Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 434:Thiên Công đồ phổ. (Thượng,hạ)

Đường Phong lẳng lặng chờ đợi, hắn biết rõ nếu mình muốn có được đồ vật kia hẳn là phải cùng người trước mặt giao thủ. Phải sử dụng Tá Thi Hoàn Hồn sao? Nội tâm Đường Phong không ngừng tự đánh giá. Người này thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi, thân mặc một bộ đồ đen, nhưng tuyệt đối không phải là người của Đại Tuyết Cung, bởi vì cao thủ Thiên giai thượng phẩm trong Đại Tuyết Cung đều là nhân vật có danh tiếng, mà Đường Phong lục lại trí nhớ của âm hồn, căn bản không nhớ ra là có người này. Vị cao thủ này xem xét rất cẩn thận, xốc cả đầu giường lên, lại gõ gõ vào mặt dất, bất chợt bên trong truyền ra một hồi âm thanh trầm đục. Nghe được âm thanh này dù là Đương Phong hay hắn đều có cảm giác huyết dịch sôi trào. - Ha ha, cuối cùng cũng tìm được. Một tiếng cười hưng phần từ bên kia truyền tới, Đường Phong có chút sốt ruột, nhưng muốn từ trong tay thiên giai thượng phẩm đoạt đồ, cũng không phải là việc đơn giản. Chỉ có đợi đến khi tinh thần hắn mất cảnh giác, mới là thời điểm ra tay lấy vật kia. Liên tiếp dỡ lên ba phiến đá, trong phong vốn lờ mờ liền tuôn ra kim quang chói mắt. Màu vàng? Đường Phong cũng có chút giật mình, thế nào bảo bối lại là màu vàng nhỉ? Mắt thấy đối phương sắp thò tay mang thứ đó lấy ra, Đường Phong cũng không dám chậm trễ. Động thủ! Lập tức vận chuyển Tá Thi Hoàn Hồn, âm hồn Thiên giai thượng phẩm trong Cương Tâm đột nhiên bộc phát ra lục quang chiếu sáng cả tiểu khô lâu, thực lực Đương Phong lập tức tiến vào cảnh giới Thiên giai thượng phẩm. Đây là lần đầu Đường Phong đạt tới loại cảnh giới như vậy, không kịp trải nghiệm biến hóa của bản thân đã cấp tốc hướng người nọ tiến lên. Cương khí chấn động rốt cuộc làm cho đối phương phát hiện, quay đầu lại quát một tiếng " - Là ai! Cùng lúc đó một tay lấy ra bảo bối tản ra kim sắc quang mang nắm ở lòng bản tay. Dị biến xuất hiên, phiến đá cất dấu bảo bối đột phiên phát ra một khoảng sương mù màu đen. Đem người này bao bên trong, Đường Phong vừa vọt tới bên cạnh hắn, nhìn thấy cảnh này đồng tử cũng nhịn không được co rút lại, không chút suy nghĩ chân đạp mạnh một cái cấp tốc lui về phía sau. - Aaaaaaa... Người nọ trong miệng truyền đến tiếng hét vô cùng thảm thiết, cả người đều rung động kịch liệt. Trong phòng lập tức tràn ngập một cỗ hương vị cực kỳ âm độc. Khói độc! Đường Phong trong lòng nghiêm nghị, hắn quả thật không nghĩ tới Âu Dương Vũ rõ ràng đặt cơ quan tại nơi giấu bảo bối, một khi thứ này bị lấy ra sẽ lập tức phóng thích khỏi độc. Mặc dù là thiên giai thượng phẩm cũng không kịp phản ứng. Trong làn khói độc đen kịt, ánh hào quang màu vàng rực rỡ càng khiến người khác chú ý, người nọ giống như đang run rẩy, xem ra là cực kỳ thống khổ, hay nắm tay vung vẩy lung tung, cương khí mãnh liệt bắn ra. Hiệu quả cũng rất rõ rệt, khói đọc rất nhanh liền tở nên tràn ngập. Nếu Đường Phong không xông ra khỏi phòng ngay, sau một khắc cũng bị khói độc lan tới. Nhưng một khi ly khải khỏi đây, người này lại không chết, muốn giành đồ từ trong tay hắn khó càng khó, huống gì người này cầm bảo bối phát ra hào quang như vậy sẽ bị người khác phát hiện. Liều! Đường Phong cắn chặt răng hướng tới, vận khởi cương khí hộ thân, trực tiếp xông vào bên trong khói độc hướng về quang mang kim sắc phóng tới. Chỉ có một lần cơ hội, thừa dịp thời khắc này thượng phẩm cao thủ đang tâm thần đại loạn, Đường Phong chỉ có một cơ hội ra tay. Toàn thân làn da truyền đến đau