Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 400:Chuyện của nam nhân

Trong khi Bàng Dược Vương bận rộn, Đường Phong không dám làm phiền lão. Đợi lão đắp xong thuốc, Đường Phong mới cất bước tiến vào phòng. Thiết Đồ quay lại, nhếch miệng với Đường Phong, cười cười: - Sao ngươi lại tới đây? - Tới thăm các ngươi! Đường Phong vừa trả lời vừa ném túi đồ trên tay cho Bàng Dược Vương. Bàng Dược Vương đón lấy, mở ra nhìn một cái, giận tím mặt hét lên: - Tiểu tử thối tha! Ngươi có biết thứ này rất quan trọng hay không? Nếu như bị đập nát thì làm thế nào bây giờ? Đường Phong nhún vai không đáp, quay sang Thiết Đồ hỏi: - Thương thế thế nào rồi? Thiết Đồ giơ cánh tay phải của mình lên, khịt khịt mũi nói: - Cánh tay cắt thành ba đoạn. Xương nắm tay cũng vỡ nát vài khối. Phỏng chừng phải nghỉ dưỡng thật lâu mới có thể hồi phục lại. Trách không được lại sưng thành ra như vậy. Thương thế tuy không tính là nhẹ, nhưng dù sao cũng không thương tổn đến gân mạch và đan điền, coi như là may mắn. Lấy thực lực của Địa Giai trung phẩm dám cùng cao thủ Thiên Giai thượng phẩm cứng đối cứng, trong thiên hạ đại khái cũng chỉ có một mình Thiết Đồ có thể làm được. Mặc dù là Đường Phong, trong trạng thái thực lực nguyên bản của bản thân, cũng không dám cùng Phượng Kinh Thanh liều mạng như vậy. Tuy nhiên, thương thế hiện tại của Thiết Đồ cũng là một cái giá thật lớn. Đường Phong biết rõ phòng ngự của Thiết Đồ kiên cố thế nào. Vậy mà lúc đó Phượng Kinh Thanh gần như chỉ dung hai quyền đã phá vỡ phòng ngự đó, cắt nát cánh tay hắn, đánh nát xương tay. Không thể không thừa nhận, Thiên Giai thượng phẩm quả thực luôn có ưu thế áp đảo. - Vết thương nhỏ thôi! Thiết Đồ lơ đễnh nói. Đường Phong quay đầu nhìn qua Cừu Thiên Biến. Hắn vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, trên mặt có chút thống khổ, từ trong cổ họng truyền đến vài tiếng rên rỉ nho nhỏ. - Trên ngực hắn, xương sườn đã gãy bảy đoạn, đoạn xương gãy cắm vào phổi. Tuy nhiên, cầm cự được cho tới bây giờ, coi như tính mạng của hắn không còn nguy kịch nữa. Thiết Đồ lên tiếng giải thích: - Muốn khôi phục hoàn toàn, chí ít cũng phải mất hai tháng tĩnh dưỡng mới được. - Cảm tạ các ngươi! Đường Phong vỗ vỗ vai Thiết Đồ. Khi chiến đấu với Phượng Kinh Thanh, mấy người Thiết Đồ xuất lực không nhỏ. Nếu không phải bọn họ dùng tính mệnh mình ngăn cản truy kích của Phượng Kinh Thanh, Đường Phong căn bản không tìm được cơ hội xuất thủ đánh lén. - Quá khách khí rồi! Thiết Đồ nhếch miệng cười. Lại cùng hắn hàn huyên thêm vài câu, hỏi rõ chỗ nghỉ ngơi của Hà Hương Ngưng, Đường Phong liền rời khỏi chỗ đó. Qua bảy tám lần rẽ trái quặt phải, cuối cùng Đường Phong cũng tìm được hai người Hà Hương Ngưng và Thu Tuyệt Âm. Trong trận chiến này, người duy nhất không thụ thương chỉ có Thu Tuyệt Âm. Công phu quyền cước của nàng so với âm công quả thực quá khác biệt. Đó là lý do trong tất cả các cuộc chiến đấu nàng chưa bao giờ chính diện giao phong với địch nhân, trước sau đều là lấy âm công hiệp trợ công kích. Điều này có thể giải thích tại sao trong bất kỳ hoàn cảnh hung hiểm tới đâu, nàng cũng hoàn toàn không tổn thương