Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 424:Giận điên người.

Lông mày Phong Phiêu Nhứ càng lúc càng nhíu chặt, ánh mắt nhìn qua Đường Phong ngày càng bất thiện, ngay lúc Đường Phong đang vô cùng lo lắng, tình huống của Hoa Bất Ngữ lại lần nữa phát sinh biến hóa, màu đỏ sẫm ban nãy dần biến mất, mà thay vào đó là xuất hiện một tầng sương mông lung ngoài thân thể, đám sương này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, liền đem mồ hôi trên người nàng ngưng tụ thành băng, dù Đường Phong đang đứng ngoài một trượng, cũng cảm giác được hàn khí quấy nhiễu. Loại này hàn khí này Đường Phong rất quen thuộc, chính là hàn khí trong Tuyết Tủy gặp phải lần trước ở Băng Hỏa đảo. Nhìn thấy cảnh này, nội tâm Đường Phong khẽ buông lỏng, hắn biết rõ Tuyết Tủy Hàn Băng độc trong thể nội của Hoa Bất Ngữ đã bị giải dược bức ra ngoài. Ngày càng nhiều hàn khí bị bức ra, cả người Hoa Bất Ngữ phảng phất như biến thành một Tuyền Băng nhãn, hơi lạnh bên người nàng phát ra liên tục, loại tình huống này duy trì thật lâu, loại lạnh buốt sâu tận xương tủy kia mới dần biến mất không để lại chút gì, Hoa Bất Ngữ dần khôi phục lại thần sắc vốn có. Nàng chậm rãi mở to mắt, đôi mắt giống như một mảnh xuân thủy, nhìn qua Phong Phiêu Nhứ, nhoẻn miệng cười nói: - Độc đã giải. Giọng nói của nàng như ẩn ẩn có chút vui mừng như khi vừa thoát được xiềng xích vậy, sau khi nghe được câu này, ngay cả Phong Phiêu Nhứ vẫn luôn tĩnh như nước cũng nhịn không nhịn được mỉm cười thoáng một cái. Ba năm, suốt ba năm, bởi vì thân mang kịch độc, hai người mới không thể không nghe theo hiệu lệnh của tên vương bát đản Tạ Tuyết Thần, mặc dù trong lòng biết rõ Lão Cung Chủ là bị hắn hại chết nhưng cũng không dám có bất cứ phản kháng gì, nhưng giờ đây, độc đã giải, Tạ Tuyết Thần không thể khiến các nàng cúi đầu xưng thần được nữa, oán hận của nữ nhân là vô cùng vô tận, hai người đang suy nghĩ sau khi bắt được Tạ Tuyết Thần nên tra tấn hắn thế nào. Hoa Bất Ngữ quay đầu nhìn Đường Phong, cũng không để ý đến quần áo mình đang ướt sủng xuân quang tiết ra ngoài, mỉm cười xinh đẹp nói: - Xú tiểu tử, ngươi có biết Tiếu Nhất Diệp làm vậy đã khiến ngươi hưởng được một thiên đại ân tình? - Ân? Đường Phong ngạc nhiên. Hoa Bất Ngữ giải thích nói: - Tuy ta không biết giải dược này do ai luyện chế, nhưng nếu ngươi đã đem giải dược này đến tay của ta, vậy ngươi có ân với ta. Chẳng những là ta, ngay cả một nửa cao thủ của Đại Tuyết Cung, đều xem ngươi là ân nhân, nói đi, ngươi muốn gì? Chỉ cần trong phạm vi năng lực, ta đều có thể đáp ứng ngươi. - Ta không muốn gì cả Đường Phong lắc đầu. - Ngươi cùng Tiếu Nhất Diệp không thân cũng chẳng quen, sao lại mạo hiển tính mạng đến Đại Tuyết Cung làm những việc này? Chẳng lẽ ngươi