Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 244:Thiết Đồ

Trên cánh tay hắn vốn có một vòng quang manh màu vàng lóng lánh, lúc này quang mang chói mắt lại có chút mờ đi. Phía sau tên trâu đất, bụi mù ngất trời bay lên, gió nhẹ ban đêm thổi tới, làm tro vụi bao phủ cả một phạm vi lớn, hơn nữa bóng đêm bao phủ làm cho quảng trường một mảnh mờ mịt, có thể nói là đưa tay không thấy năm ngón. Đường Phong và tên trâu đất cũng không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn chừng đối phương. Qua một lát thời gian, nhưng tro bụi kia dần dần tan hết, khi Đường Phong nhìn về phía sau lưng tên trâu đất, ánh mắt không khỏi híp thành một khe nhỏ. Quảng trường vốn chiến diện tích không nhỏ giờ phút này đã trở thành một đống phế tích, nhưng tấm đá phiến trên quảng trường hoặc là bị nghiện thành phấn vụn hoặc là bị đánh nát thành vô số mảnh nhỏ, đã không nhìn thấy dấu vết tồn tại. Ngay tại trung ương, vị trí Đường Phong và Hà Hương Ngưng đứng lúc trước xuất hiện một cái hố sâu. Đó là bị tên trâu đất này dùng thân thể tạo thành. Dưới sự va chạm lại có thể tạo thành hiệu quả như vậy, lực đạo man rợ này quả thật quá mức kinh khủng, khó trách một quyền của hắn có thể đánh bay bản thân mình. - Lực đạo thật là cường đại! Đường Phong không nhìn được khen một tiếng, từ khi hắn xuất đạo tới nay, nhưng Huyền giai hắn gặp được quả thật không chịu nổi một kích, nhưng kể từ khi đi tới Diêm Thành, đầu tiên là gặp phải lão khất cái quỷ dị trong nháy mắt có thể bộc phát ra tốc độ khủng khiếp, sau đó lại gặp Hà Hương Ngưng có thể xuất ra đào hoa độc chướng, bây giờ lại gặp được một tên Huyền giai lực đạo có thể so với bản thân mình sau khi đã rèn luyện thân thể lần thứ hai, không, hẳn là lực đạo của tên trâu đất này còn lớn hơn cả mình, thân thể khôi ngô tráng kiện kia thật sự có đủ điều kiện để bốc phát ra lực đạo đáng sợ, hơn nữa kim quang kia hẳn là lực lượng cương tâm của hắn, có thể làm cho lực lượng của hắn trở nên vô cùng cường đại. Diêm Thành, Ô Long Bảo quả là tàng long ngọa hổ, Đường Phong phát hiện bản thân mình thật sự có chút thích nơi này. Vừa nói, Đường Phong vừa buông lòng bàn tay đang đặt ở eo Hà Hương Ngưng. nữ nhân này còn chưa phục hồi lại tinh thần sau biến cố, chỉ có chút ngây ngốc nhìn Đường Phong. Mới vừa rồi, nàng muốn dùng thân thể của mình chịu một kích thay cho Đường Phong, nhưng lại bị hắn mắng một tiếng kéo trở lại. Giọng điệu có thể nói là không chút khách khí bá đạo chí cực này lại không làm cho người ta chán ghét, bởi thế cho nên hiện tại bị hắn buông ra, thậm chí nàng còn cảm thấy có chút mất mát. - ngươi cũng không tệ! Tên trâu đất từ từ cởi bỏ áo của mình, tiện tay ném sang một bên, bộ ngực rắn chắc tạo thành hình vòng cung giật giật, hai nắm đấm đụng vào nhau binh một tiếng, thậm chí tạo ra một tầng rung động, đây cũng không phải không khí