Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 420:Lẻn vào. (Thượng,ha)

Mà môn phái như Thiên Tú cùng Cự Kiếm môn, trước mặt quái vật lớn như Đại Tuyết cung thì cảm thấy có chút hơi buồn cười. Đường Phong rõ ràng phát giác được thần sắc của Nhị trưởng lão cũng trở nên kích động, Nhị trưởng lão đứng bên thành xe, nhìn qua Đại Tuyết Cung, mặt tràn đầy vẻ cung kính cùng ước mơ, lẩm bẩm nói: - Mặc kệ đến bao nhiêu lần, mỗi lần chứng kiến đều cảm thấy rung động như vậy! Ở đây người có thực lực mạnh nhất là Nhị trưởng lão Khổng Khánh Ngư, Địa giai thượng phẩm, ngay cả hắn cũng như vậy, đừng nói chi đến những hộ vệ cùng xa phu kia, vẻ mặt nhìn về ngọn núi cao ngất ngưỡng trước mắt, thần sắc kích động, cứ như nhìn thấy nhà của mình vậy. Bất quá nói lại thì, Lý Đường đế quốc tam đại thế lực, không người nào không muốn gia nhập, nhưng tam đại thế lực này tuyển người cực kỳ hà khắc, tư chất không tốt đừng mong gia nhập. Đại trưởng lão cũng vì tấn chức Thiên giai, mới được mời chào tiến vào Đại Tuyết Cung, làm một trưởng lão không có thực quyền gì. Thiên giai a, đặt ở một số tiểu môn phái, hoàn toàn có thể làm tông chủ một tông, Bạch Tố Y đến giờ cũng chỉ là Thiên giai hạ phẩm thôi, đã là Thiên Tú tông tông chủ. Nhưng là ở Đại Tuyết Cung, người như vậy lại chỉ có thể quản lý những việc vặt vãnh.. Lòng mọi người rung động một hồi, sau đó lại tiếp đi tục về phía trước, qua khoảng nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến được trước Đại Tuyết Cung. Cửa cung có một loạt đệ tử đứng gác, thấy đoàn xe đi tới ánh mắt khẽ đảo một vòng, Đường Phong biết rõ đám người kia là đệ tử Thiên Khiển tông thuộc tam tông lưỡng lâu của Đại Tuyết Cung. Thiên Khiển tông, phụ trách công tác phòng hộ cho cả Đại Tuyết Cung, trong tông mặc dù cao thủ đỉnh cấp không nhiều lắm, nhưng thế lực lại to lớn không thể xem thường, chỉ mấy đệ tử giữ cửa mỗi người đều đã có Địa giai thực lực. Nhị trưởng lão thu hồi lại thần sắc hồi tưởng, từ trên xe nhảy xuống ôm quyền nói: - Tại hạ là Nhị trưởng lão của Khổng gia Định Khang thành, dẫn đoàn xe vận chuyển vật tư đến đây. Hơn mười đệ tử của Thiên Khiển tông cũng không có trả lời, phân ra bốn năm người, đến kiểm tra đoàn xe ngựa một phen, sau đó lại quay về, đến tận lúc này, một đệ tử Thiên Khiển tông trong đó mới vung tay lên nói: - Đi theo ta. - Làm phiền. Thần thái của Nhị trưởng lão rất là khách khí, quay đầu vẫy đoàn xe, theo sát đệ tử kia tiến vào trong Đại Tuyết Cung. Kỳ thực việc kiểm tra đoàn xe chỉ là một thủ tục, mỗi tháng ngũ đại gia tộc đều mang đồ tới, có thể nói những đệ tử Thiên Khiển tông phụ trách thủ vệ ở đây đã nhận ra bọn họ, nên cũng không gây nhiều khó dễ. Vượt qua cửa chính, cuối cùng cũng tiến vào Đại Tuyết Cung. Đường Phong đánh giá chung quanh, kiến trúc bên trong Đại Tuyết Cung rất phân tán, đại