không có ý đồ gì sao. Đường Phong cẩn thận ngẫm lại, mở miệng nói: - Đại khái là để trả lại một phần nhân tình. Nếu như Hoa lâu chủ thật muốn ban thưởng cho ta, vậy khi cấp giải dược cho những cao thủ kia, nói cho bọn hắn biết một tiếng, vật này là do Phi Tiểu Nhã cho bọn hắn. - Là tiểu nha đầu kia sao Hoa Bất Ngữ lẩm bẩm nói - Tốt, ta đáp ứng ngươi, dù nói thế nào, nàng cũng là cháu gái của lão Cung Chủ, nên kế thừa Đại Tuyết Cung Hoa Bất Ngữ biết, Đường Phong làm vậy là để giúp Phi Tiểu Nhã lôi kéo nhân tâm, hơn nữa hiệu quả nhất định sẽ rất rõ rệt, chỉ là nàng có chút không rõ, tiểu tử trước mặt này chỉ là Huyền giai hạ phẩm, sao lại có quan hệ với cháu gái của lão Cung Chủ được. - Về phần tìm hiểu hạ lạc của lão Cung Chủ cùng việc giải độc cho những cao thủ kia, liền phiền hai vị lâu chủ Nhiệm vụ của Đường Phong lần này đã xong một phần, những việc còn lại cứ giao cho hai nữ nhân này là được, dù sao lấy lực lượng của một mình hắn, tại trước mặt cả Đại Tuyết Cung cũng không gây ra sóng gió gì được. - Đúng, Tiếu tiền bối đã từng nói qua, nếu hai vị thăm dò được nơi hạ lạc của lão Cung Chủ, thì cứ đến chỗ cũ tìm hắn. Đường Phong lại mở miệng nói. - Chỗ cũ sao? Hoa Bất Ngữ cùng Phong Phiêu Nhứ liếc nhau, cùng tươi cười rạng rỡ, ngoài miệng mắng: - Xú nam nhân, lần này ta xem ngươi chạy nơi nào. Hôm nay chẳng những có được giải dược của Tuyết Tủy Hàn Băng độc, lại được thêm cả nơi hạ lạc của xú nam nhân kia, tâm tình của hai nữ nhân có thể nói là phi thường tốt. Phong Phiêu Nhứ khó được cười thoáng với Đường Phong một cái, mở miệng nói: - Ngươi trước hết cứ ở lại trong Phi Tuyết lâu đã, tuy chúng ta không biết ngươi lừa gạt kiểu gì để tiến được vào Đại Tuyết Cung, nhưng trước khi sự tình kết thúc, để tránh lộ dấu vết gì, trong khoảng thời gian này ta sẽ giúp ngươi đưa giải dược cho những cao thủ kia cùng tìm kiếm nơi hạ lạc của lão Cung Chủ. Đường Phong cầu còn không được, tranh thủ nói: - Tạ hai vị lâu chủ. Thân phận Đường Phong giả trang chẳng qua chỉ là một đệ tử cấp thấp bình thường nhất thôi, mỗi tháng đều có mấy đệ tử như vậy tử vong, tại Đại Tuyết Cung, những đệ tử đó bị tử vong trong luận bàn không những không điều tra, ngược lại rất cổ vũ họ làm như vậy. Cho nên Đường Phong biến mất bất ngờ, cũng sẽ không có người nào hỏi han tình hình hắn, nhiều lắm chỉ là người của Thiên Cơ tông sẽ điều tra một chút, xem xem đệ tử này chết ở nơi nào, bất quá tin rằng khi bọn hắn tra được tin tức đến Phi Tuyết lâu, khẳng định sẽ dừng tay. Đường Phong ở lại liên tiếp hai mươi ngày trong Phi Tuyết lâu, khoảng thời gian đó hắn cái gì cũng không làm, chỉ an tâm tu luyện Vô Thường Quyết. Từ khi sau khi ở Băng Hỏa đảo trở về đều không có tu luyện, cảnh giới tầng thứ tư của Vô Thường Quyết