Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 438:Mắc cỡ muốn chết! (Thượng,haj)

Không ai muốn bị người khác bức bách làm chuyện gì cả, Đường Phong cũng không ngoại lệ. - Tạ lão Cung Chủ ưu ái, nhưng tuổi của vãn bối còn quá nhỏ, tạm thời chưa có ý kết hôn. Đường Phong uyển chuyển cự tuyệt. Ánh mắt của Phi Tiểu Nhã liền trở nên ảm đạm u oán. - Không ai bắt người giờ phải lấy tiểu Nhã cả, trước tiên chúng ta có thể định ra hôn ước, chờ sau này ngươi trưởng thành hơn chút nữa lại kết hôn cũng không muộn. Tiểu Nhã tuy rằng lớn hơn ngươi vài tuổi, nhưng trên thế gian này nữ tử xuất sắc hơn nàng cũng không có bao nhiêu. Cùng với ngươi đúng là một đôi trai tài gái sắc a. Lão cung chủ giờ giống như đang rao bán cháu gái của mình vậy. - Đúng đúng, Cung chủ phong hoa tuyệt đại, thực lực siêu quần, chỉ có Đường thiếu hiệp mới có thể lọt vào được pháp nhãn của Cung chủ a. - Đường thiếu hiệp không nên từ chối, thiếu hiệp chính là nhân trung chi Long, Cung chủ lại là thủ lĩnh của Đại Tuyết Cung, quả thật rất môn đăng hộ đối -. . . Trong cung điện liền trở nên hỗn loạn như một cái chợ, đám Thiên giai cao thủ vừa rồi còn gây khó dễ với Đường Phong giờ cũng nhảy ra hát đệm, thật có chút ý tứ ép mua ép bán. Đường Phong chẳng muốn quản đám người bọn họ, chỉ có thể quăng cho Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích một ánh mắt cầu xin. Tiếu thúc ngẩng đầu nhìn lên trời, giống như trên đó đang có mỹ nữ nhảy múa vậy, thần thái vô cùng chuyên chú. Đoạn thúc cau mày vân vê lòng bàn tay mình, vẻ mặt vô cùng đau đớn. Không trông cậy vào hai người này được, Đường Phong hít sâu một hơi, cao giọng nói: - Nội tâm của vãn bối đã sớm có người yêu thích, sợ chỉ có thể cô phụ sự kì vọng của lão cung chủ. Kỳ thật vãn bối lần này tới đây, chính là muốn nói lời từ biệt với tiểu Nhã. Âm thanh ầm ầm trong cung điện bỗng dưng ngưng lại yên tĩnh tới mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Một đám Thiên giai cao thủ mồm miệng há hốc, bọn họ quả thật không nghĩ tới tên càn rỡ này giờ này còn nói ra được những lời này. Đây không phải là muốn cung chủ buồn lòng sao? Ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên trong mắt Phi Tiểu Nhã tràn ngập nước mắt chua xót đang cố nén để không rơi xuống. Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục! Những Thiên giai cao thủ đang ở đây có thể nói là nhìn thấy Phi Tiểu Nhã lớn lên, giờ lại là người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, sao có thể để Đường Phong khi dễ như vậy được? - Đường thiếu hiệp, cung chủ chúng ta đối với ngươi một tấm chân tình như vậy, ngươi chớ có không biết tốt xấu. Người thứ nhất lạnh lùng nói. - Tuy thực lực của thiếu hiệp làm cho mọi người bội phục, nhưng là một đấng nam nhi sao lại có thể để cho một nữ tử thương tâm vì mình như vậy? Một