khái là do diện tích nơi này quá lớn, hơn nữa tất cả những kiến trúc này đều có bộ dáng của cung điện, dưới sàn thuần tùy được tạo ra từ đá xanh cứng rắn, hình thành một mảnh bóng loáng, ở đây khắp nơi đều lộ ra phong phạm của một thế lực lớn. Đường Phong nhịn không được cảm khái một tiếng, nếu so với Đại Tuyết Cung, Thiên Tú phải đi một đoạn rất dài a. Bất quá dù sao đi nữa, mình cuối cùng đã thành công tiến vào, không uổng nhưng công sức mình bỏ ra. Đoàn xe đi theo tên đệ tử Đại Tuyết Cung kia tiến về trước chừng thời gian một nén nhang, mới đến được một địa phương thoạt nhìn như nhà kho vậy, vật tư do ngũ đại gia tộc vận chuyển đến, đều được để ở đây, dùng để cung ứng nhu cầu mỗi tháng cho Đại Tuyết Cung. Dẫn đường đến nơi này, đệ tử Thiên Khiển tông kia cũng không quay người lại liền đi mất, đây không phải là do hắn sơ sẩy, chỉ là mỗi tháng đều như vậy, hắn cũng không có gì để giám thị cả. Người của ngũ đại gia tộc vốn phụ thuộc vào Đại Tuyết Cung để sinh tồn, sau khi bọn hắn xếp dở vật tư xuống đương nhiên sẽ quay về, khẳng định không dám làm loạn ở đây. Đường Phong vốn đang nghĩ làm thế nào để thoát ly ánh mắt của đệ tử Đại Tuyết Cung này, giờ thấy hắn không nói lời nào rời đi, lòng thật nhịn không được vui mừng một phen. Thừa dịp lúc người Khổng gia vận chuyển vật tư, Đường Phong đến bên người Khổng Khánh Ngư nói: - Nhị trưởng lão, ta muốn tìm Đại trưởng lão, để hắn lưu ta lại mấy ngày. Khổng Khánh Ngư tự nhiên biết rõ vị thiếu gia này không dám quay lại Khổng gia, nên cũng để hắn đi, bất quá vẫn không yên lòng hỏi một câu: - Ngươi biết Đại trưởng lão ở chỗ nào không? Đường Phong gật đầu nói: - Biết rõ, lần trước đã đến đây ở mấy ngày, ta đối với nơi này rất quen thuộc Khổng Khánh Ngư gật gật đầu: - Không được gây chuyện, lấy thực lực Luyện Cương thất phẩm của ngươi ở nơi này chả khác gì con sâu cái kiến cả, người của Đại Tuyết Cung giết người không chớp mắt, hàng đệ tử luận bàn đến tử vong chỉ là chuyện bình thường, càng không nói đến ngươi chỉ là ngoại nhân, nếu gây chuyện, ngay cả Đại trưởng lão cũng không bảo vệ được tính mệnh của ngươi. Trên đường nếu gặp phải đệ tử Đại Tuyết Cung kiểm tra, hãy báo ra tục danh của Đại trưởng lão, những đệ tử Đại Tuyết Cung kia chắc cũng sẽ không làm khó ngươi. - Ân, hiểu. Đường Phong không để ý đến đáp. - Đi thôi. Nhị trưởng lão nhìn Đường Phong, nhịn không được lắc đầu, đối với tên phá gia chi tử này, hắn cũng không có kỳ vọng gì, chỉ hy vọng lần này hắn đến Đại Tuyết Cung tăng cường kiến thức trở về sẽ không quần là áo lượt như trước là tốt rồi. Từ biệt Nhị trưởng lão Khổng Khánh Ngư, Đường Phong xoay người đi đến phương hướng Đại trưởng lão ở. Sau khi qua một khúc quẹo, Đường Phong lập tức thu lại thần sắc của một thiếu gia quần là áo lượt, trở nên cảnh giác. Hắn đương nhiên không có khả