Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 285:Ô Long bảo không nuôi phế vật. (Thượng+ Ha)

Đường Phong cùng Cừu Thiên Biến đưa mắt nhìn nhau một cái, mệt nhọc trong người thoáng cái đã đi đâu mất dạng, giống như gió cuốn bay thẳng tới bàn đặt bánh bao và cháo trắng, lấy phần bữa sáng của mình. Đám đồ ăn này sớm đã chuẩn bị xong xuôi, Đường Phong cầm lên thì vẫn còn nóng hổi, chứng tỏ vừa dọn ra không lâu. Cháo trắng thì có một bát lớn, bánh bao bốn cái, trừ loại đô con như Thiết Đồ, phần lớn đều có thể cảm thấy no bụng. Đường Phong nghĩ một chút, lại đem bốn cái bánh bao gói lại rồi bỏ vào trong ngực áo, vừa định bưng bát cháo lên húp vài hớp, liếc mắt đã thấy Cừu Thiên Biến cũng đã làm như vậy. - Ngươi định làm gì? Đường Phong ngạc nhiên hỏi. Cừu Thiên Biến nhìn hắn một cái, uể oải đáp lời: - Ngươi muốn làm gì thì ta cũng chính là làm cái đó. - Ha ha! Đường Phong nghe xong cười một tiếng, thầm nghĩ cũng không uổng công kéo ngươi chạy tới chạy lui đủ năm vòng, Cừu Thiên Biến quả nhiên là người coi trọng tình nghĩa. Thấy hành động của hai người, Độc nhãn quái nhân cười lạnh lùng: - Ở trong Ô Long bảo, tốt nhân là không nên quản đến người khác. Hai người bĩu môi, không thèm nhìn đến lão. Vừa ngồi chồm hổm trên nền đất, vừa xì xụp húp cháo trắng còn đang nóng, lại một bên nhìn qua đám người đang chạy về bảo, giao thẻ bài ngà voi cho Độc nhãn quái nhân, bọn họ vừa định quay đầu chạy tiếp thì bỗng nhiên, Độc nhãn quái nhân đã ngăn lại: - Không cần chạy nữa, hết giờ rồi. Đám người bị cản lại cứ như được tháo gánh nặng trên lưng, ngã ngồi xuống đất, càng không ngừng hào hển thở dốc. Cừu Thiên Biến thổn thức: - Đường huynh a, ta cảm thấy mình từng tuổi như vậy rồi, nhưng mà chuyện duy nhất làm đúng cũng chỉ có kết giao bằng hưu với ngươi, bằng không hôm nay cũng giống y như họ, mệt đến chết mà cũng không có gì ăn. - Ngươi được ăn cũng là nhờ năng lực cương tâm của ngươi, nói cho cùng cũng là năng lực của chính mình, cho nên mới nói, dựa vào người khác mà có được thì không tốt. - Cũng đúng. Cừu Thiên Biến cười cười, mặc dù lão được Đường Phong kéo theo, nhưng bản thân bỏ ra không ít, nếu không vừa rồi cũng không đến nỗi như đèn cạn dầu vậy. Ăn xong rồi, cho dù không được no lắm, nhưng chí ít cũng khôi phục lại một chút khí lực, Độc nhãn quái nhân mở miệng nói: - Ăn sáng xong có một canh giờ để khôi phục, các ngươi hiện tại có thể vào trong bảo đả tọa. Một lát sau lại trở ra. - Không cần, ở đây cũng được. Đường Phong nói. Cừu Thiên Biến cũng gật đầu, mặc dù ở bên ngoài vô cùng huyên náo, nhưng chẳng qua cũng chỉ là đả tọa khôi phục một chút mà thôi, cũng không phải tu luyện, cho nên không bị ảnh hưởng gì nhiều. - Tùy các ngươi. Độc nhãn quái nhân đảo đảo mắt. Một lúc lâu sau, tất cả mọi người quay về Ô Long bảo cũng đã bị ngăn lại, lại tụ tập ngay trước bảo, trong lúc nhất thời lại cảm thấy mê man hạnh phúc. Chính là vì mỗi người trong số họ đều chưa có hoàn thành đủ năm vòng, phần lớn chỉ mới được có ba vòng qua lại mà thôi, có rất ít người chạy được bốn vòng, mà lúc này, lần thí luyện đầu tiên hiển nhiên cũng đã kết thúc. Thời gian lại qua thêm nửa nén hương, căn bản tất cả đều đã có mặt ở đây. Đường Phong và Cừu Thiên Biến nhân lúc mọi người nghỉ ngơi, lén lén lút lút gọi ba người Thiết Đồ, đem mấy cái bánh bao khi trước giấu đi đưa cho bọn hắn. Thiết Đồ đang đói tới mức hai mắt nổ đom đóm, loại to xác như hắn tự nhiên mỗi bữa phải ăn không ít, một bữa không ăn liền cảm thấy đói muốn chết, giờ phút