gì Chỉ có điều giờ phút này, người được nàng chăm sóc – Hà Hương Ngưng – cũng chỉ có thể sử dụng bốn chữ để hình dung – VÔ – CÙNG – THÊ – THẢM. Quả thực là vô cùng thê thảm. Hai cánh tay hoàn toàn bị băng bó kín mít. Dù vậy, băng vải trắng như tuyết kia vẫn bị máu tươi thấm ướt sũng. Khi Đường Phong loạng choạng bước vào, Thu Tuyệt Âm đang ép Hà Hương Ngưng ăn một chén cháo gạo. Trên mặt Hà Hương Ngưng không có bất cứ biểu hiện thống khổ hay thương tâm gì, có chăng chỉ là dáng vẻ tràn đầy thoải mái, tươi cười. Đại thù đã báo, Hà Hương Ngưng sao có thể không vui? Nữ nhân này chỉ vì báo thù mà sống, cuối cùng cũng đã hoàn thành tâm nguyện lớn nhất đời mình. Hơn nữa lại có thể báo thù sớm như vậy. Vốn Hà Hương Ngưng phỏng chừng mình ít nhất cũng phải mất tới mấy chục năm, luyện tới trình độ tương đương như Phượng Kinh Thanh. Đến lúc đó nếu như Phượng Kinh Thanh còn chưa chết, mình mới có một cơ hội báo thù mong manh. Thế nhưng, lúc này, cơ duyên xảo hợp, dưới sự liên thủ của mình cùng với bằng hữu và Đường Phong, Phượng Kinh Thanh cư nhiên lại bị tiêu diệt. Đây quả thực là một phần đại lễ vượt xa mong đợi. Lúc nhìn thấy Đường Phong, đôi mắt đẹp của Hà Hương Ngưng càng sáng ngời lên, khuôn mặt tràn đầy dáng tươi cười càng thêm lộng lẫy. Thu Tuyệt Âm lại chỉ lạnh nhạt gật đầu với Đường Phong, tiếp tục dùng thìa múc một ít cháo loãng. Hà Hương Ngưng lắc đầu: - Không ăn nữa. Thu Tuyệt Âm bất đắc dĩ, chỉ có thể buông chiếc bát trong tay xuống, đứng lên nói: - Hai người trò chuyện, ta ra ngoài một chút. Đợi khi trong phòng chỉ còn hai người, Đường Phong mới vừa thở hổn hển vừa ngồi xuống bên giường, cúi nhìn hai cánh tay bị băng kín của Hà Hương Ngưng, dịu dàng hỏi: - Cảm giác thế nào? - Rất thỏa mãn! Hà Hương Ngưng chăm chú nhìn Đường Phong nói. - Ta hỏi thương thế của nàng thế nào rồi. Đường Phong gãi gãi trán. - Cái này… Hà Hương Ngưng đưa mắt nhìn phía trên hai cánh tay mình: - Bàng lão nói gân mạch của ta bị tổn thương, cho dù sau này thương thế lành hắn, cũng không thể tu luyện nữa. Ánh mắt Đường Phong nhất thời trở nên u ám: - Nghiêm trọng như vậy sao? Hà Hương Ngưng chậm rãi lắc đầu: - Ta liều mạng tu luyện, nỗ lực đề thăng thực lực, cũng chỉ là vì giết chết Phượng Kinh Thanh. Bây giờ hắn đã chết rồi, ta cũng không cần phải tu luyện nữa. Cho nên chuyện này cũng không còn quan trọng. Có thể nghĩ như vậy thực ra là một chuyện rất tốt. Chỉ ít cũng sẽ không khiến nàng quá bi quan. - Bàng lão chưa nói rõ có thể khôi phục được hay không sao? Đường Phong tiếp tục hỏi - Có! Nhưng cơ hội là rất nhỏ. Hà Hương Ngưng nhẹ nhàng thở dài, hương khí thơm ngát bay vào mũi Đường Phong - Tuy nhiên, ta không muốn sống mệt mỏi như vậy. Chúng có thể hồi phục tới đâu thì hồi phục. Ta cũng không quá quan tâm. - Đồ ngốc! Đường Phong trừng mắt nhìn nàng - Nếu có thể hoàn toàn khôi phục, đương nhiên là không thể buông xuôi. Hà Hương Ngưng le cái lưỡi thơm tho. Mãi cho tới bây giờ, nàng mới biểu hiện ra tư thái đặc thù của một nữ hài ở tuổi như nàng nên có. - Nhưng cho dù ta hồi phục lại, ta biết làm gì đây? Phượng Kinh Thanh đã chết, cuộc sống đột nhiên mất đi mục