năng dùng thân phận của Khổng gia thiếu gia ở lại đây, cho nên giờ hắn phải tìm một đệ tử của Đại Tuyết Cung để đánh chết, sau đó biến thành bộ dáng của đối phương, như vậy mới thuận tiện đi lại trong Đại Tuyết Cung, cũng thuận lợi tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch. Đường Phong thế nhưng nhớ rõ ràng, sau khi mình tiến vào Đại Tuyết Cung, phải đi tìm hai vị lâu chủ của Phi Tuyết lâu . Đi một mạch tới, xác thực đụng phải không ít đệ tử Đại Tuyết Cung, thực lực của những đệ tử này cũng không cao lắm, đa số là Huyền giai, hẳn là đệ tử tầng chót của Đại Tuyết Cung, luôn đi thành tốp năm tốp ba, lúc gặp được Đường Phong luôn đặt ra nghi vấn này nọ. Đường Phong đều cung kính đáp lại, lấy thân phận Khổng thiếu vượt qua được kiếm tra của bọn hắn. Đối với một tiểu tử Luyện Cương thất phẩm, những đệ tử Đại Tuyết Cung này cũng không có tâm tư nào đi dày vò hắn, hơn nữa Đường Phong báo ra danh tự của Đại trưởng lão, bọn hắn cũng không dám hành động tùy tiện. Mặc dù nói Đại trưởng lão không có quyền lực gì, chỉ quản lý một ít chuyện vặt vãnh của Đại Tuyết Cung, nhưng không phải những đệ tử cấp thấp như họ có thể trêu chọc. Kỳ thật Đường Phong nếu muốn giết bọn hắn thì dễ như trở bàn tay, nhưng mình chỉ có thể biến thành bộ dáng một người, nếu Đại Tuyết Cung thiếu đi vài đệ tử, nhất định sẽ gây ra không ít phiền toái, cho nên Đường Phong chỉ có thể tìm một số đệ tử lạc đàn để ra tay. Thật vất vả mới gặp được một đệ tử Đại Tuyết Cung lẻ loi một mình đi về hướng này, Đường Phong tra xét thực lực đối phương một chút, phát hiện đối phương bất quá chỉ là Huyền giai hạ phẩm. Cảnh giới này chính là hợp ý của Đường Phong, cảnh giới cao quá nếu mình dùng Dĩ Giả Loạn Chân sẽ tiêu hao rất nhiều cương khí, cảnh giới thấp quá thì ở chỗ này không tiện hành động lắm, Huyền giai hạ phẩm tuy rằng hơi thấp, nhưng cũng miễn cưỡng dùng được. Thả ra cảm giác, Đường Phong liền phát hiện phạm vi trăm mét ở phụ cận, có hai đội đệ tử Đại Tuyết Cung đang đi về phía này, cho nên nếu muốn động thủ, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, Đường Phong xoay đầu nhìn hai bên, lẻn đến một góc tối bên cạnh cung điện, đợi đối phương lại gần rồi ngoắt hắn lại nói: - Vị sư huynh này, có thể hỏi chút chuyện được không? Đệ tử Đại Tuyết Cung này nhìn chỉ hơn hai mươi, có thể ở tuổi này tu luyện đến Huyền giai hạ phẩm, tư chất xem không tồi. Sau khi nghe thấy Đường Phong kêu gọi liền ngẩng đầu liếc hắn một cái, trong mi ẩn ẩn có ý cảnh giác, nhưng sau khi phát giác ra Đường Phong chẳng qua chỉ có cảnh giới Luyện Cương thất phẩm, hắn nhướng mày, lộ ra một tia cười tà, chậm rãi hướng Đường Phong đi tới, vừa đi một bên còn từ từ rút ra bội kiếm của bản thân ở bên hông. Đường Phong sững sờ, nghĩ thầm lời của mình lúc nãy không hề có vấn đề gì a, sao người này vừa