đớn kịt liệt, Đường Phong cảm giác hộ thân cương khí của mình hoàn toàn vô dụng, không ngăn cản được độc khí ăn mòn thân thể. Tại thời khắc mấu chốt này, Đường Phong không lấy ra đoản kiếm màu đen, cũng không sử dụng kiếm chiêu thường dùng. Mà duỗi một ngón tay ra dùng thế sét đánh điểm vào cánh tay đối phương. Tịch Diệt Chỉ! Thời gian tu luyện của Đường Phong quá ngắn, cũng không có bao nhiêu uy lực, nhất chỉ điểm tới, Đường Phong cảm giác cương khí của mình xâm nhập vào thể nội đối phương, nhưng căn bản không gây hao tổn gì cho hắn cả. Vậy nhưng đây cũng không phải sát chiêu, Tịch Diệt Chỉ chẳng qua chỉ là thủ đoạn qua mặt đối phương, sau khi điểm trúng đối phương, một con Khô Tàn Xà theo cương khí của Đường Phong tiến vào thân thể đối phương. Khô Tàn Xà là vật mà Tiếu Nhấp Diệp cho Đường Phong tổng cộng chỉ có năm con, hắn đã mất công bồi dưỡng trong vài chục năm, cũng không đành lòng sử dụng, là một trong những bảo bối của hắn. Nhưng giờ phút này dù biết quý giá, nhưng Đường Phong cũng phải hạ vốn gốc, Khô Tàn Xà tuy rằng bá đạo, thế nhưng mỗi con chỉ dùng được một lần duy nhất. Đánh trúng một cái, Đường Phong liền bắt lấy bảo bối kia, cảm giác như cầm một cuộn họa trục, nhưng dù Đường Phong dùng sức thế nào cũng không thể kéo ra khỏi tay đối phương, ngược lại đối phương lại đánh trả một kích. Đối mặt với một cước đá tới, Đường Phong không thể lách mình thối lui, lập tức không kịp suy nghĩ trực tiếp chạy ra khỏi phòng. Dưới ánh trăng, Đường Phong lặng yên đứng ở ngoài phòng, căn bản không có tâm tình dư thừa nhìn xem tình huống bên trong, bởi vì ngay cả hắn bây giờ cũng rất không ổn. Khói độc kia không biết do thứ gì tạo ra, rõ ràng lại có lực sát thương không hề kém độc La Sát, vừa rồi lúc Đường Phong sử dụng Tịch Diệt chỉ công kích người nọ, cũng gặp phải một ít khói độc, không thể tránh né cùng tiếp xúc thân mật với nó. Giờ phút này, quần áo trên cánh tay phải đang bị phân giải bằng một tốc độ có thể nhìn thấy được, thật giống như trang giấy bị cháy, chỉ cần một cơn gió hơi thổi qua, liền hoàn toàn biến thành bột phấn. Hơn nữa, trên cánh tay phải truyền đến từng hồi đau đớn như bị lửa thiêu đốt, làn da chợt xuất hiện từng mảng mụn nước rậm rạp chằn chịt, nhìn giống như lưng con cóc vậy, muốn bao nhiêu khủng bố thì có bấy nhiêu. Lòng Đường Phong liền hoảng sợ, tranh thủ thời gian vận khởi cương khí của bản thân mãnh liệt trùng kích đến cánh tay phải, đem độc tố áp chế tại đó, đồng thời tay trái chợt xuất hiện một đoản kiếm màu đen, dùng một tốc độ tuyệt luân đâm vô số lần lên những mụn nước kia. Một hạt mụn nước bị đâm phá, trong không khí rất nhanh liền tràn đến một mùi vị hôi thối. Dưới sự thúc dục của cương khí, tại vị trí mụn nước vỡ tan có một cỗ huyết dịch đen tuyền dũng mãnh tiến ra, rơi tí tách xuống mặt đất. Toàn bộ cánh tay phải của Đường Phong phảng phất như được phủ màu lên, đen nhánh một mảnh. Qua thật lâu, dưới cơn đau đớn kịch liệt, máu tươi tuôn ra mới dần dần chuyển sang màu đỏ thẫm, cánh tay cũng chậm rãi khôi phục lại vẻ vốn có. Chỉ là trên đó vết máu loang lỗ, không ít chỗ bị tàn phá, thoạt nhìn vô cùng thê thảm. Đường Phong nhịn không được thở ra một hơi, hắn biết độc tố xâm nhập vào cơ thể mình đã được bức ra. Từ khi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên Đường Phong bị trúng độc, ngẫm lại bản thân mình chính là cao thủ chơi độc, bây giờ lại bị loại độc tố bá đạo này xâm nhập cơ thể, cũng không khỏi có chút cảm giác buồn cười. Bất quá khói độc này thật sự quá mức hung