cũng trì trệ không tiến, Đường Phong tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. Mới tu luyện hai mươi ngày ngắn ngủi, thực không tiến bộ bao nhiêu, nhưng Đường Phong có thể cảm giác được cương khí của bản thân nồng đậm hơn trước kia một ít. Lại nói Phi Tuyết lâu cùng Thiên Tú đều không khác nhau lắm, đều là căn cứ của nữ nhân, ngoài mình ra, căn bản không hề nhìn thấy một nam nhân nào khác, chỉ có điều nếu so ra, thì nữ nhân trong Phi Tuyết lâu phải ít hơn rất nhiều, hơn nữa một thân lại tản ra sát khí nồng đậm, khiến người khác cảm thấy rất không thoải mái. Trong thời gian hai mươi ngày này, hai vị lâu chủ Phong Phiêu Nhứ cùng Hoa Bất Ngữ đều bận rộn. Các nàng đem giải dược vụng trộm phát cho những cao thủ bị trúng độc, đương nhiên, cũng không phải ai cũng có giải dược, gần đây hai người làm việc rất cẩn thận, những cao thủ có thể được phân giải dược nhất định đều là người gần đây đã sớm bất mãn với Tạ Tuyết Thần, hơn nữa là người sẽ không đi mật báo. Không có bất kỳ dấu hiệu trước đại chiến nào, nhưng Đường Phong lại có một cảm giác mưa gió sắp đến Phong Mãn lâu bình tĩnh phủ xuống Đại Tuyết Cung, che dấu mạch nước ngầm đang rục rịch. Ngày hôm nay, Đường Phong đang ở trong phòng mình luyện công, cửa phòng lại bị người khác nhẹ đẩy ra, hai mắt đang nhắm chặt của Đường Phong mạnh mẽ mở ra, lập tức bật ra ngoài cửa, đoản kiếm màu đen trên tay hướng thẳng vào cổ họng người mới đến. Một bàn tay trắng nõn vung lên, chỉ nhẽ nhàng đánh vào thân đoản kiếm một cái, liền đem sát chiêu của Đường Phong hóa giải một cách vô hình, thân thể Hoa Bất Ngữ liền tiến đến, mặt còn mang theo chút buồn cười, oán trách nói: - Tiểu gia hỏa, ngươi cũng quá cảnh giác a? Đường Phong thu hồi đoản kiếm, nhún nhún vai nói: - Ngươi lẽ ra nên gõ cửa trước, hoặc phóng xuất ra khí tức của mình. Sau lưng Hoa Bất Ngữ, Phong Phiêu Nhứ cũng cùng tiến đến, nhìn hai người có chút phong trần mệt mỏi, cũng không biết vừa trở về từ chỗ nào, Đường Phong kể từ khi nhìn thấy các nàng vào hai mươi ngày trước ra, chưa gặp lại các nàng lần nào, bình thường một ngày ba bữa, cũng là do đệ tử của Phi Tuyết lâu đưa tới cửa. - Phát sinh chuyện gì sao? Đường Phong nghi ngờ nói, hắn cũng không tin đã hơn nửa đêm, hai nữ nhân này đến tìm mình để nói chuyện phiếm. - Ngồi xuống rồi nói Phong Phiêu Nhứ chỉ vào cái ghế bên cạnh, nữ nhân này cùng với Hoa Bất Ngữ khắp nơi đều lộ vẻ phong tao có chút bất đồng, nàng rất tỉnh táo, trong con ngươi sáng ngời thỉnh thoảng lại tỏa ra hào quang trí tuệ. Hai người ngồi xuống, Đường Phong bày ra vẻ cung kính, chỉ đứng ở một bên -- nguyên nhân chủ yếu nhất là do trong phòng này chỉ có hai cái ghê, Đường Phong nếu muốn ngồi cũng chỉ có thể ngồi lên mặt bàn. - Chúng ta đã gặp Tiếu