rung động mà là do tro bụi trên tay hắn bị đánh tan xuống. - Còn chưa có người nào có thể tiếp được một quyền của ta mà không bị thương. - Ta cũng chưa từng gặp qua. Đường Phong nhìn đối phương, nhẹ giọng nói với Hà Hương Ngưng: - ngươi đi ra xa một chút, người này rất nguy hiểm. Hà Hương Ngưng biết với trạng thái của mình bây giờ chỉ cản trở hành động của hắn mà thôi, nàng gật đầu nói: - ngươi cẩn thận! Sau đó lui lại phía sau một khoảng cách khá xa mới dừng lại. Thiết Đồ là một cái tên đầy dã tính, cũng tương đối phù hợp với hình tượng của người này. - ngươi là đồng bọn của năm tên vừa rồi? Đường Phong lắc lắc tay phải, vừa rồi cứng đối cứng một kích mặc dù không bị thương thế nặng nề gì, nhưng nắm tay Đường Phong cũng đỏ lên, trên da thịt ngón tay còn rỉ ra một chút máu tươi do bị thương sau va chạm, nhưng nắm tay của Thiết Đồ lại không có việc gì. Thiết Đồ lắc đầu: - Không phải. Đường Phong nghi ngờ hỏi: - Vậy tại sao ngươi lại cứu bọn họ? Đường Phong bất đắc dĩ lắc đầu, năm người vừa mới giết chết tất cả đều nằm sau lưng thiết đồ, xem ra đã bị đất đá phủ lên, nếu muốn lấy ngọc bài, trước tiên phải thông qua được đạo phong tỏa này. - Xem ra cũng không cần nói thêm cái gì. Đường Phong vuốt vuốt Toái Tinh trên tay. - Đến đây đi, đánh một trận thống khoái với Thiết đại gia, bất quá trên tay của Thiết gia cũng không có tên nào toàn thây. Thiết Đồ vừa nói vừa vọt tới Đường Phong, thân thể khôi ngô chí cực giống như cự thạch cổn động, hai chân giẫn lên mặt đất tạo thành tiếng vang ùng ùng, thanh thế rất lớn. Thể tích cả người hắn gần như gấp ba lần Đường Phong, hắn cũng cao hơn Đường Phong cả một cái đầu, Đường Phong ở trước mặt hắn thoạt nhìn giống như một đứa trẻ nhỏ yếu đến không thể hơn được nữa. Người này, lực đạo vô cùng cường đại, hơn nữa nhìn cường độ kim quang của hắn, khẳng định phòng ngự cũng không kém. Dĩ nhiên Đường Phong sẽ không chọn liều mạng cứng đối cứng với hắn, muốn thắng chỉ có thể dựa vào tốc độ. Sau khi hắn động thân, Đường Phong cũng động, Hà Hương Ngưng ở một bên quan sát trái tim cũng đông đông đập thành tiếng, hiện tại vận mệnh của nàng và Đường Phong gắn với nhau, nếu Đường Phong bị tên Thiết Đồ này giết chết thì tự nhiên nàng cũng khó thoát khỏi cái chết. Cho nên nàng hi vọng Đường Phong có thể thắng, hơn nữa cũng không chỉ vì nguyên nhân này. Hai bên cùng lao về phía đối phương, trong nháy mắt đụng vào nhau, cả người Thiết Đồ toát ra kim quang lượn lờ, vô cùng chói mắt. Đường Phong không nhịn được nheo mắt lại, nhân cơ hội này Thiết Đồ giơ tay phải của mình lên cao, tạo thành chưởng lực phách về phía đầu Đường Phong. Phương thức chiến đấu của hắn thoạt nhìn rất đơn giản nhưng lại hàm chứa sát thương không gì sánh nổi. Khi bàn tay của hắn cánh đầu Đường Phong chỉ còn mấy tấc, cả người Đường Phong đột nhiên biến mất không thấy đâu. Thiết Đồ sửng sốt, thủ chưởng đã phách xuống không thể thu hồi trực tiếp đánh lên mặt đất. “Ầm” một tiếng, đất đá trên mặt đất trực tiếp bị đánh thành phấn vụn. Sau một khắc, Thiết Đồ cảm giác sau lưng mình có một cơn gió lạnh thổi qua, hắn hắc hắc nở nụ cười, xoay nửa người lại, theo quỹ tích chuyển hướng, cánh tay vung lên phách về phía sau. Lực đạo mạnh lại manh theo kình khí lạnh thấu xương. Đường Phong thân thể nhỏ bé, tránh khỏi công kích của đối phương, đang muốn dùng Toái Tinh để tấn công, nhưng hắn không ngờ nam nhân thoạt nhìn cồng kềnh này lại phản ứng tương đối nhanh, trực tiếp vung tay đánh tới. Hai tay Đường Phong khẽ ấn lên tay đối phương một cái, mượn cỗ lực đạo này nhảy ra ngoài, giãn khoảng cách với đối phương, trên mặt ngưng trọng thêm rất nhiều. Tên Thiết Đồ này rất khó đối phó, tốc độ di dộng của hắn mặc dù không phải rất nhanh nhưng tốc độ phản ứng lại nhất lưu. Trong thời gian ngắn ngủi hắn có thể đưa ra lựa chọn chính xác, đánh ra công kích trí mạng, làm cho mình không thể không tránh lui. Quả đấm của Thiết Đồ bùm bùm vang lên, vừa chạy về phía Đường Phong vừa nói: - Đừng tưởng rằng vóc người của đại gia cao lớn thì có thể khi dễ, một thân phòng thủ kiên cố cộng thêm lực lượng cương tâm của Thiết đại gia, cho dù bị ngươi đâm mấy cái cũng không có gì đáng ngại, nhưng nếu ngươi bị ta đánh trúng, cái mạng nhỏ của ngươi khó có thể bảo toàn. Chương 245: Năm tấm lệnh bài. (Thượng) Quả thật đúng như lời hắn nói, phòng ngự và lực đạo của hắn quả thật xuất sắc tới cực điểm, nếu Đường Phong không thể phá vỡ được lực lượng cương tâm kim quang lập lòe kia, căn bản không thể tạo thành bất cứ tổn thương gì cho hắn. Nhưng xem công kích của đối phương, nếu Đường Phong bị đánh trúng, kết cục quả thật không được tốt cho lắm, nhẹ thì hao tổn gân cốt, nặng thì tánh mạng khó bảo toàn. Dường như muốn để cho Đường Phong tự mình chứng minh lời nói của hắn, Thiết Đồ đối mặt với công kích của Đường Phong lại không hề ngăn cản né tránh, hai tay của hắn vòng sang hai bên rồi vỗ vào với nhau, muốn đánh Đường Phong thành bánh thịt. Đường Phong đối mặt với công kích bá đạo chí cực này không quản không hỏi, toàn lực thúc dục cương khí của mình, hung hăng đâm vào ngực của đối phương. - Răng rắc! Sát! Giống như đâm vào tưởng đồng vách sắt, khi chủy thủ và kim quang dụng vào nhau, trong nháy mắt truyền tới tiếng ma sát chói tai chí cực. Thiết Đồ cười ha ha: - Như thế nào… Nhưng còn chưa dứt lời, sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi đột ngột, thân thể chợt nhảy về phía sau, hai cánh tay đang phách về phía Đường Phong không tự chủ được cũng phải thu lại. Sau khi ổn định thân hình, Thiết Đồ có chút không thể tin được nhìn xuống ngực mình, kim quang quấn quanh người hắn vốn không có bất cứ tỳ vết, lúc này ở vị trí ngực đã bị phá khai một cái khe, mà ngực của mình cũng bị