Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 293:Chuyện tốt, chuyện xấu. (Thượng_ha)

Phi Tiểu Nhã nói: - Vốn là ta để cho ngươi chiếu cố hắn một hồi, đừng để hắn gặp phải chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng. Độc nhãn quái nhân cười khổ nói: - Sao ngài không nói rõ ra, hại cái thân già này của thuộc hạ gặp tai bay vạ gió. Ngày mai ta sẽ khôi phục lại đinh mức huấn luyện của hắn như những ngày hôm trước. - Không! Phi Tiểu Nhã nghiêm túc lắc đầu: - Trong vòng một canh giờ hắn rõ ràng có thể chạy được sáu vòng, xem ra cực hạn của hắn còn chưa bị bức bách ra. Ngươi lần này tuy rằng hiểu nhầm ý tứ của ta, nhưng cũng là một chuyện tốt. - Cái này! Thế là vẫn tiếp tục?. Độc nhãn quái nhân hỏi ý kiến, nói. - Tiếp tục, bảo trì cường độ như hôm nay. Phi Tiểu Nhã nhẹ gật đầu: - Ta muốn nhìn xem,trong vòng một canh giờ hắn có thể hay không, chạy được mười vòng. Mặt khác ngươi cẩn thận quan sát hắn, nếu cảm thấy có cái gì nguy hiểm đến tính mạng, thì không để cho hắn tiếp tục nữa. - Thuộc hạ đã biết. Độc nhãn quái nhân gật đầu nói - Đường Môn... Phi Tiểu Nhã lẩm bẩm nói, tên tiểu tặc này đến tột cùng có thể kích phát được bao nhiêu tiềm lực, cần thời gian bao lâu mới có thể chính thức trở thành Thiên giai cao thủ, chỉ khi nào đạt đến Thiên giai, ngươi mới có tư cách cùng bản bảo chủ ngang hàng nhau mà nói chuyện. Độc nhãn quái nhân lấm la lấm lét, nhìn Phi Tiểu Nhã, khẽ nói: - Bảo chủ đại nhân, thuộc hạ có lời này không biết là có nên nói ra hay không, tên tiểu tử Đường Môn này tuy rằng rất tuấn tú, nhưng cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi a. Bảo chủ đại nhân nếu mà cùng hắn đúng một chỗ.... thoạt nhìn giống như là tỷ đệ. Hơn nữa hắn chẳng qua chỉ là một tên Huyền giai nho nhỏ, là một tên đệ tử của Ô Long Bảo, cùng ngài quả thực là.. là .... - Ngươi có ý tứ gì? Phi Tiểu Nhã sắc mặt bất thiện quay đầu nhìn hắn một cái. - Khục khục.... là thuộc hạ nhiều lời. Độc nhãn quái nhân ngượng ngùng nói. - Sự tình của nhân gia, cần ngươi quản hả! Phi Tiểu Nhã chu miệng nói - Đúng vậy, đúng vậy nếu có một người nam tử nào có thể thực sự khiến ngài biến thành một nữ tử, thuộc hạ cũng vì ngài mà cao hứng. - Có phải vừa nãy chưa ăn đủ đòn phải không, ngươi lại ngứa da, ngứa thịt rồi hả? Phi Tiểu Nhã sắc mặt đỏ bừng, gắt: - Không còn chuyện gì thì cút ngay, còn nán lại đây làm ô uế phòng ta hả? - Vâng, vâng! Thuộc hạ xin cáo lui! Độc nhãn quái nhân cung kính chắp tay hành lễ, chậm rãi bước ra ngoài, thời điểm đi tới cửa phòng chợt quay đầu lại hỏi: - Bảo chủ, Không Dư Hận thủy chung là người của Tạ Tuyết Thần, người muốn thuộc hạ tìm một cơ hội làm cho hắn biến mất không? - Ngươi không cần đa sự. Phi Tiểu Nhã nghiêm mặt nói: - Hiện tại không thể giết Không Dư Hận, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ! Hắn chẳng qua chỉ là một con tốt thí, giết hay không cũng đều không quan trọng.. quan trọng là... tên cầm thú Tạ Tuyết Thần! - Vâng, thuộc hạ đã hiểu. Lúc độc nhãn quái nhân đi ra khỏi phòng, hắn bị một vị thị nữ của bảo chủ đại nhân trừng mắt, nói: - Ai bảo ngươi khiến cho bảo chủ tức giận, bị đánh cũng đáng đời! Độc nhãn quái nhân lắc đầu, cũng không có thời gian đôi co với nàng. Đi tới đại môn tiểu viện lại phát hiện ra có một đạo nhân ảnh chặn đường mình, nhìn kỹ lại, hóa ra là Đái chấp sự. Quả thực, Đái chấp sự người này chẳng những trong mắt Đường Phong là một kẻ thần bí, cho dù là toàn bộ Ô Long Bảo cũng chính là một tồn tại thần bí, ngoại trừ bảo chủ đại nhân cùng một số người ra, cơ bản không ai biết được thân phận thực sự của hắn là gì, ngay cả độc nhãn quái nhân cũng vậy. Lúc bình thường, mọi người đều gọi hắn là Đái chấp sự, nhưng chưa từng thấy hắn chính thức quản thúc qua bất cứ chuyện gì của bảo nội, chỉ là quyền lực hắn vô cùng lớn, có thể nói ngoại trừ bảo chủ Ô Long Bảo Phi Tiểu Nhã ra, không ai có quyền lớn hơn hắn cả. Độc nhãn quái nhân cũng từng suy đoán hắn có thể là người thân của bảo chủ đại nhân, nhưng nhìn quan hệ của hai người lại không giống lắm, thực sự là khiến cho người ta nghi hoặc. Hơn nữa người này âm lãnh khiến cho người khác cảm thấy vô cùng sợ hãi, ngay cả độc nhãn quái nhân cũng không dám trêu trọc hắn. Người này đã sống ở trong Ô Long Bảo rất lâu rồi, nhưng hành tung có chút phiêu hốt bất định, thường thường mấy tháng thậm chí một năm cũng không gặp qua hắn, cứ cách một khoảng thời gian ngắn hắn mới xuất hiện bên trong Ô Long Bảo,ở lại nơi này không quá nửa tháng sau đó lại biến mất. Nhưng lần này lại có chút kỳ quái, Đái chấp sự đã trở về từ mấy tháng trước, nhưng cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng rời đi. Người này cho dù hơi quái lại, nhưng độc nhãn quái nhân lại có thể chắc chắn, hắn đối với bảo chủ đại nhân tuyệt không hai lòng. Nếu không bảo chủ đại nhân cũng không để mặc hắn có quyền lực lớn như vậy, hơn nữa toàn bộ Ô Long Bảo hắn lúc nào cũng đều có thể tự do ra vào. Nhìn thấy Đái chấp sự mặt đầy tươi cười, độc nhãn quái nhân khóe miệng co quắp có chút co quắp, ngượng ngùng nói: - Chấp sự có chuyện gì vậy? - Nghe được thanh âm gì đó , nên tò mò qua đây nhìn xem. Đái chấp sự nhàn nhạt nói, vừa nói vừa không ngừng chăm chú nhìn vào trên người độc nhãn quái nhân. - Như thế nào? Ngươi khiến nàng tức giận? Độc nhãn quái nhân cười khổ một tiếng: - Ân, bị ngược đãi một trận! - Tiểu nha đầu lại có thể cam lòng ra tay! Đái chấp sự khẽ cười một tiếng: - Không niệm tình ngươi là nguyên lão Ô Long Bảo sao? - Ta đoán chừng là giận thật. Độc nhãn quái nhân thầm nghĩ, bản thân mình cũng là tự chuốc lấy vạ, ngày hôm qua khi nàng dặn dò mình rõ ràng đã lộ ra một ít thần thái nhi nữ, bản thân mình cũng