tiêu. Hiện tại, có thể nói Hà Hương Ngưng không còn quan tâm tới bất cứ thứ gì. - Nói không chừng về sau ta còn cần có nàng giúp đỡ. Đường Phong thuận miệng nói ra. Nói xong lại bổ sung một câu: - Bọn Thiết Đồ có thể cũng muốn nàng hỗ trợ. Sau này nàng cũng không thể bỏ rơi bằng hữu của mình. Nhưng mà, nếu không có thực lực, sẽ không thể nào theo cùng bọn họ. Hà Hương Ngưng cười thản nhiên, nhìn Đường Phong chằm chằm, nhẹ giọng hỏi: - Ngươi muốn ta hoàn toàn khôi phục lại sao? Đường Phong né tránh ánh mắt nàng, yếu ớt nói: - Ta hi vọng là như vậy. Ta cũng không có nhiều bằng hữu. Ánh mắt Hà Hương Ngưng vẫn nhìn Đường Phong chằm chằm, dáng tươi cười trên mặt không giảm, thật lâu mới mở miệng nói: - Ta muốn ăn cái kia! Đường Phong nhìn theo ánh mắt nàng, thấy bát cháo còn đang ăn dở bị Thu Tuyệt Âm đặt qua một bên khi nãy, liền cầm lên, sau đó xúc từng muỗng từng muỗng mà đút cho nàng ăn. Khuôn mặt Hà Hương Ngưng đỏ bừng như say rượu, trong mắt tràn ngập vô vàn hạnh phúc. Ăn xong chén cháo, Đường Phong cầm lên một chiếc khăn lụa đặt bên gối dịu dàng lau lau khóe miệng nàng. Hà Hương Ngưng rất dứt khoát nằm xuống giường, nhẹ giọng nói: - Ngươi ra ngoài đi. Ta muốn nghỉ ngơi một chút. - Được! Đường Phong như được đại xá. Mỗi khi cùng nữ hài này ở một chỗ, Đường Phong luôn luôn cảm thấy một loại áp lực khó hiểu, nhất là khi nàng nhìn mình bằng ánh mắt đặc biệt. Đắp chăn cẩn thận cho nàng, Đường Phong lúc này mới đứng lên thong thả đi ra ngoài. Vừa ra đến ngoài cửa, khóe mắt hắn liếc thấy một người vận bạch y đứng yên lặng bên cạnh cửa. Đường Phong quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy Thu Tuyệt Âm như cười như không nhìn mình. - Khi có thời gian, hãy tới thăm nàng nhiều một chút. Thu Tuyệt Âm nhẹ nhàng căn dặn một tiếng. - Được! Đường Phong gật đầu. Nhìn theo bóng lưng Đường Phong chậm rãi biến mất, Thu Tuyệt Âm mới cười khổ lắc đầu, đi vào trong phòng, ngồi xuống bên giường hỏi: - Hiện tại đã có động lực để hồi phục rồi sao? Hà Hương Ngưng khúc khích cười không dứt. Thu Tuyệt Âm oán trách trừng mắt nhìn nàng, nhéo nhéo cái mũi nàng: - Sớm biết như vậy, ta nên sớm mời hắn tới đây khuyên muội. Trên đường trở về, Đường Phong thấy Ô Long Bảo vẫn náo nhiệt phi thường. Các tình huống thương vong của đệ tử hẳn là đều đã xử lý xong. Hiện tại, đại bộ phận mọi người đều tập trung thanh lý đám phế tích sau chiến đấu, dọn dẹp sạch sẽ các phòng ốc bị đánh sập. Đường Phong chậm rãi đi tới, cảm giác thân thể không còn cứng ngắc đau đớn như vừa rồi, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn không ít. Quay đầu nhìn thoáng qua một khu đặc biệt náo nhiệt, Đường Phong thấy bóng dáng Phi Tiếu Nhã và hai đại sát thần, trầm ngâm một lát liền bước vào. Trên đỉnh đầu Bảo chủ đại nhân quấn một mảnh khăn lụa màu lam, tránh cho bụi khỏi vương vào tóc mình. Nàng đứng ở đó, bận rộn chỉ huy mọi người, bộ dáng rất giỏi giang. Dưới chỉ huy của Bảo chủ đại nhiên, một đám hắc y nhân dạ vâng, tuân thủ răm rắp. Hai đại sát thần phỏng chừng là đã bận rộn lâu rồi. Ngồi xổm xuống bên người Phi Tiếu Nhã, Tiếu thúc phe phẩy cây quạt trên tay, ra sức