, cũng không có ý định cản trở, để mặc hắn bước vào trong phân đường, đi đến vị trí chính giữa. Đường Phong cũng ngừng lại, quay đầu nhìn bốn phía, hừ lạnh một tiếng. Trong phòng có rất nhiều tiếng hít thở, rõ ràng là đang ẩn thân. - Đường Phong, ngươi là muốn tự mình động thủ hay muốn chúng ta đoạt mệnh của ngươi? Một người mở miệng nói. Đường Phong nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: - Lần này ta đến đây chính là hủy diệt nơi này, không muốn chết thì cút xa một chút! người vừa nói liền châm biếm một tiếng: - không biết trời cao đất rộng, chỉ dựa vào chút thủ đoạn hạ độc mà muốn làm vô địch thiên hạ? Đường Phong cũng lười không muốn cùng hắn đấu võ mồm: - Ta chỉ nói một lần, hôm nay ta không giết các ngươi là muốn các ngươi truyền lời ta nói. Đi nói cho Lưu Vân Tông, Vô Ảnh Môn cùng Cúc Hoa Đường các ngươi, nội trong ba ngày phải rút khỏi nơi này, nếu ngày sau ta còn thấy một người thì giết một người, thấy hai người giết hai người. người nọ tức giận đến đỏ mặt tía tai: - Xú tiểu tử này quá càn rỡ, muốn làm anh hùng sao? Các anh em tiến lên, bắt tiểu tử này rồi nói sau! Năm địa giai cao thủ bị thương chưa khỏi lại đồng loạt xông tới, cùng thi triển sát chiêu, nhắm yếu huyệt Đường Phong đánh tới. Năm địa giai đối phó với một huyền giai vốn đã là chuyện mất mặt, nhưng những người của Cúc Hoa Đường đã không muốn cũng chẳng được. Đường chủ đã bị giết, hung thủ hiện tại chạy tới phân đường nói ẩu nói tả, nếu không bắt được thì sao ăn nói với tông môn được đây? Mỗi người ở giữa không trung, trên người cương khí phát ra mãnh liệt, sát chiêu lạnh thấu xương, chưởng ảnh tung đầy trời, kiếm mạc ánh đao gao thét mà đến, khiến Đường Phong cả người căng thẳng. Bọn họ cũng rất thống hận Đường Phong cho nên chiêu thức tung ra căn bản không lưu tình gì, chỉ muốn đánh trọng thương Đường Phong rồi nói sau. Đây cũng là cách tốt nhất, Đường Phong quỷ kế đa đoan, ngày hôm qua chỉ một mình hắn đã dọa sợ ba thiên giai, mười mấy địa giai, có trời biết hắn còn thủ đoạn gì khiến người hoảng sợ nữa? những lần này Đường Phong không có ý hăm dọa bọn họ, đối mặt với năm cao thủ địa giai cùng liên thủ, Đường Phong cắm nhuyễn kiếm xuống đất, hai tay phóng ra mười phi đao bay vụt ra ngoài, dưới ánh mặt trời tỏa ra vầng sáng chói mắt. Một trường kiếm của địa giai run lên, trào phúng nói: - Cư nhiên còn có thể sử dụng ám khí. Nhưng thủ pháp phóng ám khí có chút vụng về, phi đao bay tới sao có thể giấu được mấy cao thủ địa giai? Với bọn họ mà nói, ám khí thế này căn bản không chút sát thương. Vũ khí cùng phi đao chạm nhâu, đinh đinh đang đang vang lên, phi đao đều bị chặn lại. Nhưng làm cho mọi người kinh ngạc hơn hết chính là mười phi đao còn che giấu một bao đen nhỏ bay đến. Một địa giai chưa kịp thu vũ khí, kiếm đã chẻ đôi bao nhỏ làm hai mảnh. - Không được! Một người vội vàng quát to nhưng đã muộn, bao nhỏ bị trường kiếm cắt làm hai nữa, trong bao có gì đó bay ra. Là bột phấn màu vàng nhanh chóng tỏa ra, nương theo hướng gió phất phới trong không khí. Mấy người đi phía trước không thể dừng lại, trực tiếp hít phải phấn này. Trên hỏa thạch điện quang lúc đó, trước sau chỉ trong nháy mắt mà thôi, Chờ năm người hồi phục lại, bọn họ đã khủng hoảng đứng ngốc lặng trên mặt đất. Độc của Đường Phong đã an ổn vào trong bọn họ, nhưng bọn hắn như gặp ác mộng. Tuy không biết phấn kia vừa rồi là gì, nhưng trong lòng vài người đều cảm thấy bất an. Ngay sau đó, một người đột nhiên kêu thảm thiết: - Mắt của ta! Tiếng kêu thảm thiết nhanh chóng vang lên, vũ khí bị bọn hắn vứt xuống đất, hai tay bịt chặt mắt mình sau đó ngã xuống, run rẩy vào cái rồi không còn động tĩnh . Giống như bệnh dịch lan truyền, bốn địa giai còn lại đều đau té trên mặt đất, không ngừng lăn lộn, da thịt đều lộ ra ngoài, chỉ cần bị phấn kia tiếp xúc, tất cả đều đau như nhau, sau đó tỏa ra một vị tanh tưởi nồng đậm. Mấy người phía trước không ai có da hoàn hảo. Tức thời năm người đã muốn trước trước sau sau mất mạng, tử trạng kinh khủng đến cực điểm, khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái thôi thì tối đã gặp ác mộng rồi. Đường Phong rút nhuyễn kiếm trên đất ra, châm biếm một tiếng: - Một lũ ngu ngốc, muốn thiếu gia ta đấu với các ngươi sao? Độc la sát, lúc trước Đường Phong từng dùng loại độc này đối phó với Thiếu môn chủ Biên nam Phong của Cự Kiếm Môn. Lúc trước được Mạc Lưu Tô điều chế, loại này là độc dược bá đạo nhất, mà vừa rồi hướng gió cũng có lợi cho Đường Phong, trực tiếp dùng phi đao ngụy trang đã lừa được mọi người, sau lại lấy bao độc giấu trong đó, để cho chính địch nhân của mình tìm chết. -o0o-