hãn, Đường Phong tự nhận bản thân mình có kháng tính rất cao với độc tố, những độc vật bình thường sẽ không tạo ra thương tổn gì cho hắn cả, nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện. Hơn nữa, trình độ của mình bây giờ chính là Thiên giai thượng phẩm, nếu dùng thực lực thật sự của bản thân, còn không thể bức độc ra một cách dễ dàng như vậy được. Một cánh tay của mình bị khói độc lan đến liền biến thành như vậy, vậy thì tên cao thủ Thiên giai thượng phẩm ở trong phòng sẽ ra sao? Từ sau khi Đường Phong tháo chạy ra khỏi phòng vẫn chú ý đến động tĩnh ở bên trong. Trong lúc đang ép độc tố ra nghe thấy từ trong phòng truyền đến một tiếng kêu thê lương. Bất quá giờ tiếng la hét đó đã mỗi lúc một nhỏ, theo thời gian qua đi liền biến thành thở dốc, giống như ống thổi gió trong lò rèn vậy. Lại đợi thêm thật lâu nữa, trong phòng rốt cục đã không còn chút động tĩnh gì. Dưới ánh trăng, Đường Phong thấy được không ít khói độc phiêu dật từ cửa xổ bay ra ngoài. Đợi đến khi làn sương mù đen kịt kia tan đi, Đường Phong mới chậm rãi đi vào trong phòng. Khói độc bên trong đã tan hết, tuy vẫn còn lưu lại một ít hương vị cay độc, bất quá thứ này đã không thể tạo ra nguy hại gì đối với Đường Phong được nữa. Trở lại nơi ban nãy so chiêu cùng cao thủ kia, Đường Phong phát hiện thấy nơi đó có một thứ gì đấy hình dáng giống con người vậy, đến sát hơn để quan sát, không phải cao thủ ban nãy thì ai nữa. Chỉ có điều giờ nhìn bộ dáng của hắn rất thê thảm, quần áo toàn thân đều bị tiêu tan, cả người toàn là những mụn nước bị vỡ tan. Thịt trên thân thể lại bị ăn mòn hơn phân nữa, lộ ra xương trắng hếu, cả phòng máu me lênh láng. - Ai. Đường Phong thở dài một tiếng, một Thiên giai cao thủ đang yên đang lành lại bị Âu Dương Vũ dùng một cơ quan liền giải quyết. Khói độc kia nếu so với độc La Sát thì càng bá đạo thêm vài phần, nhưng nếu thật dùng để đối địch thì lại hạn chế hơn rất nhiều. Bởi vì quá bá đạo, cho nên một khi người sử dụng dính phải một chút cũng sẽ bị thương. Hơn nữa Đường Phong tin tưởng, loại độc có thể uy hiếp đến cả Thiên giai cao thủ này, luyện chế khẳng định không dễ dàng. Giống như Yên Thảo độc của Bạch Tiểu Lại trước kia vậy, vật này chính là khắc tinh của người tu luyện, những thế gian lại không có bao nhiêu cọng Yên Thảo. Thi thể người này rách nát thành như vậy, Đường Phong dù muốn cô đọng âm hồn thì khả năng cũng không lớn, nhịn không được ảo não một hồi. Lại nói đêm nay đã có hai cao thủ Thiên giai thượng phẩm chết ở trước mặt hắn, nhưng hắn lại không thể ngưng luyện thành âm hồn, thật để hắn có chút thương tâm. Quay đầu nhìn bên cạnh, một đồ vật tỏa ra kim quang chói lọi đang lặng yên nằm trên mặt đất. Đường Phong hít sâu một hơi, cố nén kích động trong lòng, chậm rãi đi qua nhặt thứ đó lên . Đây thật giống như một đồ quyển vậy, nhưng quang mang ám kim lại nói rõ sự quý trọng của vật này. Cầm vào tay liền có chút trầm xuống, Đường Phong chậm rãi cởi bỏ dây thừng trên đó, chậm rãi mở nó ra. Mặc dù lấy định lực cùng nghị lực của Đường Phong, lúc này hai tay cũng nhịn không được trở nên run rẩy. Một góc đồ quyển được mở ra, bốn chữ lớn khắc sâu vào tầm mắt Đường Phong, khiến đồng tử hắn trong khoảnh khắc liền cứng lại. Đắc thủ được Thiên Công đồ phổ. - Ha ha ha ha Giật mình một lát, Đường Phong rốt cục nhịn không được miệng bật ra một tiếng cười vang, cảm giác giống như làm trộm vậy. Mình được thứ tốt, nhưng hết lần này đến lần khác lại không thể cho người khác biết rõ. Nội tâm dù kích động thể nào cũng không thể