đã phỏng đoán rồi, nhưng lại không có tin tưởng phán đoán của bản thân, cho nên hôm nay chẳng những không có chiếu cố cho Đường Môn, ngược lại còn ngược đãi hắn không ít. - Vì nguyên nhân gì? Vì nam nhân sao? Đái chấp sự nhìn thẳng độc nhãn quái nhân nói: Nếu người khác mà hỏi chuyện này, độc nhãn quái nhân cho dù như thế nào cũng sẽ không hé răng nói nửa lời, nhưng Đái chấp sự không phải là người bình thường, ngẫm nghĩ một lát, độc nhãn quái nhân vẫn đem sự tình ngày hôm qua bảo chủ đại nhân dặn dò, cùng với đãi ngộ ngày hôm nay của bản thân, ủy khuất nói: - Chấp sự ngươi nói xem, tiểu nha đầu này có phải là hơi quá đáng hay không, ta có nói nữ nhi lớn rồi tâm tư để hết ở bên ngoài, nàng còn sống chết không thừa nhận. Tên tiểu tử Đường Môn kia thực sự tốt như vậy sao? Đái chấp sự hai mắt tỏa sáng nói: - Ah? Xem ra sự tình quả thực là như thế Độc nhãn quái nhân ngạc nhiên nói: - Ngài không ngờ đã sớm biết rõ bảo chủ đại nhân đối với tên tiểu tử Đường Môn kia có..... - Ân, vài ngày trước vừa mới phát hiện ra một vài điểm, chỉ là không dám khẳng định, bây giờ nghe ngươi nói vậy, sự tình đã trở nên rõ ràng rồi. Độc nhãn quái nhân buồn rầu: - Đái chấp sự ngài đã sớm nhìn ra manh mối, vì sao không khuyên giải nàng? -o0o- Đái chấp sự cười nói: - Tính cảm, thứ này cũng không phải là cảnh giới cao hay thấp có thể can thiệp vào được. Bảo chủ đại nhân từ nhỏ đến lớn, một mực trưởng thành ở bên trong Ô Long Bảo, nam nhân tiếp xúc qua cũng chỉ có hai tên thô tục cùng quái dị là ngươi và ta, những năm này nàng một mực cố gắng tu luyện, chưa từng biết đến tình cảm nam nữ , nếu như lúc này xuất hiện một nam tử có thể khiến nàng rung động, như vậy tâm tính nữ nhi sớm đã bị đè ép trong vô số năm qua sẽ như cơn sóng thần tràn ra bên ngoài, một khi đã đến thì không thể vãn hồi, mặc dù nàng là Thiên giai cao thủ cũng không cách nào thao túng tâm tình của mình, tâm ma sẽ sinh ra! - Tâm ma? Độc nhãn quái nhân sắc mặt trầm xuống. - Sao có thể như vậy được? Tâm ma chính là một chướng ngại vô cùng khủng bố trên con đường tu luyện mà mỗi người phải đi qua, nếu không trảm trừ được.. thực lực sau này sẽ không có cách nào tiến bộ. Lúc này cũng không phải là thời điểm để bảo chủ đại nhân lo đến chuyện nhi nữ tình trưởng, bởi vì trách nhiệm nàng phải gánh vác cũng không hề nhẹ. - Chấp sự đã biết rõ như vậy, chẳng lẽ không có cách nào giúp nàng? Độc nhãn quái nhân truy vấn: - Chuyện này người ngoài không thể can thiệp vào. Đái chấp sự lắc đầu nói: - Muốn trảm trừ cái tâm ma này chỉ có hai biện pháp, một là giết chết tên tiểu từ Đường Môn kia, hai là để cho hắn ở cùng nàng một chỗ. - Giết Đường Môn. Độc nhãn quái nhân suy ngẫm tính khả thi của chuyện này, nếu như lúc này mà giết Đường Môn, đoán chừng mạng của mình cũng không giữ được, nha đầu kia mà nổi giân, ngay cả Ô Long Bảo