chủy thủ của đối phương đâm vào một tấc có thừa, máu tươi chảy xuống đầm đìa, nhuộm đỏ lồng ngực. Nếu không phải mình nhanh chóng lui lại, sau một khắc chủy thủ của đối phương sẽ đâm thủng tim mình, mình sẽ bỏ mạng trên tay đối phương. - Phòng thủ kiên cố? Đường Phong cười lạnh, vung văng Toái Tinh vài cái, cầm ngược trên tay của mình. - Thiếu gia sẽ phá nát ngươi thành mảnh nhỏ. - Làm sao....có thể? Ánh mắt Thiết Đồ có chút dại ra, cho tới lúc này hắn cũng không thể tin nổi vào mắt mình. - Làm sao có thể phá vỡ lực lượng cương tâm phòng hộ của ta? Tại sao có thể phá vỡ? Thiết Đồ tự nhận là ở bên trong Huyền giai cảnh giới, bản thân có loại cương tâm thủ hộ kiên cố này, cơ hồ đã đứng ở thế bất bại, cho dù là Đại giai cao thủ bình thường cùng đừng mơ tưởng phá vỡ phòng ngự của hắn, gây thương tổn đến hắn. Nhưng phòng hộ vô vẫn vô dịch trong suy nghĩ của hắn từ trước tới nay, lúc này lại bị một thiếu niên khác gầy yếu gấp ba lần so với mình phá vỡ. - Không thể nào a !!! Thiết Đồ đưa tay quệt máu tươi dính trên ngực mình, lại còn đưa vào trong miệng mút thử một cái, xác định đây chính là máu tươi của mình chảy ra không sai được, hai mắt liền trợn trừng lên. - Một thân cương khí của Thiết đại gia ta cộng thêm cương tâm thủ hộ, cho dù lực của ngươi có mạnh ngang ngừa với ta cùng đừng hòng phá vỡ, huống chi lực đạo của ngươi căn bản không bằng ta! Nói xong, ánh mắt Thiết Đồ chăm chăm nhìn vào chủy thủ trên tay Đường Phong, lạnh giọng: - Không lẽ thanh chủy thủ này của ngươi... là Thiên Binh? Cũng chỉ có vũ khí cấp bậc này, phối hợp cùng với cương khí cường đại phát ra mới có thể phá vỡ hai lớp phòng ngự hoàn mỹ của mình. - Trên tay thiếu gia ta đúng là Thiên Binh! Đường Phong cười lớn một tiếng, lại nhảy lên tại chỗ, xoay người giữa không trung, phóng tới chỗ Thiết Đồ. Đối mặt với công kích hùng hổ của Đường Phong, Thiết Đồ biến sắc, lần này hắn cũng không còn ý nghĩ muốn liều mạng với Đường Phong nữa, vội chạy về sau mấy bước, lại đồng thời đưa tay lên chặn trước người, hô lên: - Chờ một chút! - Muốn nói gì? Đường Phong một kích thất bại vẫn không tha, nhằm thẳng hắn mà đuổi theo. Thiết Đồ nhất thời chạy trối chết, vừa chạy vừa la làng: - Đừng đánh! Đừng đánh nữa! ngươi mà còn đuổi theo, Đại gia sẽ cáu lên đấy! Ngữ khí của hắn giống như con nít hờn dỗi khiến Đường Phong có chút buồn cười, từ từ dừng bước, bất đắc dĩ nhìn về phía Thiết Đồ. Thấy Đường Phong ngừng lại, Thiết Đồ cũng đứng im, một mực duy trì khoảng cách mấy trượng đối với Đường Phong. - Sao không đánh nữa? Đường Phong hỏi. Thiết Đồ liếc xéo: - Thiết Đồ ta mặc dù có chút vụng về, chậm chạp một chút, nhưng cũng không phải thằng ngốc. Đại gia không bằng ngươi, phòng ngự vô địch cũng bị ngươi đâm thủng, đánh với ngươi căn bản không có phần thắng a. Vừa nói vừa nhìn Hà Hương Ngưng đang đứng một bên: - Đánh với