quạt, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trời, ngoài miệng nguyền rủa trời nóng như muốn bốc khói vậy. Khi Đường Phong đi tới, Phi Tiếu Nhã lập tức dừng lại mọi việc. Bảo chủ đại nhân vội vội vàng vàng chạy tới, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng nói: - Ngươi thức dậy làm gì? - Nằm lâu khó chịu. Đường Phong dừng lại, miệng thở hổn hển, nhìn xung quanh bốn phía hỏi: - Cô cô của ta đâu? - Diệp cô cô đang xem xét tình huống trong phương viên trăm dặm Ô Long Bảo. Nếu hiện tại địch nhân đột nhiên đánh lén từ phía sau thì thật sự là phiền toái. Phi Tiếu Nhã vừa giải thích vừa đỡ Đường Phong ngồi xuống một tảng đá. Đường Phong bất đắc dĩ chỉ có thể ngồi xuống. Hai đại sát thần cũng đi tới bên Đường Phong. Tiếu thúc và Đoạn thúc cười tủm tỉm hỏi: - Thương thế sao rồi? - Tốt rồi! Nghỉ ngơi vài ngày đại khái có thể khôi phục được rồi. Hai người liếc nhau, đều “hắc hắc” cười gian hai tiếng. Biểu tình trên mặt Đường Phong phút chốc trở nên ngưng trọng, ngờ vực nhìn bọn họ, cảnh giác hỏi: - Hai người muốn làm gì? Biểu tình của hai người hiện tại rất có điểm vị đạo gian xảo, phỏng chừng là đánh chủ ý gì đó lên người chính mình. Tiếu thúc nghiêm mặt nói: - Không muốn làm gì. Chỉ là có một việc nhỏ muốn nhờ ngươi giúp một chút. Tuy nhiên không phải bây giờ, đại khái mười ngày sau mới được. Cho nên trong khoảng thời gian này, ngươi mau chóng hồi phục đi. - Chuyện hai người muốn ta giúp có thể gọi là “nhỏ” sao? Đường Phong có chút kinh nghi bất định. Chuyện mà hai đại sát thần đều không xử lý được, khẳng định là hung hiểm vạn phần. - Thực sự chỉ là việc nhỏ. Tuy nhiên việc này chỉ có ngươi mới có khả năng giải quyết được. Đoạn thúc ở một bên bổ sung, Tiếu thúc mạnh mẽ gật đầu Quỷ mới tin bọn họ! Đường Phong mạnh mẽ bĩu môi. Từ khi hai đại sát thần dùng cơ quan thuật lừa mình đến Ô Long Bảo, tâm linh trẻ thơ của Đường Phong cũng đã bị bọn họ đả kích nghiêm trọng lâu rồi. - Chuyện gì? Vì sao ta không biết? Bảo chủ đại nhân nghi hoặc hỏi. - Chuyện tình của nam nhân. Ngươi cũng muốn biết sao? Tiếu thúc phe phẩy quạt, liếc nhìn nàng. - Phi! Bảo chủ đại nhân đỏ bừng mặt: - Già không nên nết! Mắng xong lại quay đi làm việc của mình. - Hai người tốt xấu gì cũng nên cho ta biết a. Trong lòng Đường Phong cảm thấy bất an: - Chỉ nói muốn ta hỗ trợ, cũng không nói là chuyện gì. Ta làm sao có thể đáp ứng? - Chờ mười ngày nữa đi. Đến lúc đó sẽ nói rõ với ngươi. Tiếu thúc vừa nói vừa đưa cây quạt tới: - Tặng ngươi đó! Đường Phong nhận lấy cây quạt xem xét. Đây không phải cây quạt ngày hôm qua Tạ Tuyết Thần cầm là gì? Đây vốn chính là chiến lợi phẩm của thiếu gia rồi. Cánh tay từng cầm cây quạt kia, chính là bị thiếu gia một kiếm chém rụng. Tuy trong lòng nghĩ như vậy, Đường Phong vẫn vui sướng hài lòng nhận lấy cây quạt. Nói thật, hắn vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú đối với các loại cơ quan ám khí. Đây chính là cơ quan ám khí duy nhất thuộc về Đại Lục Thiên Cương mà hắn có được từ khi đi tới thế giới này. Đường Phong cần nghiên cứu thứ này muột chút, xem thử nó có khác gì với cơ quan ám khí mà mình nắm giữ hay không.