Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 271:Tác dụng của xuân dược

Nghe được hai chữ này, hai tròng mắt đại mĩ nhân mở lớn, lửa lớn hừng hực, quát một tiếng: - Ta liều mạng với ngươi. Cũng không biết khí lực sinh ra từ đâu, nàng trực tiếp bổ nhào vào Đường Phong trên mặt đất, cả thân thể đẫy đà cưỡi bên hông Đường Phong, hai bàn tay trắng như ngọc nhéo nhéo ở cổ Đường Phong, nàng dùng hết toàn lực, rõ ràng là muốn bóp chết hắn tại chỗ. Sau khi trúng Túy Ngư Thảo, khí lực nàng còn lại không nhiều, Đường Phong có cảm giác hơi căng ở cổ, căn bản không ảnh hưởng tới hô hấp. Dù vậy, bị một nữ nhân cưỡi trên người như vậy còn ra thể thống gì nữa, muốn nâng nàng dậy rồi cho mấy cước, trong lòng Đường Phong cũng đang hừng hực lửa cháy, giơ tay lên, xiên ở khuôn mặt nàng, hung hăng đẩy ra, nàng lồm cồm bò dậy, Đường Phong uy phong như hổ nhảy, cưỡi ngược lại trên người đối phương, hai chân giang rộng ra, đè chặt hai cánh tay nàng trên bờ cát, gắt gao ấn chặt, tay trái nhéo ở cổ nàng, tay phải thành quyền, để ngón giữa trồi lên, hình thành một thứ có tính sát thương cao, hướng về trán đối phương gõ một hồi, vừa gõ vừa nói: - Ngươi dám đá ta, ngươi dám đá ta, dọa thiếu gia ta sao? Nói cho ngươi biết, không phải rình ngươi, lúc đó chỉ là vô tình đi ngang qua, ngươi còn muốn đánh đánh giết giết, chẳng qua là muốn nhìn thân thể ngươi, chẳng lẽ phải đền mạng sao? Cùng lắm thì thiếu gia ta cho ngươi xem lại của ta, có cái gì mà đắc ý, da ngươi so với than còn đen hơn gấp bội, ngươi cho là thiếu gia ta cam tâm tình nguyện coi lén ngươi à? Đường Phong không biết bản thân đang nói cái gì, thần trí mơ mơ màng màng, hết thảy động tác cũng chỉ xuất phát từ một phản ứng tự nhiên. Nữ nhân nằm dưới thân Đường Phong, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào hắn, đầu tiên là dùng sức lay động thân thể, nhưng căn bản không thể nhúc nhích, ngược lại như thế lại khiến cho bụng nàng và thân thể hắn có chút tiếp xúc thân mật. Bị Đường Phong giáo huấn như một đứa trẻ, sau một hồi bị gõ, trán nàng đỏ ửng, mắt đột nhiên ươn ướt, nước mắt chảy ra. Từ nhỏ tới lớn, nàng chưa từng trải qua vũ nhục này, bị tên tiểu dâm tặc này cưỡi lên người, chẳng những hai lần lén nhìn mình nghịch nước, lại còn sỉ nhục làn da mình, nhìn chằm chằm vào người mình. Lại còn dùng “Xuân dược”, khó tránh mình cảm thấy bị sốt, toàn thân nóng rực. Nàng biết rõ sau khi trúng phải xuân dược thì sẽ có phản ứng gì, cũng biết mình sắp gặp phải thứ gì. Bây giờ nàng chỉ có một nguyện vọng, đó chính là trước khi mình bị mất hết ý thức thì có thể giết tên tiểu dâm tặc này trước, như vậy mới có thể bảo vệ sự thanh bạch của thân thể. Nước mắt của nàng đánh thức thần trí của Đường Phong, hắn ngừng lại giơ tay lên, không ngừng lẩm bẩm nói: - Ngươi khóc cái gì? Ta đã làm gì ngươi a. Ta bình thường không đánh nữ nhân, nhưng là ngươi cũng bá đạo quá đi. Nhìn ngươi vài lần, ngươi không mất đi tí thịt nào, thế mà còn đánh người. Nhân cơ hội này, nữ nhân ở dưới thân Đường Phong vặn vẹo một hồi, vất vả đưa hai cánh tay ra chỗ đầu gối hắn rút ra, hướng lồng ngực Đường Phong đánh tới, đánh một hồi chưa đã ghiền, lại nắm lấy cái tay Đường Phong đã gõ mình, đặt vào miệng hung hăng cắn. Mặc dù giờ phút này nàng không có bất kỳ lực đạo nào, nhưng lại cắn rất đau, Đường Phong kêu thảm một tiếng, tức giận nói: - Làm sao còn cắn người? Nữ nhân nghiến răng, thuận thế dùng hai tay kẹp bả vai Đường Phong, không cho hắn ngọ nguậy, đôi chân nhỏ dùng sức đá tới bụng hắn, đạp hắn lật ra, nữ nhân đắc thế không buông tha lại bò lên trên người Đường Phong. Đường Phong không vừa, đem nàng lật