này nhìn thấy bánh bao hai mắt liền phát ra ánh sáng lục chói lòa, vô cùng kích động: - Bánh bao lấy ở đâu? Vừa nói, vừa dùng tay chụp lấy. Thu Tuyệt Âm ở bên cạnh hung dữ trừng mắt, liếc hắn một cái. Cánh tay đang vươn ra của Thiết Đồ khựng lại giữa không trung, cau mày nhìn Đường Phong và Cừu Thiên Biến, nói: - Là hai ngươi chắt chiu bữa ăn của mình đưa ra đây sao? Hai người cũng biết giấu không được, tự nhiên là gật đầu: - Ừm. - Hai người các ngươi nhịn được nhiều như vậy, đã ăn no chưa? Thu Tuyệt Âm mở miệng hỏi. Đường Phong thẳng thắn trả lời: - Ăn no là không thể nào, nhưng buổi sáng thí luyện đã cực khổ đến như vậy rồi, nếu không ăn chút gì mà nói, khó mà vượt qua được ngày hôm nay, nên các ngươi cũng đừng từ chối, nếu chúng ta là bằng hữu thì nên quan tâm tới nhau, giúp đỡ lẫn nhau. Ngày sau nếu chúng ta có gì, cũng phải nhờ các ngươi hỗ trợ. Cừu Thiên Biến cười nói: - Đường huynh đã thẳng thắn như vậy, ta cũng không giấu diếm làm gì, cho các ngươi những thứ này, là chỉ hy vọng mọi người có thể cùng nhau sống sót, như thế mới có cơ hội trợ giúp lẫn nhau. Thiết Đồ đưa ánh mắt phức tạp nhìn về phía Đường Phong và Cừu Thiên Biến, hai nàng kia cũng như vậy. Một lát sau, Thiết Đồ nói: - Nếu đã là tâm ý của các ngươi, Thiết Đồ ta cũng không khách sáo nữa, nói một câu thôi, huynh đệ tốt đồng cam cộng khổ! Vừa nói, vừa đưa tay nhận bốn cái bánh bao của Đường Phong, lén chia ra làm hai phần đưa cho Hà Hương Ngưng và Thu Tuyệt Âm, sau đó lại nhận hai cái bánh bao từ tay Cừu Thiên Biến, ngồi xổm xuống, giấu tâm sự trong lòng mà bắt đầu nhai nuốt từng ngụm lớn. Thiết Đồ cúi thấp đầu, hai mắt có chút ửng đỏ, trong lòng không ngừng xúc động mãnh liệt. - Cảm ơn. Hà Hương Ngưng và Thu Tuyệt Âm cùng gật đầu với Đường Phong và Cừu Thiên Biến, sau đó bắt đầu lặng lẽ ăn. Cừu Thiên Biến khẽ cười, tới bên cạnh Thiết Đồ, kín đáo đem hai cái bánh bao còn lại cho hắn rồi nói: - Ngươi cao to như vậy, sức ăn chắc chắn không phải là nhỏ, nên ăn nhiều một chút. Thiết Đồ cũng không giả vờ khách khí làm gì, tự nhiên không hề từ chối, cá tính của hắn là vậy, hễ ai trong lúc khó khăn thi ân với hắn, hắn sẽ không nói cảm ơn gì cả, nhưng sẽ giữ mãi trong lòng, ngày sau có dịp sẽ tận tình báo đáp. Lúc hai nàng ăn bánh bao, trong đám đệ tử chưa hoàn thành thí luyện có rất nhiều người nhìn thấy, cả đám trợn mắt lên nhìn các nàng, càng nhìn càng không ngừng liếm môi, ngay cả môi cũng muốn nứt ra rồi. Bị một loạt ánh mắt nhìn chăm chú, hai nàng cũng cảm thấy không được tự nhiên, chỉ còn cách xoay lưng lại mà tiếp tục ăn. Năm người ăn hai phần điểm tâm, căn bản là không một ai no cả, nhất là khi buổi sáng hao tổn nhiều cương khí và thể lực như vậy, thân thể đã ở trong tình trạng suy yếu, sức ăn tất nhiên cũng tăng lên rất nhiều. Bỗng nhiên, một tiếng hét thảm vang lên, ngay sau đó một bóng người bay lên, té thẳng xuống đất, Độc nhãn quái nhân cầm một cây roi đen tuyền, không ngừng cười âm hiểm: - Sao? Không hoàn thành thí luyện mà cũng dám léng phéng mò tới ăn vụng à? Đầu roi của lão còn đang trói chặt trên người một đệ tử Ô Long bảo, xem ra người này đã đói tới cực điểm, thấy đồ ăn còn trưng ra ở đó liền lén lén đi trộm một chút, nhưng không ngờ lại bị Độc nhãn quái nhân phát hiện, trực tiếp kéo lại. Người bị roi dài trói lại này lồm cồm bò dậy, phẫn nộ nói: - Một canh giờ ba trăm dặm, các ngươi đây muốn làm khó dễ người khác thì có, chúng ta chẳng qua chỉ là Huyền giai, làm thế nào có thể hoàn thành khảo nghiệm như vậy được? -o0o-