Nhất Diệp. Phong Phiêu Nhứ nhàn nhạt mở miệng nói. - Sau đó thì sao? Đường Phong hỏi. - Hai sự tình ngươi nhờ chúng ta xử lý giúp, một việc trong đó đã hoàn thành, đại bộ phận những giải dược kia đã được phân cho mọi người, nhưng vẫn còn một số người tạm thời rất khó nắm bắt, chỉ cần đợi sau khi nha đầu tiểu Nhã kia chế phục được Đại Tuyết Cung, cho bọn hắn sử dụng là được. Hoa Bất Ngữ hỏi một đẳng trả lời một nẻo, bàn tay trắng nõn xoa trán mình nói: - Còn chuyện còn lại thì không có bất cứ manh mối nào. Lấy năng lực của chúng ta tạm thời vẫn chưa tìm được nơi hạ lạc của lão Cung Chủ. Trong Đại Tuyết Cung mặc dù có địa lao, những theo những gì ta biết, chỗ đó chỉ giam giữ một vài đệ tử phạm sai lầm thôi, không có gì khả nghi cả. Đường Phong không nói tiếp, hắn đang đợi Hoa Bất Ngữ. Sau một hồi trầm mặc, Hoa Bất Ngữ lại nói: - Theo tục truyền, trong chính điện của Cầm Thiên Phong còn có một tòa thủy lao, đây mặc dù chỉ là lời đồn, nhưng không có lửa sao có khói, tám chín phần mười là thực. Nhưng nơi Cầm Thiên Phong kia, chỉ có tâm phúc của Tạ Tuyết Thần mới có thể đi lên, chúng ta không có biện pháp nào để điều tra cả. Tiếu Nhất Diệp nói ngươi có thể giúp được chúng ta. Đường Phong có thể cải biến dung mạo cùng cương khí khí tức trên người mình, hơn nữa dù là Linh giai cao thủ cũng nhìn không ra chút dấu vết nào, điểm này Tiếu Nhất Diệp tự nhiên rất rõ. Đừng xem không người nào lên được Cầm Thiên Phong, nhưng Đường Phong lại có thể, cho nên hắn mới nói ra lời này. - Ngươi có thể lên Cầm Thiên Phong? Nói thật, Phong Phiêu Nhứ cũng nghi hoặc, đệ tử này thoạt nhìn chỉ là Huyền giai hạ phẩm thôi, hơn nữa cũng không có dấu vết dịch dung, lại là đệ tử tầng chót, hắn sao lại có năng lực lên Cầm Thiên Phong được đây? - Ân. Đường Phong gật gật đầu - Nhưng điều kiện tiên quyết là trên tay ta phải có một tâm phúc của Tạ Tuyết Thần. - Cái này dễ thôi, những xú nam nhân thèm thuồng sắc đẹp của đệ tử Phi Tuyết lâu rất nhiều. Hoa Bất Ngữ vũ mị cười cười, Đường Phong lập tức minh bạch nội tâm nàng đang có chủ ý gì - Thực lực không cần cao lắm, chỉ tầm Địa giai là được, nếu không thì Huyền giai cũng có thể, ngàn vạn không được tìm Thiên giai. Đường Phong dặn dò một tiếng. Muốn mô phỏng cương khí của Thiên giai cao thủ phải tiêu hao quá lớn, lấy thực lực bây giờ của Đường Phong, nếu dùng Dĩ Giả Loạn chân để duy trì bộ dáng của một Thiên giai cao thủ, đại khái chỉ có thể duy trì được hai canh giờ, mà khoảng thời gian này lại quá ngắn. Tuy không biết đệ tử này cần tâm phúc của Tạ Tuyết Thần để làm gì, Nhưng Phong Phiêu Nhứ cùng Hoa Bất Ngữ lại sảng khoái đáp ứng, trong vòng ba ngày sẽ tìm đến cho Đường Phong. Thời gian mới chỉ qua hai ngày, cửa phòng của Đường Phong lại một lần nữa bị đẩy