Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 259:Có phải ngài trúng độc ?

Nhớ tới nam nhân này khiến cho người khác không thoải mái, Đường Phong nổi hết da gà lên bất quá nghĩ tới túy ngư thảo vẫn phải cắn răng đi vào. Sau khi vào nhà, một khí tức lạnh lẽo truyền tới, bên tai còn đủ loại tiếng vang ngoài ra còn có mùi hôi thối kỳ lạ. Đường Phong nghi ngờ nhìn chung quanh, thần sắc nghiêm nghị. Bên trong nhà có đủ loại rắn độc, có vài loại rắn Đường Phong biết tên, có loại không nhận ra, có con loang lổ nhiều màu, có con một thân màu nâu, hoặc là màu xanh, màu trắng, vừa nhìn cũng biết đó cũng không phải rắn bình thường, mà là rắn độc. Những con rắn này quăng bừa bãi trên mặt đất, không ngừng lè lưỡi ra, thanh âm tê tê chính là do vô số con rắn phát ra. Có con còn vòng quanh chân Đường Phong mấy vòng, nhìn về phía hắn nhe răng. Dù Đường Phong không sợ rắn nhưng nhìn thấy nhiều rắn độc không ngừng ngọ nguậy như vậy, cũng cảm thấy buồn nôn, thậm chí còn có cảm giác sợ hãi. Đường Phong vẫn không nhúc nhích, động tác chỉ hấp dẫn chú ý của bọn rắn. Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Mang chấp sự đang ngồi trên ghế. Rắn bò đầy trên người ông ta nhưng ông ta vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì, nhàn nhạt nụ cười, cười dài nhìn Đường Phong. Chẳng qua là nụ cười kia, giờ phút này cũng trở nên âm trầm như rắn độc rồi. - ngươi là người đầu tiên vào phòng ta mà không có thét chói tai chạy đi, biểu hiện không tệ lắm. Mang chấp sự tán dương. Im lặng - Bái kiến Mang chấp sự. Đường Phong đem cảm giác không thoải mái cường chế đè ép xuống, nhàn nhạt mở miệng nói. nam nhân ngồi trên ghế chậm rãi đứng đứng dậy, trên miệng cũng không biết thổi cái âm phù gì, vô số rắn độc ở bên trong phòng giống như nghe được mệnh lệnh tụ tập lại một chỗ sau đó đứng yên không hề cử động. Trong nhà trở nên thoáng đãng hơn không ít. Mang chấp sự híp mắt cười nhìn Đường Phong, mở miệng hỏi: - ngươi đến đây tìm ta có chuyện gì? Đường Phong thật sự không muốn nói nhảm nữa, vốn còn muốn cám ơn ông ta lần trước giúp hắn nhưng hiện tại thật sự không muốn ở chỗ này thêm nữa, chỉ có thể mở miệng nói: - Đệ tử muốn ra biển, nhưng không có phương pháp. Mang chấp cau mày lại, hiển nhiên không ngờ Đường Phong trực tiếp nói ra yêu cầu của mình như thế, bất quá cũng không phật lòng, gật đầu nói: - Phàm là đệ tử vào Ô Long Bảo, muốn ra khỏi bảo thì vô cùng khó khăn, mà ngươi lại còn muốn ra biển, lá gan không nhỏ. - Cả Ô Long Bảo đệ tử chỉ biết mỗi Mang chấp sự cho nên chỉ có thể tới tìm ngài, chỉ có ngài mới dễ dàng giúp đệ tử ra khỏi cửa, nhưng người khác chỉ sợ không có quyền này. Mang chấp sự âm hiểm cười: - Không sai, ta quả thật có quyền này. Nhưng mà ta cho ngươi ra biển, ta có thể có được điều gì tốt. Lại nói, ngươi làm sao có thể bảo đảm không lấy cớ rời khỏi Ô Long Bảo, đến lúc đó ngươi không trở về Ô Long Bảo ta làm sao bẩm báo với bảo chủ đại nhân. Ta cho ngươi rời đi, chỉ là một câu nói, nhưng vì ngươi nhận lấy trách nhiệm, ta với ngươi không quen không biết, hoàn toàn không có lý do gì để làm như vậy. Đường Phong yên lặng, ông ta nói chính xác cho nên hắn cũng không có cách nào có thể phản bác, huống chi hắn chẳng qua là chỉ tới thử vận, vốn không mang nhiều hy vọng ông ta giúp hắn ra biển, bây giờ nghe ông ta nói lời này, ý niệm trong lòng Đường Phong cũng là bỏ đi, khom người nói: - Nếu đã như vậy thì đệ tử sẽ không quấy rầy Mang chấp sự nữa. Vừa nói, vừa