người khác giọng điệu giễu cợt nói. Trong nháy mắt, vừa rồi những Thiên giai cao thủ còn a dua nịnh nọt Đường Phong đã chuyển qua thành phê phán, bảy miệng tám lưỡi cùng thảo luận châm chọc khiêu khích, chỉ còn thiếu nước mắng Đường Phong bội tình bạc nghĩa. Lão cung chủ lúc này cũng có cảm giác có lực mà không dùng được. Lão lúc này mới suy nghĩ cẩn thận, tại sao Đường Phong lại có thể bình tĩnh tiến đến dưới áp lực của nhiều người như vậy, hơn nữa thái độ lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, chính vì hắn vô dục vô cầu! Cả Đại Tuyết Cung có thể được như hiện tại, có thể nói công lao của Đường Phong chiếm hơn nửa. Nếu hắn không vụng trộm lẻn vào, lão cũng chủ cũng không thể được cứu ra dễ dàng như vậy. Không có giải dược của hắn những cao thủ cũng không thể trong thời khắc mấu chốt ra tay đánh trả. Công lao lớn như vậy, Đường Phong hoàn toàn có thể đòi hỏi một số yêu cầu như vàng bạc châu báu, mỹ nữ thị tiếp các kiểu, nhưng hắn lại không, giờ tới đây cũng chỉ vì muốn từ biệt với Phi Tiểu Nhã thôi. Chỉ có vô dục vô cầu mới có thể bình tĩnh như vậy! Buồn cười là bản thân mình vì thăm dò hắn đã bày ra trận thế lớn như vậy, mà tâm tư người ta căn bản không để vào tôn nữ bảo bối của mình. Ân, tới đây lão cũng chủ cũng cảm thấy buồn rầu, cảm giác như mình thì nhiệt tình còn người ta chả thèm quan tâm. Còn với những cao thủ kia, Đường Phong giống như mắt điếc tai mù, chỉ lẳng lặng quan sát Phi Tiểu Nhã. Tuy bọn hắn lời nói có chút khó nghe nhưng Đường Phong hiểu bọn họ cũng chỉ vì Phi Tiểu Nhã nên cũng không tính toán gì. Đường Phong quả thật cảm giác ngực có chút nhói đau, phảng phất giống như bị người ta dùng lực đánh vào, còn miệng cảm thấy đầy vị chua. Mình đối xử với nàng như vậy có quá nhẫn tâm chăng. -Toàn bộ câm miệng cho ta. Phi Tiểu Nhã hít sâu một hơi, khẽ quát một tiếng. Trong cung điện lần nữa lại trở nên yên lặng như tờ. Lão cung chủ bễ nghẽ nhìn Đường Phong, trên mặt cười lạnh nói: - Tiểu tử, dựa vào tính tình lão nhân gia ta trước kia, ắt hẳn là ngươi đã không còn đứng đây được nữa rồi. - Gia Gia đừng nói nữa. Phi Tiểu Nhã chậm rãi từ ghế đứng lên, từng bước một hướng về phía Đường Phong. Lời nói tràn đầy tà khí của lão cung chủ phảng phất giống như bị một cây chày gỗ nhét cho quay về yết hầu, bị nghẹn cả nửa ngày. Ài đúng là nữ nhi lớn chỉ hướng về người ngoài mà. Phi Tiểu Nhã đi thẳng đến trước mặt Đường Phong. Tuy trên mắt còn tràn đầy ủy khuất, vẫn cố nở ra một nụ cười ôn nhu. Duỗi bàn tay mềm mại như ngọc ra giúp Đường Phong sửa lại quần áo. Động tác tinh tế tỉ mỉ, giống như thê tử ôn nhu đang chuẩn bị quần áo cho phu quân ra ngoài vậy. - Đi bây giờ sao? Phi Tiểu Nhã một bên vuốt nếp cổ áo Đường Phong, một bên mở miệng hỏi, ánh mắt thì giống như dừng lại trên mặt hắn. - Uhm, đi bây giờ. Đường Phong