bày ra, chỉ có thể lén lút cười vài tiếng. Tuy rằng trong lòng sớm đã có suy đoán, nhưng lúc bảo bối này chính thức lọt vào tay mình, tim Đường Phong vẫn nhịn không được đập vang. Giống như sau khi chú rễ vào động phòng, mở khăn che mặt của tân nương lên, phát hiện lão bà mình chính là nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời này vậy. Không kịp nhìn kỹ, Đường Phong đã vội vàng cuộn Thiên Công đồ phổ lại, chăm chú ôm vào ngực, cảnh giác quan sát bốn phía một chút, tranh thủ nhét vào Mị Ảnh không gian. Trong lòng đại định, chỉ cần tiến vào trong Mị Ảnh không gian, trên thế giới này không ai có thể cướp được bảo bối từ trên tay mình nữa. Mảnh không gian này là bí mật thuộc về mình, trừ mình cho dù là kẻ nào cũng không thể mở ra được. Một năm trước, lúc Đường Phong ủy thác Tần Tứ Nương chế tạo ám khí, từng nghe Tiếu thúc nói đến Thiên Công đồ phổ này. Lúc đó Tiếu thúc còn tưởng rằng những thứ ám khí do Đường Phong chế tạo chính là nhìn trộm được từ trong Thiên Công đồ phổ. Bất quá lúc đó Đường Phong đoạt thức ăn của hắn, Tiếu thúc dưới cơn tức giận cũng không có nói tỉ mỉ cho hắn. Thù đoạt thức ăn, bất cộng đái thiên a, cho nên Đường Phong mới không để ý đến thứ này. Thế nhưng sau này, sau khi Đường Phong xông xáo ở bên ngoài, kiến thức cùng lịch duyệt cũng tăng lên không ít, đương nhiên biết rõ Thiên Công đồ phổ có ý nghĩa gì. Chính là kết tinh trí tuệ gần ngàn năm của cả Thiên Công Sơn Trang, là nghiên cứu cực hạn về ám khí của cả Lý Đường đế quốc, không, là cả Thiên Cương Đại Lục. Sự nghiên cứu của thế nhân đối với cơ quan ám khí, không người nào có thể siêu việt Thiên Công Sơn Trang cả. Chí bảo của Thiên Công Sơn Trang bị mất, đây cũng không phải là bí mật gì, lúc biết được tin tức này, trong lòng Đường Phong thâm hô một tiếng đáng tiếc. Cũng không biết rốt cuộc là ai, lại có tâm cơ lớn như vậy, ở Thiên Công sơn trang mai phục bảy tám năm, từ một đệ tử bình thường dần leo lên cao, sau đó trộm đi Thiên Công đồ phổ. Sau đó Đường Phong nghe được Âu Dương Vũ nói chuyện với một người xa lạ, lúc nói đến việc hao phí mất bảy năm thời gian mới trộm được bảo bối này, Đường Phong liền liên tưởng ngay đến Thiên Công đồ phổ này. Sự thật đúng như mình sở liệu, chỉ có điều không nghĩ tới bảo bối thuộc về Thiên Công Sơn Trang này, quay quay mấy vòng ở bên ngoài liền rời vào tay mình, hơn nữa lại đơn giản nhẹ nhõm như vậy. Có thứ này, Đường Phong còn cần đi Thiên Công Sơn Trang nhìn trộm cơ mật của bọn hắn làm gì? Bản thân chỉ cần yên tâm nghiên cứu là đủ rồi. Bất quá theo sự việc trước mắt để suy đoán, đánh chủ ý lên Thiên Công đồ phổ chính là Huyết Vụ thành. Việc này thật sự khiến cho Đường Phong có chút ngoài ý muốn. Huyết Vụ thành là một trong hai thế lực lớn của cả Thiên Cương Đại Lục, còn cao hơn vài cấp bậc so với tam đại thế lực của Lý Đường. Lần này Huyết Vụ thành phái Âu Dương Vũ đến liên lạc với Đại Tuyết Cung, lại ngấp nghé chí bảo của Thiên Công Sơn Trang, chẳng lẽ có ý đồ gì đối với Lý Đường đế quốc sao? Nghĩ mãi cũng không rõ, Đường Phong cũng chẳng muốn nghĩ nữa, người ta có khả năng chỉ chú ý đến Thiên Công đồ phổ thôi. Dù sao giá trị của thứ này cũng không thấp hơn so với bất cứ một món nào trong Thập Đại Thần Binh cả. Nơi này thật sự không nên ở lâu, vạn nhất Âu Dương Vũ quay lại thì thật không ổn. Đường Phong nhìn bốn phía một chút, ở bên ngoài trừ rải rác mấy đệ tử Đại Tuyết Cung đang đánh với nhau ra cũng không có cao thủ nào cả, liền yên lòng đi ra, thi triển thân pháp lẻn vào Phi Tuyết lâu.