nàng ta thì được. - ngươi nằm mơ! Hà Hương Ngưng quát một tiếng, nàng bây giờ đi một bước cũng thấy đau, làm gì chiến đấu được? - Các ngươi đi chung? Thiết Đồ nhìn Đường Phong mà hỏi. - ừm. Đường Phong cũng cảm thấy tên này thật thú vị, sở dĩ không tấn công hắn nữa chính là vì hắn không còn địch ý với mình, mặt khác, phòng ngự của hắn xác thật là phá không được. Bản thân mình phải dốc hết toàn lực mới có thể đâm được một lỗ. Mới vừa rồi là do hắn ta quá mức kiêu ngạo, một mực không né tránh nên mới bị mình thọc trúng một dao, nếu tiếp tục đánh nữa mà nói, chỉ cần hắn có đề phòng, bản thân mình không nhất định là có thể khiến hắn bị thương được, loại chuyện nhọc sức mà chẳng được gì như thế Đường Phong cũng chẳng muốn làm, thà tiết kiệm thể lực chút còn hay hơn. - Này... Còn có chuyện hai vợ chồng cùng nhau tới Diêm thành hả? Thật đúng là được mở mang đầu óc. Thiết Đồ há miệng ra nói khiến Hà Hương Ngưng mặt mũi đỏ ửng. Nàng thẹn thùng dậm chân một cái, nói: - Chúng ta không phải... như vậy. Thiết Đồ đưa tay sờ sờ cái đầu mào gà của mình, hai bên mai trọc lóc dưới ánh trăng mờ mờ chiếu xuống trở nên bóng bẩy vô cùng, hắn mở miệng nói: - Bất kể thế nào, xem ra hôm nay ta không thể giết hai người các ngươi được, thôi đành từ biệt, không hẹn gặp lại! Nói ra câu này, hẳn chính là ám chỉ Đường Phong, ý hắn là bất kể thế nào, hắn cũng không bao giờ... nguyện ý muốn gặp lại kẻ có thể phá vỡ phòng ngự của mình. Nói xong, Thiết Đồ dứt khoát xoay người sang hướng khác mà chạy như ma đuổi, chốc lát đã chẳng còn thấy đâu. Tên trâu bò này đúng là ngay thẳng, biết chuyện không thành liền lập tức buông tay. Đợi Man Ngưu rời đi, Đường Phong lạnh lùng lia mắt ra xung quanh một vòng, thản nhiên nói: - Không muốn chết thì cút nhanh lên! Mới rồi, mặc dù thời gian chiến đấu với Man Ngưu hết sức ngắn ngủi, nhưng động tĩnh lớn như vậy thu hút không biết bao nhiêu người mò đến, đám người này ẩn trốn khắp nơi, ý đồ ngồi xem trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, Thế nhưng không ai nghĩ đến Đường Phong cùng Thiết Đồ hai người đánh được mấy chiêu đã ngưng chiến. Công kích mãnh liệt của Thiết Đồ khiến bọn họ kinh hồn táng đởm, dù không đoán được Đường Phong rốt cuộc có thực lực đến mức nào, nhưng hắn lại có thể khiến Thiết Đồ kinh hoàng rút lui, tất nhiên thực lực sẽ không kém, nghe xong một câu của Đường Phong, đám người này cũng không dám ở lại nữa, mấy đạo thân ảnh chui ra từ chỗ nấp, sau đó tản ra bốn phương tám hướng mà bỏ chạy. Đợi một lúc, xác định xung quanh không còn người khác nữa, Đường Phong nhìn Hà Hương Ngưng một cái, nói: - ngươi sao rồi? Hà Hương Ngưng một thân máu tươi, đi đứng cũng không được nhanh nhẹn cho lắm, nghe Đường Phong hỏi thì chợt nở nụ cười: - không sao, chỉ là vết thương hôm qua lại hở miệng. Vừa nói, vừa ngồi xuống chậm rãi khôi phục thể lực. -o0o-