qua, một lần nữa ở trên người nàng, không đợi Đường Phong ngồi vững, đối phương lại trở mình lên. Hai người đồng thời ôm nhau, không ngừng ở trên bờ cát bò tới bò lui, nhìn qua thật mập mờ cực điểm,mập mờ cực điểm a Hai người hiện tại không thể vận dụng cương khí, Đường Phong do di chứng phát tác, mà đại mỹ nữ là do bị trúng hai loại dược vật, khí lực cả hai người mười thì mất chín, chỉ còn lại một chút miễn cưỡng duy trì động tác. Mặc dù đã duy trì sức chiến đấu, nhưng bộ dạng hai người bây giờ, càng nhìn càng giống hai tiểu hài tử đánh nhau, uốn éo không tách rời… Không bao lâu, trên người Đường Phong và nữ nhân kia dính đầy cát, tóc tai, quần áo, bộ dạng ngốc nghếch cực điểm. Một người là vì bảo trụ sự trong sạch của mình, một người là vì bảo trụ tính mạng của mình. Lúc mới bắt đầu hai người trở mình rất nhanh, ngươi ở trên ta hả, ta ở lại trên ngươi, vòng đi vòng lại. Nhưng là, tốc độ dần chậm lại, thời gian sau một lúc mới trở mình được, cuối cùng dừng lại…. không động nữa. Đường Phong là nam nhân, khí lực mạnh hơn, cuối cùng chiến thắng ở thời khắc quan trọng, cả người nằm trên người nữ nhân kia, vừa vặn vùi đầu vào ngực cô nàng. Cả hai người thở phì phò, mặt nữ nhân đỏ bừng, thẹn thùng cùng bi phẫn, tiện nghi của nàng bị tên tiểu dâm tặc này chiếm sạch, nhìn cũng nhìn rồi, động cũng động rồi, hiện giờ… Hiện giờ hắn còn dụi đầu vào ngực mình… Mình còn cảm nhận được hơi thở của hắn, nóng hầm hập, ngứa ngáy khiến bản thân khó chịu. Hiện tại, Đường Phong có cảm giác mềm, mềm quá, mềm làm cho người ta không kiềm chế được, không nghĩ ngợi gì được nâng đầu lên, mặc dù không còn chút khí lực nào mà ngọ nguậy. Trong mũi quanh quẩn mùi thơm nhàn nhạt, đây là hương thơm của thân thể nữ nhân. Một phen đả đấu, hiện tại di chứng phát tác, càng nhận thấy ảnh hưởng Túy Ngư Thảo, Đường Phong càng không khống chế được, ý thức nhanh chóng mờ dần đi, trước khi hôn mê, hắn chỉ kịp mơ màng về một ý niệm: nữ nhân này... Rốt cuộc là cảnh giới gì? Như thế nào hai dược vật cũng không khống chế được nàng? Ý niệm chuyển trong đầu xong, nháy mắt bóng tối ập đến. Đường Phong không lo cho bản thân mình lắm bởi vì còn có Linh Khiếp Nhan thủ hộ, thời khắc nguy hiểm, nàng nhất định không mặc kệ mình, Giờ phút này Đường Phong hoàn toàn buông lỏng tinh thần, thân thể ngủ say, Linh Khiếp Nhan muốn không chế thân thể hắn thực dễ như trở bàn tay, nhưng nàng không dám, Sử dụng Tá Thi Hoàn Hồn, năng lực thân thể Đường Phong đã tới cực hạn, nếu lúc này tiếp tục chiếm cứ thân thể hắn chỉ làm cho thân thể hắn quá tải, sẽ làm ra tình huống xấu nhất, vời vì thân thể hắn không chứa nổi tinh hồn mình. Nàng hiện tại chỉ có thể im lặng quan sát nữ nhân kia, nếu nàng ta liều mạng làm thân thể Đường Phong xảy ra chuyện gì, Linh Khiếp Nhan sẽ bảo vệ thân thể hắn. Cảm nhận được hô hấp Đường Phong dần vững vàng, nữ nhân cười khổ một tiếng, thử hắn: - Ngươi. Không có bất kỳ phản ứng, hắn thật sự là ngất đi. Ngất đi cũng tốt, đẩy mình tới mức này, tiểu dâm tặc này đúng là số chết đã đến. Nằm ở trên bờ cát, nữ nhân không ngừng an ủi mình, nằm trên người mình chẳng qua là một khúc gỗ,một khúc gỗ mục mà thôi, tâm tình nữ nhân như thế mới dịu đi một chút. Một lúc sau, ảnh hưởng của thuốc kia với nàng mất dần đi, chờ đợi giây láy, khí lực liền chầm chậm hồi phục. Trước tiên nữ nhân đạp Đường Phong xuống dưới, đứng dậy nghiến răng nghiến lợi, dùng ánh mắt như một loại cây ăn thịt nhìn Đường Phong trên mặt đất, ngực phập phồng, lạnh lùng nói: - Tiểu dâm tặc, hôm nay ta giết ngươi, chẳng qua là do ngươi gieo gió gặt bão, là ngươi làm nhục người ta quá đáng, không trách được ta. -o0o-