thấy mình đã lộ ra bộ dáng muốn giết người? - Gian tế nơi nào? Vậy mà dám công khai tiến vào Đại Tuyết Cung, ngoan ngoãn đứng yên đó để ta đâm mấy kiếm, yên tâm, ta sẽ không lấy mạng ngươi, nhiều lắm chỉ phế đi tay thôi, bắt ngươi mang đến cho trưởng lão để lãnh phần thưởng. Đang lúc nói chuyện tên đệ tử Đại Tuyết Cung này đã đến trước người Đường Phong, lợi kiếm trên tay dựng thẳng, trực tiếp đâm tới tim của Đường Phong. Bất quá Đường Phong lại nhìn ra ý đồ một kiếm này của hắn, cũng không phải thật sự muốn đâm chết mình, chẳng qua chỉ là hư chiêu thôi, mục tiêu chính thức của hắn chính là hai tay của mình. Trên mặt Đường Phong lộ ra vẻ sợ hãi, liên tiếp lui về sau, mới lui được vài bước, thân thể đã bị kiến trúc ở đằng sau ngăn trở. Không biết là hữu ý hay vô ý, thân thể Đường Phong giống như viên đạn bắn đến phía trước . Thực lực của đệ tử Đại Tuyết Cung này cũng không cao, kiếm chiêu không cách nào thu phóng tự nhiên, chỉ biết trơ mắt nhìn thân thể đối phương xông đến trường kiếm của mình, hắn muốn thu kiếm, để đâm đến hướng khác, nhưng đã không còn kịp, mũi kiếm trực tiếp đâm vào vị trí lồng ngực của người nọ. Đệ tử Đại Tuyết Cung nhất thời vô cùng ngạc nhiên, hắn cũng không muốn giết đối phương, đối với gian tế mà nói, người sống so với người chết càng thêm giá trị. Thế nhưng sự ngạc nhiên của hắn chỉ duy trì một lát, liền phát giác được có chút không đúng, bởi vì trường kiếm của mình cũng không có cảm giác đã đâm vào thân thể, mà ngược lại giống như bị thứ gì đó ngăn cản vậy. Một khắc sau, hắn liền thấy tên gian tế Luyện Cương thất phẩm kia biến mất trước mặt mình không còn bóng dáng, ngực mình lại trở nên tê rân, ngay sau đó ý thức bắt đầu mơ hồ. Đoản kiếm màu đen trên tay Đường Phong cắm lên ngực đối phương, lại thò tay vẽ lên trán đối phương một vòng, ngay cả đoản kiếm cũng không dám rút ra, sợ máu sẽ bắn tung tóe, trực tiếp đem thi thể đối phương cùng với cả đoản kiếm ném vào Mị Ảnh không gian, tranh thủ thời gian dùng Dĩ Giả Loạn Chân, biến thành bộ dáng của đối phương. Một lát sau, một đám đệ tử Đại Tuyết Cung chừng bốn lăm người lướt qua Đường Phong, chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, liền bỏ đi không thèm để ý đến nữa. Đường Phong đến giờ mới hiểu được, người này vì sao vừa thấy mình đã muốn hạ độc thủ. Bởi vì mình không có thẻ bài, việc này thật khiến người ta khó lòng phòng bị, mỗi một đệ tử Đại Tuyết Cung đều có thẻ bài của mình, dùng biểu trưng cho địa vị thân phận cùng thực lực. Những cao thủ tuy rằng cũng có thẻ bài của mình, nhưng bọn hắn căn bản khinh thường đeo. Cho nên Đường Phong mới không biết được điều này từ trí nhớ của bọn người Phương Kinh Thanh. Tuy vừa rồi cũng đụng phải không ít đệ tử Đại Tuyết Cung kiểm tra, nhưng những đệ tử Đại Tuyết Cung kia cũng chẳng muốn gây khó dễ cho một tên