gật đầu, lần này đi Đại Tuyết Cung một chuyến, thu hoạch đúng là lớn. Đường Phong phải tranh thủ thời gian trở lại Thiên Tú mà sử dụng cho tốt lần thu hoạch này. Không kể đến bí mật Thiên Công đồ phổ đang chờ hắn nghiên cứu, vừa rồi Tuyết Tủy Hỏa Tinh xuất ra linh khí khổng lồ lắng đọng tiến vào kinh mạch Đường Phong cũng cần thời gian để hấp thụ. - Vị trí cung chủ Đại Tuyết Cung này thật phiền phức, nếu không ta sẽ cùng đi với ngươi. Phi Tiểu Nhã nhăn nhăn cái mũi xinh xắn lưu luyến nói. Trong cung điện, hơn mười người chăm chú nhìn vị cung chủ đại nhân của mình cùng Đường Phong. Hai người tình chàng ý thiếp vui vẻ hòa thuận. Đường Phong há hốc miệng: - Nàng....... Phi Tiểu Nhã dùng bàn tay nhỏ nhắn che ở miệng Đường Phong, ngăn lại lời hắn nói: - Ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng ta sẽ không bỏ cuộc. Nam nhân mà, tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, nam nhân có chút háo sắc không phải đều có ba năm phòng thị thiếp sao? Cho nên ngươi không cần lo lắng cho ta, cứ đi tìm Bạch Tiểu Lại đi, sau này ta với nàng gặp mặt, nhất định sẽ dùng thực lực quyết định ai là bà cả, nếu nàng có thể đánh thắng ta, ta làm thiếp cũng không sao, chỉ cần trong trái tim ngươi có một vị trí của ta là được rồi. Nói xong mặt liền phớt hồng, khả ái không nói nên lời. Nhìn ánh mắt đầy thâm tình, Đường Phong cũng có cảm giác được yêu mà sợ. Tuy trước kia Phi Tiểu Nhã cũng thỉnh thoảng để lộ tình cảm với mình, nhưng có lẽ không giống như hôm nay, lại nói rõ ràng như vậy. Có lẽ áp lực tình cảm dồn nén bấy lâu đã làm nàng thổ lộ ra lúc Đường Phong sắp rời khỏi, là điểm mấu chôt làm nàng không cố kỵ thân phận và cách nhìn của người khác đối với mình. Tiếu Thúc đứng bên cạnh nước mắt đã lưng tròng, vẻ mặt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ. Làm sao lại có sự chênh lệch như vậy chứ? Mặc dù Tứ Nương cũng là vợ hiền mẹ tốt, nhưng chỉ cần Tiếu Thúc liếc mắt với người con gái khác một chút cũng sẽ bị Tứ Nương đánh cho thừa sống thiếu chết, đâu có chủ động để cho hắn đi tìm tam thê tứ thiếp như thế này. So sánh đi so sánh lại, Thang Phi Tiểu đúng là cảm thấy ông trời quả thật không công bằng chút nào. Chẳng lẽ chỉ cần tiểu bạch kiểm, lớn lên đẹp trai một chút là được như vậy sao? -Ta...... Đường Phong muốn mở miệng nói, nhưng Phi Tiểu Nhã đột nhiên một tay chụp lấy của hắn, cương khí khổng lồ ập vào. Đường Phong lập tức giống như bức tượng điêu khắc đứng nguyên tại chỗ không thể nhúc nhích. Lập tức cung chủ đại nhân kiễng mũi chân, trước mặt bao nhiêu người tại chỗ dùng mờ môi đỏ thẫm hôn vào môi hắn. Lông mi của nàng rung nhè nhẹ, trên mặt hồng nhuận phơn phớt tràn đến cả cổ, dưới hơn mười đôi mắt soi mói, nàng cũng rất mắc cỡ, nhưng động tác vẫn không dừng lại. Một hồi tiếng hú ghen tỵ vang lên trong cung điện. Lão