Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 267:Liều chết bác đấu.(Thượng)

Đường Phong nhảy lên tại chỗ, thoải mái né tránh một đòn trực tiếp này, nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, cái đuôi quét qua còn mang theo một đoàn khí lưu vượt ngoài sức tưởng tượng, bản thân hắn còn ở giữa không trung lại bị đám khí lưu này hút cho nghiêng ngả sang một bên, suýt chút nữa thì ngã xuống đất. Không để cho Đường Phong đáp xuống, con rùa biển đã bình bịch lao vọt tới trước mặt hắn, một chân trước giơ lên, giống như thái sơn áp đỉnh vậy, tàn nhẫn đạp xuống Đường Phong bên dưới. Một đạp này mà giẫm trúng, thân thể Đường Phong dù có mạnh mẽ cứng rắn hơn đi chăng nữa cũng trực tiếp biến thành thịt nát, bẹp dúm và méo mó dính chặt trên nền cát này, biến thành một cái tiêu bản hình người vĩnh viễn. Nghiêng người rơi xuống mặt đất, Đường Phong nâng chân trái lên, trọng tâm ép xuống, thân mình chợt chuyển, thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của con rùa lớn kia “Oanh” một tiếng vang thật lớn , cả đảo nhỏ chợt lung lay ba cái, vị trí mà bị còn rùa lớn đó chụp vào, bốn phía bị nứt ra giống như một chiếc mạng nhện, bụi đất tung bay, giống như một đám mây hình nấm bay lên trời. Đường Phong trong lòng căng thẳng, đây là sức mạnh lớn nhất hắn được thấy kể từ khi trào đời đến nay. Trận chiến lần trước với Thiết Đồ sức mạnh đánh tan cả một cái quảng trường cũng đủ kinh khủng rồi, nhưng nếu như so với con rùa lớn này cũng chỉ như đồ đệ gặp sư phụ , hoàn toàn không thể sánh bằng. Không đợi Đường Phong đứng vững thân mình, con rùa lớn liền quét cái đuôi về phía đó, trong gió vang lên tiếng ô ô đặc biệt, Đường Phong cũng không dám chậm trễ chút nào, đã sớm nhảy cao người lên, tránh cho bị luồng khí cường đại đó ảnh hưởng tới, người lơ lửng ở giữa không trung, ánh mắt tập trung, xuyên thấu qua làn tro bụi mịt mùng đầy trời tìm được vị trí đầu của con rùa to lớn kia, thân mình chợt lao thẳng xuống , trực tiếp nhảy lên trên cổ của con rùa lớn kia. Thiên Binh toái tinh trong tay nháy mắt bắn ra, bất ngờ bắn ra cách đó hai thước, Đường Phong đứng vững vàng, sử dụng toàn bộ sức mạnh của bản thân, trên miệng trầm thấp quát lên : - Hãy bỏ ta ra! Ánh sáng rực cả một bầu trời, hóa thành sự tấn công cuồng bạo, tất cả đều trúng vào một vị trí trên cổ của con rùa lớn. Những tiếng “Đinh đinh đang đang” liên tiếp vang lên, những đốm lửa nhỏ văng ra khắp nơi, thật giống như là đao kiếm va chạm vào nhau vạn phần kịch liệt vậy. Đánh xong một chiêu, Đường Phong tập trung nhìn xuống, lại thấy vị trí mà mình công kích từ nãy đến giờ, một chút giấu vết cũng không hề có, chứ đừng nói đến làm cho con rùa lớn đó bị tổn thương được. -Quả nhiên là bất thường vô cùng! Đường Phong thầm mắng một tiếng, mặc dù đã sớm biết con rùa ngoài biển này mình đồng da sắt, sức mạnh phòng ngực cực kì dũng mãnh, vốn cũng chỉ muốn thử một lần công kích nó theo suy nghĩ, nhưng Đường Phong vẫn có chút thất vọng Phòng ngự như vậy không chỉ là mạnh mẽ? Mà quả thực là vô cùng hoàn mỹ, là vô địch! Chính mình dùng một chiêu công kích với toàn bộ sức mạnh mà ngay cả một chút dấu vết cũng không hề lưu lại, điều này thực sự là quá đả kích người rồi. Lúc trước khi cùng với Thiết Đô chiến đấu, một kích toàn lực của mình, còn có thể phá vỡ kim quang phòng hộ của hắn . Thất vọng rồi lại thất vọng, nhưng Đường Phong vẫn không hề có ý muốn buông tha cho nơi đó. Cả người đều ở trên người rùa biển chạy nhanh về phía trước mấy bước, đi đến phía trên chiếc đầu to lớn của nó. Hai con mắt đỏ rực kia, đang