xoay người muốn rời đi. - Chờ một chút! Mang chấp sự đột nhiên gọi Đường Phong lại. - Chấp sự có gì phân phó sao? Đường Phong nghi ngờ nhìn ông ta. - Nói cho ta lý do tại sao ngươi muốn ra biển. Mang chấp sự mở miệng hỏi. Đường Phong nghiêm mặt nói: - Đệ tử ở đây chỉ còn hơn hai mươi ngày nên muốn đi ra biển tu luyện một lần, linh khí trên biển nồng đậm hơn nơi này rất nhiều, hơn nữa cũng không có bất kỳ kẻ nào quấy rầy, dễ dàng tôi luyện tâm tính cùng ý chí. - Lấy cớ này... Cũng tạm được. Mang chấp sự gật đầu. - Có thể cho đi. - Ý của ngài là... Đường Phong cũng không hiểu người này muốn làm gì rồi, tư duy logic của ông ta không thể dùng lẽ thường để đoán được, lúc bắt đầu thì ông ta nói rõ ràng là không muốn cho hắn ra biển, nhưng giờ lại hỏi một vấn đề như vậy, khiến cho Đường Phong lại thấy được một tia hi vọng. - Ta không đồng ý cho ngươi ra biển khi nào? Mang chấp sự cười cười đưa tay ném cho Đường Phong một thứ. Đường Phong nhận lấy, nhìn kỳ một chút, thì ra Ô Long Bảo chấp sự lệnh. Mặc dù trong lòng nghi ngờ nhưng Đường Phong vẫn không kìm được vui mừng, vội vàng nói: - Tạ ơn Mang chấp sự. - Không cần nghĩ nhiều, ta chỉ muốn biết ngươi có thể sống sót trên biển trở về hay không. Mang chấp sự mở miệng nói. - Chấp sự lấy cớ này cũng...cũng xem như tạm được. Đường Phong cười nhạt nói. Mang chấp sự không có ý kiến gì nữa, chẳng qua là dặn dò Đường Phong: - Cẩn thận làm việc,lúc ra khỏi bảo không thể để cho bảo chủ đại nhân phát hiện ra, bằng không nàng ta sẽ không cho ngươi rời đi. Ra khỏi Ô Long Bảo, đi về phía đông vài dặm, nơi đó tàu thuyền Ô Long Bảo tụ tập. Từ nơi đó lấy một cái thuyền để ra biển. Bất quá trong vòng hai mươi ngày ngươi phải quay lại đây. - Đệ tử tuân lệnh, trong vòng hai mươi ngày nhất định trở về Ô Long Bảo. Đường Phong nhớ lời căn dặn của ông ta, mặc dù không thích người này nhưng ông ta dù sao giúp mình. Mình không thể làm khó ông ta. - Đi đi. Mang chấp sự phất tay nói. Đường Phong hành lễ với ông ta, xoay người đi ra hai bước đột nhiên dừng một chút, mở miệng nói: - Chấp sự, có câu không biết có nên nói hay không? -Nói! - Ngài... Có phải trúng độc hay không? Đường Phong quay đầu lại nhìn ông ta một cái, vẻ mặt Mang chấp sự mặc dù không có chút biến hóa nào nhưng ánh mắt lóe lên một cái, sắc bén vô cùng ngó chừng Đường Phong. mở miệng nói: - Chuyện này cả ngươi cũng lo sao. - Đệ tử đường đột rồi. Đường Phong gật đầu. Mang chấp sự này sắc mặt tái nhợt như tuyết không giống người bình thường. Thời điểm lần trước nhìn thấy ông ta Đường Phong còn có chút hoài nghi, còn lần này, cảm giác rất rõ, trên người của ông ta tỏa ra hơi thở lạnh lẽo như gió Bắc thổi qua làm cho người khác không kìm được sợ hãi. Tình huống như thế chỉ có một, đó chính là ông ta thân trúng kịch độc không thể giải trừ. Ra khỏi phòng Mang chấp sự, tâm tình Đường Phong vô cùng thoải mái. Mặc dù hắn không biết tại sao Mang chấp sự muốn giúp mình, lý do cũng tuyệt đối không đon giản như lời ông ta nói, nhưng mình cuối cùng cũng có thể ra biển rồi, những thứ khác đều bỏ qua, mình chẳng qua là Huyền giai, ông ta có thể từ kiếm được chỗ tốt gì trên người mình. Ông ta chính là một quái nhân, hành sự quái dị một chút. không đợi Đường Phong bước thêm bước nữa thì thấy cách vài chục trượng bên trong chỗ bảo chủ đại nhân đi ra một thân ảnh đẹp đẽ yểu điệu, sắc da bóng loáng trơn mềm, mặc trên người cung trang xanh biếc trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sát khí.