cung chủ thì che mặt lại, mặt giống như đang đau tim. Mọi người kinh ngạc xem màn hương diễm trước mắt, toàn bộ há hốc mồm. Đến khi Thang Phi Tiếu cũng ho nhẹ vài tiếng mọi người mới hồi phục tinh thần, tranh thủ thời gian giả vờ nhìn đi chỗ khác. -Trương tông chủ, môn hạ của ta mới xuất hiện một đệ tử tư chất rất tốt, luyện tới cương tam phẩn đã hiện cương tâm, hiện tại mới chỉ hai mươi mốt tuổi đã đạt tới Huyền giai tiêu chuẩn ngày sau tiền đồ có thể nói là thênh thang. Thiên Cơ tông chủ lôi kéo một đại hán nói. Vũ Tông chủ, mười hai sát thủ của Đại Tuyết lâu hiện tại còn thiếu một vị trí, ngươi có hứng thú đảm nhiệm không. Dùng thực lực ngươi hẳn là không thành vấn đề. Thiên Khiển tông phó tông hủ nhìn qua tên thiên giai cao thủ bên cạnh nói. Một đám người sắc mặt nghiêm túc đang thảo luận chính sự, nhưng lỗ tại lại hướng về phía Đường Phong cùng Phi Tiểu Nhã nghe ngóng động tĩnh. Thật lâu sau, bờ môi tách ra, Phi Tiểu Nhã mới thu lại cấm chế trên người Đường Phong, xấu hổ liếc hắn một cái, nói khẽ: - Một người nữ nhân, quan trọng nhất không phải tính mạng, mà là danh tiết, nếu như ngươi nhẫn tâm đối với ta bội tình bạc nghĩa, ta sẽ không trách ngươi, nhưng về sau ta cũng sẽ không lấy chồng. Đường Phong rõ ràng có thấy trong ánh mắt ngượng ngùng của Phi Tiểu Nhã lóe lên một tia giảo hoạt cùng đắc ý. Còn có thể nói gì nữa? Còn có thể nói gì nữa? Đường Phong dám khảng định, nếu mình còn ở đây lải nhải thêm điều gì, mặc dù Phi Tiểu nhã không trách hắn nhưng mấy tên cao thủ kia khẳng định sẽ đồng loạt xông lên xé xác mình ra mất. Đây cũng không phải danh tiết của nữ nhân bình thường, mà là danh tiết của cung chủ Đại Tuyết Cung, có liên hệ mật thiết với vấn đệ danh dự của Đại Tuyết Cung. Tuy Phi Tiểu Nhã giở chút thủ đoạn nhỏ, nhưng Đường Phong cũng không chấp nhất nàng, dù gì mình cũng đã nợ nàng rất nhiều. Duỗi một tay ra, ôm lấy Phi Tiểu Nhã, nhẹ nhàng ngửi mùi thơm trên người nàng Đường Phong bất tri bất giác phát hiện nữ nhân này đã chiếm cứ một vị trí trọng yếu trong tim mình, mặc dù mình một mực lảng tránh, nhưng càng tránh địa vị của nàng càng trọng yếu. - Cảm ơn. Đường Phong nhẹ nhàng nói. - Đợi ta tìm được Lại tỷ, ta sẽ thuyết phục được nàng. Phi Tiểu Nhã mỉm cười hạnh phúc nhìn Đường Phong, hai tay vẫn đặt ở eo hắn, đầu thì đang rúc vào trong bộ ngực hắn, lẩm bẩm nói: - Đợi Đại Tuyết Cung bên này ổn định lại, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi. - Được rồi. Đường Phong buông Phi Tiểu Nha ra ngẩng đầu nhìn về phía lão cung chủ ôm quyền nói: - Vãn bối cáo từ. Lão cung chủ cũng không thèm nhìn hắn, chỉ phất tay nói: - Cút nhanh lên, ngươi đừng làm bẩn mắt ta nữa, về sau vĩnh viễn cùng đừng tới Đại Tuyết Cung bằng không gặp ngươi một lần giết một lần. Đường Phong lơ đễnh, chỉ cười với Phi Tiểu Nhã một cái, rồi