ra, nhưng lại khác với lần thứ nhất, hai vị lâu chủ Phi Tuyết lâu này lại trực tiếp gô cổ một nam nhân ném vào. Nam nhân này phỏng chừng đã ăn không ít đau khổ trên tay Hoa Bất Ngữ, bị đánh đến mặt mũi bầm dập, khuôn mặt sưng húp lên cứ như đầu heo, khóe miệng còn chảy ra máu tươi. Lúc bị ném vào, nam nhân này hét thảm một tiếng, té trên mặt đất rên rỉ cả buổi cũng không đứng lên. Phong Phiêu Nhứ cùng Hoa Bất Ngữ cũng vào theo, Hoa Bất Ngữ nói: - Người ta đã tìm cho ngươi, giờ phải làm gì đây? Đường Phong ngồi xổm xuống, nhìn thực lực của nam nhân này một chút, Địa giai hạ phẩm, niên kỷ có lẽ không lớn lắm. Thần sắc của nam nhân này sợ hãi, thật lâu sau mới đứng lên, dập đầu như bằm tỏi, ngoài miệng cầu xin tha thứ nói: - Phong lâu chủ, Hoa Lầu chủ tha mạng a, là đệ tử của Phi Tuyết lâu muốn câu dẫn ta trước, ta nhất thời cầm lòng không được, hơn nữa ta cũng không có làm gì nàng, thực lực của nàng so với ta còn cao hơn, ta dù muốn cũng không có bổn sự đó a. Đường Phong nghe được rõ ràng, hẳn là Hoa Bất Ngữ cho một đệ tử Phi Tuyết lâu dùng sắc đẹp đến lừa hắn, sau đó mới bắt hắn đến Phi Tuyết lâu. - Câm miệng. Hoa Bất Ngữ lăng không đánh ra một đạo chưởng phong, trực tiếp đánh cho nam nhân này miệng phun đầy máu tươi, còn xen lẫn hai cái răng. Một chưởng này giống như đã đem hung tính từ sâu tận xương cốt của nam nhân này gợi ra, hắn biết rơi vào tay hai lão yêu bà này nhất định sẽ không tốt lành gì cả, dứt khoát làm cho vò đã mẻ lại thêm sứt, thê thảm cười một tiếng, há miệng mắng: - Hai lão yêu bà, ta khuyên các ngươi nên tranh thủ thả ta ra, nếu không đợi khi Cung Chủ biết rõ việc này, tất sẽ trừng phạt các ngươi. Ta mặc dù chỉ là tiểu nhân vật, nhưng dù sao cũng là tâm phúc của Cung Chủ, giết ta đối với các ngươi mà nói không có nửa điểm tốt lành. Hoa Bất Ngữ chau mày, không có để ý tới hắn, chỉ nhìn xem Đường Phong nói: - Xương cốt người này vẫn còn cứng rắn lắm, ngươi nếu muốn từ miệng hắn moi ra thứ gì, thì e rằng sẽ phải thất vọng rồi. - Hỏi ta cái gì? Đối phương sững sờ, lập tức cười lên ha hả - Tiện nữ nhân, ta đương nhiên sẽ không nói. Nếu đối phương đã có chuyện muốn hỏi mình, vậy thì mình vẫn còn giá trị lợi dụng, nếu nói ra tất cả mọi chuyện, phỏng chừng rất nhanh sẽ bị giết người diệt khẩu. - Ta không chuẩn bị hỏi hắn. Đường Phong rất dứt khoát rút ra đoản kiếm màu đen, trong ánh mắt ngạc nhiên của hai vị lâu chủ Phi Tuyết lâu cùng tên nam nhân kia, trực tiếp đâm một kiếm vào ngực hắn. Máu tưoi phun ra ngoài, Hoa Bất Ngữ cùng Phong Phiêu Nhứ sững người. Hoa Bất Ngữ tức giận nói: - Ngươi sao lại. . . Ngươi sao lại không hỏi gì đã giết hắn đi? Đây chính là do môn hạ đệ tử của ta tốn rất nhiều công phu mới lừa đến được đấy. - Hỏi hắn cũng sẽ không nói, hỏi làm gì?