cũng có thể lật tung lên, chẳng lẽ bỏ mặc nàng si mê một tên thiếu niên Huyền giai như vậy? - Hiện tại xem ra, nha đầu này quả nhiên vẫn chưa thể gánh vác trọng trách! Đái chấp sự chậm rãi lắc đầu: - Thỉnh giáo? Độc nhãn quái nhân nghiêm túc hỏi: - Với năng lực hiện tại của nàng, chèo chống Ô Long Bảo không phải là việc gì khó khăn. Nhưng nàng có thể dễ dàng rơi vào võng tình cùng với một người nam nhân như vậy, lập tức sẽ bị tình cảm trói buộc, căn bản là không có khả năng chống lại quái vật khổng lổ như Đại Tuyết Cung. Người làm đại sự phải tuyệt thất tình, trảm lục dục! Cho nên ta mới nói nàng hiện tại còn chưa đủ năng lực, cho dù có thể giết Tạ Tuyết Thần cũng không có khả năng đem trọn Đại Tuyết Cung bỏ vào trong túi. Vậy thì cũng chỉ có thể giết Đường Môn rồi, trong mắt độc nhãn quái nhân chợt xuất hiện một tia tàn nhẫn, vì nghiệp lớn của bảo chủ, cho dù hắn phải liều mạng cũng muốn giúp nàng chém cái tâm ma này. Đái chấp sự tựa hồ như nhìn thấu tâm tư của hắn, đứng ở bên cạnh khẽ cười, nói: - Ngươi không nên làm chuyện thiếu suy nghĩ. Vấn đề này đối với nàng mà nói có lẽ là bất lợi nhưng về lâu dài cùng chưa hẳn là chuyện xấu. - Xin rửa tai nghe. Độc nhãn quái nhân vội vàng nói : - Theo ta được biết, tiểu tử Đường Môn này dường như là đã có ý trung nhân rồi, hơn nữa luận thực lực, luận địa vị so với nha đầu kia cũng không chênh lệch bao nhiêu. Hơn nữa Đường Môn rất trọng tình, đối với nữ tử khác sẽ tuyệt đối không có bất cứ tình cảm gì. Cho nên, tiểu nha đầu kia có để ý Đường Môn cũng chỉ là tự mình chuốc lấy khổ mà thôi. - Vậy cũng là chuyện tốt? Đương nhiên là tốt rồi, đợi nàng biết được hết thảy, sẽ khiến nàng vô cùng đau khổ, từ đó có thể chặt đứt tình cảm với Đường Môn, có thể trở thành một người vô tình, vô dục. Đến lúc đó , nàng mới chính thức có thể chưởng quản Đại Tuyết Cung, thử thách này nhất định nàng phải trải qua. Dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tử, nếu không có tình cảm nhân sinh sẽ không hoàn chỉnh được. - Nếu như cảm tình của nàng với Đường Môn quá sâu đậm thì sao? Đái chấp sự âm hiểm cười, nhún nhún vai nói: - Vậy thì xong rồi, Đại Tuyết Cung từ nay giải tán, Lý Đường đế quốc chỉ còn hai thế lực lớn, ta và ngươi sẽ bị vô số người truy sát! Mặc dù hắn nói tỉnh bơ, nhưng độc nhãn quái nhân có thể hiểu được, việc bảo chủ đại nhân có vượt qua được thử thách này hay không có liên quan trực tiếp đến sinh tử tồn vong của mấy ngàn nhân mạng trong Đại Tuyết Cung này. Bảo chủ a, ngài ngàn vạn lần phải kiên trì lên, chẳng qua chỉ là một tên nam nhân lớn nên có chút tuấn tú mà thôi,chứ hắn có khác nam nhân khác chỗ nào đâu, chờ sau này ngài tiếp quản toàn bộ Đại Tuyết Cung, muốn nam nhân như thế nào chẳng lẽ còn không có, mỗi ngày một người cũng được,hay mỗi ngày nhiều người cũng xong,thử hỏi ai dám cản ngài,nhưng