quay người bước ra khỏi cung điện. - Trên đường bảo trọng. Phi Tiểu Nhã ở sau lưng vung bàn tay nhỏ bé tiễn đưa đợi đến lúc thân ảnh Đường Phong dần dần biến mất, cung chủ đại nhân mới thở dài một tiếng, mặt mũi tràn đầy thất thố. Xoay người liếc mắt thấy mọi người đang chăm chú nhìn mình, Phi Tiểu Nhã lập tức mặt đỏ bừng, ngượng ngập dậm chân: - Nhìn cái gì mà nhìn? Mắc cỡ muốn chết! Một đám Thiên giai cao thủ tranh thủ thời gian dụi dụi mắt của mình, đúng là muốn lòi cả mắt ra rồi, nghĩ thầm ngươi mà cũng biết xấu hổ? Đường Phong mới vừa tới chỗ sườn núi, sau lưng liền vang đến tiếng Tiếu thúc la lên: - Phong thiếu. Đường Phong dừng lại quay đầu nhìn qua Thang Phi Tiếu nói: - Tiếu thúc người cũng theo ta trở về sao? Thang Phi Tiếu khuôn mặt khổ sở nói: - Ta muốn về cũng không được, ta bị lão cung chủ bắt ở lại giúp tiểu Nhã trước tiên làm cho cục diện Đại Tuyết Cung vững chắc đã. Ngươi trở về nói với Tứ Nương một tiếng, ta hẳn là trong thời gian ngắn không thể trở về, nếu nàng nhớ ta thì mang theo Manh Manh đến Đại Tuyết Cung thăm ta, nếu không đến được thì cứ ở Thiên Tú chờ ta về. À còn có cái này ngươi thay ta mang cho Tứ Nương cùng tiểu nha đầu Manh Manh. Tiếu thúc vừa nói vừa lấy ra một cây trâm cùng một hạt châu từ trong lòng ngực. Đường Phong tiếp nhận, nghĩ thần Tiếu thúc đúng là chu đáo, đi ra ngoài cũng không quên mua quà cho vợ con, mình cũng phải học hỏi mới được. Để xem cần chuẩn bị quà cho những ai nào, đã lâu chưa gặp Bảo Nhi, Mộng Nhi, lại còn có cô cô, đi ra ngoài hơn một năm cũng không thế tay không mà về được, haizz. Hạ quyết tâm, Đường Phong quyết định một lát nữa tùy tiện dạo chơi một phen ở Định Khang thành. Dù sao bây giờ trong túi của mình cũng không thiếu tiền, lần trước moi được từ Khổng gia hơn một trăm tám mươi vạn lượng bạc, ngu sao không dùng chứ. - Ta đi đây, Tiếu thúc bảo trọng. Đường Phong chào hỏi, thu lễ vật của Tiếu thúc vào trong Mị Ảnh không gian, quay người đi xuống Cầm Thiên Phong. Nhìn chằm chằm vào bóng lưng Đường Phong, Tiếu thúc nhíu mày cả buổi, chung quy vẫn cảm thấy mình hình như quên chuyện gì đó, đột nhiên vỗ đùi nói: - Không tốt. Hắn rốt cục đã nhớ mình quên chuyện gì rồi, hắn vốn muốn nói với Đường Phong hãy hạ thủ lưu tình với tiểu Manh Manh cơ mà. Mấy tháng trước mình hỏi nha đầu bảo bối kia lớn lên muốn làm gì, tiểu Manh Manh nghiêng đầu cả buối, mở miệng non nớt nói: - Lớn lên gả cho Phong thúc thúc. Lúc ấy nghe được câu này, cả lòng Tiếu thúc đều chìm xuống đáy cốc, phải nói là cả lòng đau xót a. Phong thiếu thật không phải là người, chẳng những có lực sát thương cường đại với thiếu nữ, mà ngay cả tiểu nha đầu bảo bối của mình cũng như vậy. Mặc dù cũng không cố kỵ, nhưng Tiếu thúc lại rất thương tâm. Hắn vốn rất mong chờ tiểu Manh Manh nói lớn lên sẽ ở bên chăm sóc phụ thân.