ở dưới chân của mình, phát ra một loại ánh sáng kinh người. Ở khoảng cách gần như vậy quan sát ánh mắt của nó, cho dù là Đường Phong cũng khống chế không được mà tim đập nhanh hơn, quá to lớn, Đường Phong có cảm giác như cả người mình, cũng không thể to bằng ánh mắt của nó. Hơn nữa, con rùa biển này cũng không biết là đã sống bao nhiêu năm rồi, làn da nhìn qua vừa khô vừa nhăn nheo, lại có điểm giống như một miếng giáp bị vỡ ra. Khẽ cúi người xuống, Đường Phong luồn một tay vào một mảnh vảy trên người con rùa lớn, cầm ngược Toái Tinh, hung hăng đâm vào một con mắt của nó. Ở trong tình thế nguy cấp như vậy, con rùa lớn trong nháy mắt liền đóng lại mắt của mình. “Đinh…” Một tiếng, đòn tấn công của Đường Phong lại không hề nguy hại gì đến nó, cũng khiến cho lực đạo bắn ngược lại khiến cho thân thể của hắn khẽ mất trọng tâm, thẳng tắp từ trên đầu con rùa rơi xuống. Thời điểm lướt qua phía trước miệng con rùa Đường Phong thấy nó nhanh chóng mở miệng ra, cái cổ chợt nhấc về phía trước, thật không thể ngờ rằng nó lại hướng về phía cái mông của mình mà cắn tới. Đường Phong vung chân lên, đá một đá vào phía cằm con rùa lớn, mượn lực đạo ngược lại của nó, thân thể quỷ dị bị chặn lại, sai một li liền từ miệng con rùa mà bắn ra phía ngoài mà chạy trốn, đồng thời ném một túi độc La Sát vào mồm con rùa khi nó còn chưa kịp ngậm lại. Vừa rơi xuống mặt đất, Đường Phong cũng không có quay đầu lại mà nhảy ra xa vài chục trượng, sau lưng ứa ra một mảnh mồ hôi lạnh. Nếu như vừa nãy mà để cho lão rùa đen này cắn trúng… thì mình thực sự là sẽ chết ở nơi này mất rồi, nơi eo bụng lại một trận đau nhức, động tác mạnh mẽ như vậy, khiến cho Đường Phong vốn đã bị thương lại càng thêm thương tích. Ngẩng đầu nhìn về phía con rùa lớn, con rùa lớn cũng đang không ngừng lắc lư cái đầu, hai chân trước cũng không ngừng mà dậm trên mặt đất, cái đuôi khổng lồ kia cũng không ngừng lay động, quét toàn bộ cát đá trên đảo nhỏ bay tứ tung, trời đất không có chút ánh sáng nào. Hơn nữa, từ trong chiếc miệng khổng lồ của nó, không ngừng chảy ra một dòng máu đỏ tươi. Độc La Sát, loại độc cực mạnh này cuối cùng cũng đã có một chút tác dụng, con rùa khổng lồ phía trước bây giờ đang phải chịu sự thống khổ vô cùng, chỉ có động tác cuồng bạo mới có thể khiến cho nó giảm bớt được một chút thống khổ. Nhưng độc dược mà có thể khiến cho một người nhanh chóng chết, vậy mà đối với con rùa này cũng lại chỉ có một chút tác dụng như vậy mà thôi. Đối với loại độc dược như vậy mà nó ngay cả một chút cũng không hề say, có thể thấy được bản thân nó đối với các loại độc dược có sức chống đỡ mạnh như thế nào, độc La Sát cũng chỉ có thể mang đến một chút đau đớn cho nó mà thôi. Trong sự điên cuồng giãy dụa, con rùa đột nhiên lại đưa đầu nhắm ngay phương hướng của Đường Phong . Dường như là một loại phản xạ có điều kiện, Đường Phong lập tức tránh về phía bên kia, chỉ trong nháy mắt động tác của hắn, con rùa lớn đột nhiên lại há to miệng, phát ra một tiếng gầm thét cực kì tức giận. Bên trong tiếng gầm gừ, miệng nó tràn đầy mùi hôi thối của máu loãng, giống như là một trận mưa phun đến vị trí mà Đường Phong vừa đứng, trong nháy mắt cả mảnh đất kia liền nhiễm một màn mưa máu, khắp nơi đều là màu đỏ sẫm. Nguy hiểm thật, Đường Phong trong lòng cảm thấy thực là may mắn, may là nhờ trực giác chiến đấu nhanh nhạy của mình, nếu vừa rồi không mau chóng tránh về phía bên cạnh, mà lại đứng tại chỗ đó nhảy lên…Vô cùng có khả năng sẽ bị máu kia dính vào người. Bên trong máu loãng kia, nhất định là vẫn còn dược tính của độc La Sát.