mà bây giờ ngài ngàn vạn lần đừng "chết" trong tay tên tiểu tử Đường Môn này a. - Đúng rồi, chấp sự! Đang nghĩ vớ vẩn Độc nhãn quái nhân chợt nhớ tới một chuyện: - Sao ngài lại biết rõ tin tức về tên tiểu tử Đường Môn này như vậy? Chẳng lẽ hai người trước kia đã từng quen biết? Đái chấp sự cười nói: - Ta nói hắn chính là đệ tử của ta ngươi có tin hay không? Độc nhãn quái nhân trầm mặt nói: - Chấp sự chuyện này không buồn cười chút nào! Hắc hắc...! Đái chấp sự âm u cười một tiếng, xoay người chậm rãi biến mất trong bóng đêm, chăm chú nhìn vào bóng lưng của hắn, độc nhãn quái nhân cuối cùng chỉ có thể chậm rãi lắc đầu. Toàn bộ Ô Long Bảo, chân chính quan tâm đến bảo chủ đại nhân cũng không có nhiều người, mọi người chủ yếu cảm thấy nàng đáng sợ. Mặc dù bản thân hắn trước mặt nha đầu kia cũng khúm núm, nơm nớp lo sợ đấy, nhưng trong nội tâm của độc nhãn quái nhân, vẫn chỉ coi nàng là một tiểu cô nương chưa trưởng thành, dù sao chũng chỉ là một nữ tử a. Tương lai của Ô Long Bảo ra sao? Đại Tuyết Cung đi vào con đường nào? Bảo chủ đại nhân, van cầu ngài suy nghĩ cho kỹ đừng “trầm mê” a Ô Long Bảo giai đoạn ma quỷ huấn luyện thứ nhất kéo dài trong suốt thời gian hai tháng. Trong hai tháng này, gần hai trăm người đã chết mất hơn ba mươi người. Lúc đầu người chết tương đối nhiều, nhưng càng về sau số người chết đi càng ngày càng ít. Bởi vì những người còn lại đã dần dần thích ứng với tiết tấu huấn luyện. Đường Phong cùng Không Dư Hận mỗi ngày vẫn bị ngược đãi thảm thương. Ba trăm dặm lộ trình buổi sáng, sau nửa tháng huấn luyện, ngoại trừ Không Dư Hận, Đường Phong cùng Cừu Thiên Biến hoàn thành ra, rốt cuộc không có ai có thể đạt đến trình độ này. Cho dù là một tên đạt đến Huyền giai tầng thứ tư, bắt hắn trong vòng một giờ chạy được ba trăm dặm, hắn cũng không thể làm được. Tận cho đến lúc này, tất cả mọi người mới phát hiện ra bản thân mình bất tri bất giác mỗi ngày đều đã tiến bộ thêm, mỗi ngày lại càng thêm trưởng thành. Cho dù là Thu Tuyệt Âm cùng Hà Hương Ngưng vốn là nữ lưu thân thể yếu ớt, cũng có thể trong vòng một canh giờ chạy được bốn vòng. Biết rõ bản thân đang ngày càng tiến bộ, mọi người càng thêm nhiệt tình huấn luyện, bắt đầu từ ngày đó, oán hận cùng với nguyền rủa bên trong nội tâm mọi người đã hoàn toàn biến mất, mà chuyển thành nhiệt huyết cùng với nỗ lực Mấy người kia có thể làm được, mình không có lý do gì không làm được. Đều là Huyền giai, bản thân mình không thể thua kém ai được, cơ hồ trong lòng mỗi người đều có ý nghĩ như vậy. Trước kia cần trường tiên của đám hắc y nhân thúc ép mọi người mới liều mạng huấn luyện, nhưng bây giờ chính là chủ động liều mạng tu luyện, hiệu quả trước sau chênh lệch vô cùng bất đồng. Trước kia bị thúc ép, bây giờ là tự nguyện, vô luận tâm tình hay thân thể đều cảm thấy mười phần thoải mái. -o0o-