Luyện Cương thất phẩm, nhưng tên gọi là La Vân này có chút bất đồng, bản tính của hắn có chút tà ác, tại loại địa phương sát cơ bộc phát như Đại Tuyết Cung sinh hoạt mấy năm nay, khiến tính cách của hắn càng trở nên tà khí hơn rất nhiều, hiếm lắm mới đụng phải một tên Luyện Cương thất phẩm đương nhiên phải khi dễ một phen rồi. Cho dù giết nhầm cũng không sao, ai bảo người này không mang theo thẻ bài. La Vân, giờ chính là tên mới của Đường Phong, là đệ tử thuộc vào tầng chót nhất của Đại Tuyết Cung, những người giống như La Vân, tại cả Đại Tuyết Cung này chiếm hơn một nửa số lượng, bọn hắn chẳng những phải tu luyện để trở nên mạnh mẽ, còn phải đảm nhiệm một số việc lặt vặt của Đại Tuyết Cung, ví như tên La Vân này phải phụ việc ở nhà bếp bên kia, chỉ đến khi nào thực lực của bọn hắn tăng lên hoặc có biểu hiện không tầm thường, mới có thể thoát khỏi thân phận tạp dịch. Trong Đại Tuyết Cung đương nhiên sẽ có người phụ trách khảo hạch với những đệ tử tầng chót này, mỗi nửa năm một lần, nếu thông qua khảo hạch, có thể tấn chức một bậc, đến lúc đó có thể trở thành một tồn tại cao hơn, không cần phải làm một ít chuyện thất loạn bát tao này nữa, chỉ cần an tâm tu luyện là được. Bất quá thân phận hiện này của mình là phụ việc trong phòng bếp, thật sự khiến Đường Phong có chút mừng rỡ, dù sao mỗi người đều phải ăn cơm, nói cách khác, Đường Phong hoàn toàn có thể hạ độc vào cơm canh, hoặc là đem giải dược giải trừ Tuyết Tủy Hàn Băng độc cho vào cơm canh, cứu ra những cao thủ kia. Đường Phong thầm toan tính một phen, vốn tưởng rằng làm việc tại phòng bếp, muốn hạ độc giết tâm phúc của Tạ Tuyết Thần, hay là giải cứu cho những cao thủ bị trúng độc quả thực dễ như trở bàn tay. Đệ tử Đường Môn hạ độc không người nào có thể kháng cự, dù không giết được những Thiên giai cao thủ kia, cũng sẽ khiến bọn hắn khổ sở một phen, thiếu khuyết duy nhất chỉ là thủ đoạn hạ độc thôi. Dù sao một Thiên giai cao thủ sao lại dễ dàng trúng độc như vậy, bọn hắn cũng không phải là người ngu. Nhưng sau khi Đường Phong cẩn thận tra xét trí nhớ của La Vân, lòng lại chìm xuống đáy cốc. Hắn phát hiện mình căn bản không có cơ hội đem độc dược, giải dược bỏ vào cơm canh. Đại Tuyết Cung khổng lồ như vậy, sao lại chỉ có một phòng bếp? Phòng bếp chỗ La Vân kia chẳng qua chỉ là nơi nấu ăn cho những đệ tử bình thường mà thôi, được phòng bếp kia cung cấp đồ ăn, tối đa cũng chỉ là cấp chấp sự, một số nhân vật như cấp trưởng lão, đều có phòng bếp cùng đầu bếp của riêng mình, để chế biến cơm canh cho hợp với khẩu vị của bọn hắn. Ý thức được điểm này, Đường Phong mới phát hiện suy nghĩ của mình thật quá mức đơn giản. Bất quá giờ cũng đã qua được cửa thứ nhất rồi, mình lấy thân phận của La Vân sinh hoạt tại Đại Tuyết Cung, chỉ cần tìm cơ hội tiến vào Phi Tuyết lâu, gặp hai vị lâu chủ kia là được.